Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Beta: Dâu

-----------

Lâm Mộc trở lại chỗ ở, nói với Casso sẽ làm gà cho nó ăn, cũng chính là con gà trong lòng Lâm Mộc, sau đó chạy đến chỗ làm phòng ở tìm Patrick.

Đến địa phương xây phòng ở, Lâm Mộc lập tức tìm thấy thân ảnh Patrick, cậu chạy nhanh tới, trong lòng sốt ruột muốn cho y biết.

"Patrick, Patrick!" Lâm Mộc chạy nhanh tới trước mặt y, bởi vì chạy rất nhanh nên thiếu chút nữa té xuống, may mắn Patrick dùng tay đỡ cậu.

Patrick thấy cậu không chú ý bản thân, không khỏi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Về sau đừng chạy nhanh như vậy, té bị thương thì làm như thế nào."

Lâm Mộc không để ý cười cười, "Vì hiện tại ta rất cao hứng a~" Lâm Mộc nói xong liền đưa khối muối như hiến vật quý, "Nhìn, đây là cái gì?"

Patrick nghi hoặc tiếp nhận khối muối trong tay Lâm Mộc, xuyên thấu qua ánh mặt trời, Patrick cảm thấy thứ này trong suốt thuần túy, "Ân, rất xinh đẹp ." Y biết giống cái đều thích đồ vật có chút xinh đẹp nhưng lại không làm gì được, cho dù là như thế Patrick cũng tỏ vẻ chẳng sao cả.

"Ai nói ngươi nó đẹp!!!" nói xong cậu dùng tay cào ra chút bọt muối, "Ngươi nếm thử chút." Lâm Mộc tuyệt đối là cao hứng nên đầu óc đều trì độn, phản xạ cũng bị biến cong, không phải như thế sao lại làm ra hành động khiêu khích như vậy.

Patrick sửng sốt một chút, nhìn Lâm Mộc trong mắt tràn đầy chờ mong, trong lòng nhịn không được thở dài, nhưng cũng vô cùng cao hứng, ít nhất y biết y ở trong lòng Lâm Mộc có chỗ đứng.

Y nắm chặt tay Lâm Mộc, đưa ngón tay cậu ngậm trong miệng. Khi ngón tay truyền đến ấm áp thì Lâm Mộc rốt cục kịp phản ứng, cậu muốn rút tay về, cậu rõ ràng cảm thấy xung quanh truyền đến ánh mắt ái muội. Lâm Mộc mặt đỏ như xuất huyết, đầu óc mình không biết bị làm sao, lại rất đắc ý vênh váo a~!

Đáng tiếc không thu tay lại được, Lâm Mộc nóng nảy, xung quanh vang lên tiếng cười.

"Patrick, mau buông tay."

Patrick hiện tại mới kịp phản ứng, vẻ mặt y kích động bắt lấy cánh tay Lâm Mộc: "Mộc Mộc, đây là..."

"Muối, đây là muối."

"Ở đâu tìm được, có bao nhiêu, ngươi làm sao tìm được? Ngươi..."

Nhìn thấy Patrick bình thường đạm mạc giờ lại kích động như vậy Lâm Mộc có điểm không thích ứng: "Patrick, bình tĩnh, bình tĩnh. Ngươi bình tĩnh một chút, ta chậm rãi nói cho ngươi biết."

Lâm Mộc kéo Patrick đến dưới tàng cây, Patrick không hổ là Patrick, rất nhanh lại khôi phục lại bộ dáng trầm ổn thường ngày. Ở dưới tàng cây ổn định chờ Lâm Mộc nói. Nếu đã có kết quả, y tự nhiên không cần vì quá trình mà sốt ruột .

Lâm Mộc giảng giải kỹ càng làm sao bọn họ tìm được diêm tuyền kia với Patrick, hình dáng sơn động tràn đầy muối kia, còn khoa chân múa tay kích động vui sướng nói về những thạch bích tự phát sáng.

Patrick mỉm cười nhìn nhân nhi trước mắt sức sống bắn ra bốn phía, đem cậu kéo vào trong ngực, gác đầu lên vai cậu, thanh âm trầm thấp nói ra ý tưởng chân thật nhất của mình: "Có ngươi thật tốt." Có ngươi thật tốt, thật tốt.

