Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Đại kết cục (Thượng)

Trần Lật cứ nghĩ sẽ phải chứng kiến cảnh tượng đẫm máu tàn khốc nào đó, nên đã chuẩn bị tinh thần thật kỹ, nhưng khi mở mắt ra, thứ cậu nhìn thấy lại là một con phố quen thuộc.

Đi thêm hai bước nữa là đến khu chung cư nhà cậu, còn phía xa hơn là trung tâm thành phố nhộn nhịp.

Nhưng ngoài hai bóng người bọn họ ra, con phố trống rỗng, không có một bóng người, cũng không hề có xe cộ qua lại.

Những người cùng họ bước vào lõi đã biến mất không còn dấu vết.

Thế giới tĩnh lặng đến mức tưởng như chỉ còn lại hai người họ.

Phó Mạc Ương cúi xuống hỏi: "Sợ không?"

Có hối hận khi đi vào cùng ta không?

"Không." Trần Lật lắc đầu, nhìn xuống bàn tay hai người vẫn đang siết chặt nhau rất nhanh chóng nở một nụ cười.

"Lần này, chúng ta không bị chia cắt nữa."

Trái tim như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng lại nặng trĩu.

Phó Mạc Ương thấp giọng đáp: "Ừm."

Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước. Khi trò chơi kinh dị phát hiện ra nguồn nguy hiểm, nó lập tức thả đám NPC tà ác ra.

Vô số quái vật ăn thịt có hình thù kỳ dị lao đến, muốn xé xác họ. Một màn chắn khổng lồ bằng quỷ lực đen thẫm lập tức hình thành, chặn đứng đám quái vật đã mất hết lý trí này.

Mỗi con quái vật đều có độ xấu độc đáo riêng, trong đó có một con mọc ra hàng chục cái đầu, thân dưới chỉ trụ trên vài cái chân nhỏ xíu, khiến người ta nghi ngờ liệu nó có tự đè bẹp mình không. Nó cứ thế mà lao tới, tất cả các cái đầu đều nhỏ dãi hôi thối, nhưng vừa chạm vào màn sương đen của Phó Mạc Ương, chúng liền hóa thành tro bụi như thiêu thân lao vào lửa.

Trần Lật hoảng sợ lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn không chớp lấy một cái: "Tớ thấy con quái này quen lắm..."

001 lên tiếng giải thích: 【Quái vật đột biến trong phó bản A-67, cảm giác quen thuộc cũng đúng thôi. Còn nhớ con quái siêu đáng sợ mà Joker từng bắt về trong màn trình diễn thuần thú của Phó Mạc Ương ở phó bản rạp xiếc không? Nó chính là hàng nhập từ phó bản này đấy.】

Nghe thấy cái tên "Joker", Trần Lật hơi sững lại: 【Joker... bọn họ bây giờ đang ở đâu?】

Cậu vẫn chưa quên lời hứa của mình với Wendy và những NPC hướng dẫn khác—lần đó, dưới ánh mắt dõi theo của họ, cậu đã móc ngoéo với Wendy, hứa rằng sẽ quay lại tìm họ.

Chuyến đi này cũng bao hàm cả mục đích đó.

Cậu thực sự muốn gặp lại họ một lần nữa.

001 trầm ngâm: 【Lạ thật, theo lý mà nói, các NPC hướng dẫn đáng lẽ phải có mặt ở đây. Bọn họ vốn là những thực thể mang oán khí, không thể biến mất theo sự sụp đổ của phó bản được.】

Thế nhưng lúc này, chỉ có đám boss lớn nhỏ của các phó bản không ngừng xông lên chịu chết, còn NPC hướng dẫn thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Hoàn toàn khác với dự đoán ban đầu.

Trần Lật chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, vì số lượng quái vật ngày càng tăng. Ngay cả những tấm kính phản chiếu trên các cửa hàng ven đường cũng xuất hiện vô số gương mặt trắng bệch, da bị lột sạch, chúng há miệng kêu gào với cậu.

Xung quanh, đâu đâu cũng là quái vật hung tợn.

Đâu đâu cũng tràn ngập tiếng khóc thét ai oán.

Khung cảnh vẫn là những hàng cây, những con đường quen thuộc của cậu, nhưng lại hóa thành địa ngục.

Đây chính là điều mà trò chơi kinh dị muốn nhất—biến cả thực tại thành địa ngục.

Phó Mạc Ương bao bọc Trần Lật kỹ càng như gà mẹ bảo vệ con, từng bước tiến về phía trước. Trần Lật chợt hỏi: "Bây giờ đạo cụ gì cũng dùng được đúng không?"

"Ừm." Phó Mạc Ương quay lại nhìn cậu, lập tức hiểu ý.

Chỉ thấy Trần Lật nhanh chóng mở hệ thống túi đồ trong game, lấy ra... chiếc xe buýt ma.

Chiếc xe buýt đồ chơi nhỏ xíu từng bị giới hạn trong thế giới thực vừa vào trò chơi liền lập tức trở lại hình dạng vốn có—một cỗ xe u ám đầy tà khí.

Phó Mạc Ương kéo Trần Lật lên xe, ngồi vào ghế lái, đạp mạnh chân ga, phóng như điên.

Không giống xe bình thường, xe ma không bị ảnh hưởng bởi lũ ác quỷ kêu gào ngoài kia.

Đám tiểu quỷ cười khanh khách, vươn tay ra định "chơi khăm" một vụ tai nạn xe cộ, ai dè vừa chạm vào bánh xe liền bị nghiến nát.

Tiểu quỷ: ???

Những oan hồn chặn đường khẽ vén mớ tóc che mặt, để lộ khuôn mặt máu me trống trơn ngũ quan: "A——!"

Rồi lập tức bị đâm văng đi.

Oan hồn: ???

Cứ thế, chiếc xe ma nghiền qua tất cả những gì cản đường.

Phó Mạc Ương vừa lái xe, vừa thong dong thả quỷ khí ra nuốt chửng lũ ác linh, trông chẳng khác gì đang đi dạo ngắm cảnh.

Là thủy tổ của ma quỷ, đám quái vật mà trò chơi tạo ra đối với hắn chẳng khác gì mấy món snack—ăn xong hóa thành quỷ lực, rồi lại tiếp tục nuốt chửng những con khác, tuần hoàn không dứt.

Mà có Trần Lật—một "nam châm dụ quỷ"—ở bên, đám quỷ không bị ràng buộc bởi quy tắc của trò chơi đều thi nhau lao đến hòng ăn thịt cậu, tạo ra một cảnh tượng vô tiền khoáng hậu.

Từ góc nhìn của Thượng Đế, trông chẳng khác gì một bàn tiệc buffet, nơi mà đám thức ăn tự động nhảy vào miệng khách mời.

Vị khách này không hề khách sáo chút nào, lái xe tông loạn khắp nơi, có đường không đi mà cứ nhè thẳng tòa nhà mà đâm, đi đến đâu, nơi đó tan hoang đến đó.

Trò chơi kinh dị tức muốn xỉu, nhưng điều làm nó phát điên hơn cả là đám NPC hướng dẫn đột nhiên đình công. Chỉ số IQ hạn chế khiến nó không ngừng phát ra cảnh báo với bọn họ.

Chính cái tiếng cảnh báo đó đã giúp Phó Mạc Ương xác định được vị trí của bản thể trò chơi. Trong chưa đầy nửa giây, đám sương đen vốn tản mác khắp nơi đột nhiên lao thẳng lên trời.

Bầu trời như một tấm gương mỏng bị đập vỡ, lộ ra phần lõi xám xịt bên trong.

Qua khe cửa sổ xe dính đầy dấu tay đẫm máu, Trần Lật vừa nhìn ra ngoài đã suýt nôn: "Mẹ ơi, cái quái gì kia?"

Trên bầu trời lơ lửng một khối thịt khổng lồ màu đỏ tím, vô số con mắt vàng không ngừng chớp chớp, hàng chục cái miệng máu mở to, xung quanh nó, cả mây và bầu trời đều biến thành màu đen. Sự đối lập giữa khu vực này và nền trời xanh xa xa khiến cảnh tượng trở nên cực kỳ quái dị.

001 lên tiếng: 【Đó là bản thể của trò chơi—mục tiêu cần tiêu diệt.】

Ngay khi bản thể lộ diện, đám quỷ dữ xung quanh càng trở nên điên cuồng, liều mạng lao tới như thiêu thân. Xe buýt ma bám đầy tà vật, vừa nuốt sạch một đám, lại có đám khác bám lên ngay lập tức.

Phía trước bọn họ rốt cuộc cũng không còn là những con phố được sao chép từ hiện thực nữa, mà đã xuất hiện nhiều không gian khác nhau.

Phó Mạc Ương quay mạnh tay lái, lao thẳng vào một cánh cửa gỗ đột ngột xuất hiện giữa đường.

BANG!

Chiếc xe trực tiếp phá vỡ bức tường ngăn cách không gian, lao thẳng vào một căn nhà có vẻ ngoài ấm cúng.

Bên trong, Tiêu Lực đang cầm chặt súng, mặt căng như dây đàn. Anh ta vừa tuyệt vọng tìm cách mở cánh cửa trước mặt, chớp mắt một cái, cửa đã bị một chiếc xe buýt ma tông văng đi, cả chiếc xe chen vào phòng khách, bàn ghế bị cuốn sạch, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Mấy người bị nhốt chung với anh đều ngơ ngác như bị sét đánh.

Có lẽ trên đời không còn chuyện gì khiến họ bất ngờ hơn nữa.

Nhưng khi thấy chiếc xe ma này kéo theo một đám quỷ dữ hung tợn đuổi theo sau, cả bọn lập tức chuyển từ ngơ ngác sang kinh hãi tột độ—biểu cảm trên mặt chưa bao giờ hoạt động phong phú đến thế.