Lâm Mộc có thể hiểu được tâm tình của Patrick, tựa như... Tựa như ca ca kia tự nói với cậu anh cũng không có hận cậu như vậy, đó là một loại tâm lý giải thoát. Hiện tại có muối, Patrick yên tâm buông gánh nặng, nhưng chính cậu... Lâm Mộc không biết vì cái gì lại để ý tâm tình của Patrick như vậy, có lẽ là bởi vì mười mấy năm kia cậu vẫn luôn cho rằng lần duy nhất dối trá đó, khiến cậu không cách nào tiếp nhận; có lẽ trong mười mấy năm kia, chính cậu rất lạnh, mà ngọn lửa làm cho cậu cảm thấy ấm áp lại là giả; Lâm Mộc lo lắng, mười mấy năm kia có phải cũng không thật hay không? Ngẫm lại chính cậu hiện tại, đơn thuần vui vẻ, đúng vậy, mười mấy năm kia đúng thật là giả.

Ôm ấp của Patrick trước sau đều làm cho cậu cảm thấy ấm áp, Lâm Mộc có đôi khi sẽ nghĩ, nếu như cậu không gặp được Patrick, nếu cậu gặp được người khác, cậu có đơn giản vui vẻ như vậy không? Lâm Mộc biết giống cái trên thế giới này trân quý, cho nên nếu cậu gặp được thú nhân bộ lạc khác, cậu vẫn có thể sống tốt như cũ. Nhưng cậu cũng rõ ràng, bọn họ cần cậu, cho nên cậu mới có thể sống vui vẻ. Mà Patrick... Lâm Mộc ôm lấy y, "Có ngươi cũng thật tốt."

Lâm Mộc tâm tình khoái trá xử lý con gà mà Casso bắt, tuy rằng con gà này còn lớn hơn Casso một vòng, nhưng tiểu tử phi lang* kia bắt lại không tốn sức chút nào.

[*] phi lang: phi = bay; lang = sói, lang => phi lang = sói biết bay

Lâm Mộc sờ sờ Casso đi theo bên cạnh, cười cổ vũ nói: "Casso làm không tồi, cho nên ta quyết định, hai con gà này đều thuộc về Casso. Chúng ta chỉ uống canh."

"Không cần, tuy rằng là ta bắt, nhưng ta muốn mọi người cùng nhau ăn."

Lâm Mộc tuy rằng không biết Casso đang nói cái gì nhưng có thể từ vẻ mặt của nó nhìn được, "Ha ha, tiểu tử này, đã làm canh gà thì không thể ăn. Vậy ngươi muốn ăn hay không?!"

Casso nghĩ nghĩ, Lâm Mộc làm gì đó sẽ không thể ăn sao? "Ta muốn ăn, đó là do ta bắt, nhất định ăn thật ngon."

"Lâm Mộc, gà đã xử lý xong, kế tiếp nên làm như thế nào." Âm thanh của Phil truyền đến. Lâm Mộc vỗ vỗ đầu Casso, "Nhớ rõ về sau cẩn thận nhìn Mischa, gà hôm nay là thưởng cho ngươi."

Nơi nấu cơm của Lâm Mộc được tạo ở bên bờ dòng suối nhỏ, ở trong rừng nhóm lửa cảm thấy không an toàn. Phiến rừng kia dùng để che dấu phòng ở, Lâm Mộc cũng không muốn đốt hết nó.

"Phil, ngươi tước nhiều chút... lạt cầu, trong lòng vẫn là cảm thấy kêu gừng thoải mái hơn, sẽ dùng tương đối nhiều."

"Ân." Phil dùng chiếc đũa làm bằng trúc nhanh chóng tước vỏ, động tác rất nhanh. Lâm Mộc nhìn rất vừa lòng, Phil tuyệt đối là trợ thủ đắc lực, học nấu cơm cái gì cũng đều rất nhanh, cho nên cậu giảm bớt không ít áp lực.

Nhìn hai con gà trên mặt đá, nếu chuẩn bị làm canh, Lâm Mộc liền quyết định không động dao, trực tiếp cho cả con vào nồi cùng với hành và gừng, sau đó chỉ cần ninh là được. Nhìn cái nồi có thể tích to như ao nhỏ, từ khi bọn họ ý thức được tầm quan trọng của nồi đá, về sau lúc chế tạo nồi đá thể tích luôn gia tăng. Sức ăn của thú nhân luôn lớn.

Hai nồi đá lớn nhất, một cái nấu canh gà, một cái khác dùng để xào thịt. Lúc trước Lâm Mộc tuyệt đối không dùng nồi đá để mà xào thịt, dù sao năng lực có hạn, trở mình còn khó khăn chứ nói gì xào thịt. Bất quá hiện tại có Ryland giúp đỡ dĩ nhiên không thành vấn đề, cậu hiện tại chỉ cần thêm gia vị cùng nói chuyện là được, thật thoải mái. Đồ ăn trong hai cái nồi đá đương nhiên không đủ cho những cái dạ dày vương đó, bọn họ còn tự nướng đồ ăn nữa, nếu không chỉ cần nấu ăn cũng đủ để làm cậu cùng Phil mệt chết.

Chuẩn bị xong hết thức ăn cho các thú nhân, kế tiếp dĩ nhiên là phần ăn của Lâm Mộc cùng Phil. Khẩu vị của bọn họ và Mischa khác với thú nhân, bọn họ càng thích ăn rau xanh, Lâm Mộc cũng vậy. Cho nên tiểu táo* khác nhau các thú nhân có thể lý giải, giống cái được hưởng thụ đặc biệt là điều hiển nhiên, giống cái làm cái gì cũng đều được, cho nên mới nói tất cả các thú nhân đều có tiềm lực thê nô vô hạn. Bọn họ cũng không phải là thú nhân được đãi ngộ đặc biệt — Patrick, về phần Casso đi theo Lâm Mộc muốn ăn muốn uống, các thú nhân nhất trí cho rằng Casso kia là tiểu nhóc con còn chưa biến hóa không tính. Hâm mộ, ghen tỵ, vô dụng, ai bảo đầu bếp chính lại là Lâm Mộc. Lâm Mộc làm đồ ăn ngon có thể thiếu phần của Patrick sao? Ngươi hỏi Phil, Ryland? Người ta chỉ có thể ăn của chính mình. Ngươi hỏi vì cái gì? Ai khiến người nhà Phil phản xạ hình cung không lớn như Lâm Mộc.

[*] tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo.

Lâm Mộc kiểm tra thu hoạch của mình, năm quả trứng. Nghĩ nghĩ, canh trứng là phải có, trứng gà xào cũng muốn, có gừng cùng hành, sẽ làm một món ăn mát cùng với rau dại. Cũng làm một món canh thịt, ân, nhìn công lao vất vả của các thú nhân, Lâm Mộc quyết định làm nồi canh thịt lớn, mỗi người đều có phần.

Sắp tới giờ ăn cơm, chính xác là nói canh gà, canh thịt của Lâm Mộc phiêu tán làm bọn họ vô pháp chống cự sự hấp dẫn của thức ăn, các thú nhân quyết định làm cho lão đại hạ lệnh ăn cơm, Patrick nhìn bộ dáng bọn họ một đám gấp không thể chờ, tuy rằng vẫn như cũ một bộ biểu tình đạm mạc, trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Xem bộ dáng nghểnh cổ nhìn của bọn họ, Patrick quyết đoán để bọn họ đi, kỳ thật y cũng muốn xem hôm nay Lâm Mộc làm cái gì, cho nên đi theo.

Tuy rằng các thú nhân đều muốn nhanh chóng đoạt thức ăn, nhưng vẫn chịu đựng ở bên suối rửa mặt rửa tay, không có biện pháp, đây là Lâm Mộc quy định. Bệnh tòng khẩu nhập* bọn họ không rõ, nhưng yêu cầu của giống cái nếu dưới tình huống bọn họ chịu được thì vẫn tuân thủ.

(*) bệnh tòng khẩu nhập, họa tòng khẩu xuất: bệnh tật từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra.

Lâm Mộc nhìn canh gà đã muốn biến thành màu trắng sữa, đối với các thú nhân kết thúc công việc chuẩn bị ăn cơm nói: "Các ngươi uống canh gà trước, bất quá thịt gà đều là của Casso, đó là đáp ứng thưởng cho nó, các ngươi không thể ăn a." Lâm Mộc cười mỉm nói với bọn họ.

Tất cả mọi người đều a a đáp ứng, bọn họ sẽ không đoạt đồ ăn của tiểu hài tử.

Các thú nhân vừa mới ăn, Carl và Kohn đi ra ngài săn thú cũng trở về.

Lâm Mộc chỉ huy bọn họ cất kỹ con mồi, bọn họ cũng đã quen việc ở bên ngoài đem con mồi xử lý tốt mới mang về, "Về thực đúng lúc a. Bọn họ đang muốn nướng thịt."

Mũi động động mấy cái, "Oa, Lâm Mộc, ngươi làm cái gì, thơm quá a." Carl ngửi mùi trong không khí, say mê hỏi.