Trần Lật mở cửa xe, vẫy tay: "Mau lên xe đi!"

Bọn họ không chút do dự, lập tức vác súng nhảy lên.

Khoảnh khắc đó, trong mắt họ, Trần Lật chẳng khác gì một thiên thần.

Tiêu Lực vừa leo lên xe, tự nắn lại cánh tay bị trật khớp. Anh ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn, đã nhìn thấy Phó Mạc Ương ngồi ghế lái, cả người toát ra khí thế của La Sát từ địa ngục.

Tiêu Lực: "..."

Không do dự, anh ta nghiêm túc đứng dậy: "Phó tiên sinh, để tôi lái cho."

Vẻ mặt Phó Mạc Ương vốn u ám vì thế giới hai người bị phá hỏng, lập tức dịu xuống thấy rõ. Hắn thoải mái nhường vị trí, còn không quên dặn dò: "Thoải mái tông."

Tiêu Lực: "...Được."

Những người khác cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng khi quay đầu nhìn ra sau, thấy đám quỷ dữ vẫn bám riết không tha, ai nấy đều lạnh sống lưng.

Rốt cuộc có người không nhịn được, hỏi: "Sao các cậu lại bị nhiều quỷ đuổi theo vậy?"

Trần Lật chớp mắt vô tội: "Không biết nữa á."

Một người chơi kỳ cựu trong nhóm nhanh chóng phân tích: "Xem ra chúng ta bị phân vào những không gian khác nhau. Số lượng người đã ít, nó còn dùng cách này để giết từng nhóm một. Chúng ta phải tập hợp lại!"

Trò chơi kinh dị vốn đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng đời không như mơ—nó hoàn toàn không ngờ rằng 99% đám quỷ lại đuổi theo đúng người mạnh nhất—Phó Mạc Ương.

Áp lực ở những khu vực khác vì thế mà giảm đi đáng kể.

Trần Lật nhìn họ, hỏi: "Vừa nãy các anh đang làm gì trong cái nhà đó vậy?"

Mấy người trong xe đều có chút biểu cảm khó tả. Cuối cùng, vẫn là người chơi kỳ cựu mở miệng: "Có một con quỷ vô hình trong phòng khách, bắt chúng tôi phải tìm đủ toàn bộ thi thể trong căn nhà. Cứ năm phút nó lại xuất hiện tấn công một lần."

Một con đã đủ khiến bọn họ ăn hành, không dám tưởng tượng nếu không có Phó Mạc Ương kéo hết đám quỷ đi chỗ khác, họ có lẽ đã bị xóa sổ chỉ trong vài phút đầu game.

Trần Lật lập tức cảm nhận được ánh mắt tôn kính của cả nhóm dành cho mình. Cậu dở khóc dở cười: "Vậy còn con quỷ đó đâu rồi?"

Người chơi kỳ cựu trầm mặc vài giây, rồi đáp: "Vừa rồi lúc các cậu tông xe vào... nó bị đâm chết luôn rồi."

Trần Lật: "..."

Ngay giây phút đó, cậu bỗng thấu hiểu hết thảy ánh mắt ngơ ngác pha lẫn tê liệt tinh thần của họ.

Nếu cậu rơi vào hoàn cảnh tương tự, có khi cũng sẽ bắt đầu hoài nghi nhân sinh mất thôi.

Kỹ năng lái xe của Tiêu Lực kém xa Phó Mạc Ương, cộng thêm chiếc xe buýt ma này lại là một con xe cực kỳ hai mặt. Khi chủ nhân thân yêu ngồi vào ghế lái, nó ngoan ngoãn như một con mèo. Khi bạn trai đáng sợ khủng bố của chủ nhân ngồi vào, nó trung thành như một con chó. Nhưng khi có người lạ cầm lái... nó liền bắt đầu lắc qua lắc lại, phát huy sự ngang bướng đến mức tận cùng!

Cả xe lập tức bị xóc đến mức ai nấy cũng đều muốn ói, trong khi đó Trần Lật lại được Phó Mạc Ương ôm chặt trong lòng, không hề lung lay dù chỉ một chút.

So với không gian ban đầu, nơi này nhỏ hơn rất nhiều. Tiêu Lực nhanh chóng tìm thấy một không gian khác, liền nhấn ga đâm thẳng vào.

Bùm!

Chiếc xe lao thẳng xuống một cái hồ, nhưng thật bất ngờ, xe buýt ma lại có thể chạy trên mặt nước như đi trên đất bằng.

Bên dưới là vô số cánh tay ma quái.

Những con quỷ đuổi theo phía sau không kịp phản ứng, toàn bộ đều rơi tõm xuống hồ máu. Đám thủy quỷ không có não chỉ biết thấy gì vồ nấy, lập tức lôi tất cả xuống nước.

Một khi rơi xuống... là không bao giờ trồi lên được nữa.