"Ha ha, Carl thúc thúc, đó là canh gà, uống rất ngon. Ngươi nhanh đoạt đi, không thôi sẽ không có." Mischa một bên bưng chén nhỏ của mình uống một bên cười hì hì cùng Carl nói giỡn.

Carl vừa nghe nói nếu không đoạt liền hết, lại nhìn thấy bát đưa tới. Kohn cười đưa cho hắn, "Sớm giúp ngươi đoạt rồi."

Lâm Mộc nhìn Carl bởi vì hành động của Kohn thậm chí có một ít ngượng ngùng, thiệt hay giả, Carl sẽ thẹn thùng? Tình huống gì thế này? Lâm Mộc muốn hỏi lại bị Patrick đánh gãy.

"Hôm nay ngươi chuẩn bị món mới à?" Patrick rửa sạch mặt, sợi tóc dính vào khuôn mặt cương nghị anh tuấn có lực hấp dẫn nói không lên lời.

Lâm Mộc che dấu rũ ánh mắt xuống, cầm lấy một cái bát đặt ở bên "Cái này cho ngươi." Lâm Mộc trước đó để lại cho y, Patrick mà đi tranh đoạt, Lâm Mộc không thể tưởng tượng nổi.

"Ta còn muốn xào rau." Nói xong đi về hướng bếp, Patrick tự nhiên đi theo sau.

Đem chén gỗ cất kỹ, "Ta giúp ngươi nhóm lửa."

"Được. Ngươi trước tiên đem nồi đá đốt nóng lên." Cậu nói xong cầm chén gỗ ở bên cạnh, bên trong là nước của ngọt ngào quả chưa chín, Lâm Mộc thử, chua đến nỗi làm cậu cau mày, bất quá làm giấm chua cũng thích hợp. Cậu cho một ít vào nồi canh thịt, sợ bọn họ không thích hương vị này, cho nên không cho nhiều.

Nhìn một ít thú nhân đã chịu không nổi tự động thủ nướng thịt. Còn có người làm thịt chiên, dùng phiến đá mỏng của Lâm Mộc, ở trên quét một tầng dầu, nóng là có thể chiên. Dầu đương nhiên là mỡ động vật, là ngày hôm qua Lâm Mộc làm, xào rau, chiên thịt đều phải dùng.

Lâm Mộc để Ryland cầm một cái chén gỗ lớn, "Ngươi đem nước gừng này đưa cho bọn họ. Còn có muối." Muối đã được cậu nghiền nát.

Nói xong quay qua nói với Phil đang nướng thịt bên cạnh: "Thịt nướng của chúng ta cũng cho thêm chút nước gừng cùng ngọt ngào quả."

"Ân, ngọt ngào, Mischa nhất định thích."

Lâm Mộc nhìn thoáng qua Mischa đang đùa giỡn cùng Casso, tuy rằng Mischa không có biểu hiện ra ngoài, nhưng cậu biết đứa bé này rất nhớ phụ thân của nó. Không biết bọn họ khi nào thì trở về.

Giữa trưa mọi người đều ăn rất đã miệng, tràn ngập nhiệt huyết, các thú nhân lại tình cảm mãnh liệt đi xây phòng ở. Về phần việc phát hiện muối, Patrick quyết định buổi tối mới công bố.

Buổi tối, Lâm Mộc nằm ở trong ngực Patrick, nghĩ đến việc Patrick nói cho bọn họ biết, bọn họ phát hiện muối, bọn họ có được một cái diêm tuyền, bọn họ không cần lo lắng về muối, các thú nhân liền kích động gầm rú, cái loại hưng phấn này là phát ra từ nội tâm, hiện tại bên tai cậu vẫn còn dư âm tiếng gầm rú của bọn họ.

Ban đêm khó ngủ, các thú nhân quá mức hưng phấn quyết định không ngủ mà chạy đi tiếp tục xây phòng ở. Duy nhất vô cùng trấn tĩnh cũng chỉ có Patrick đang ôm mình đi ngủ.

Nhìn người trước mắt ngủ say, y chưa từng ngủ say như bây giờ, cậu biết cho dù trong mộng, y vẫn như cũ mà lo lắng về cuộc sống.

Ngón tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt Patrick, người như vậy, vô luận để ở nơi nào cũng đều chói mắt, mà nam nhân xuất sắc như vậy lại đang theo đuổi mình. Lâm Mộc đột nhiên nở nụ cười, cười rất vui vẻ. Sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ. Ngày mai còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.

-Hết chương 17-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro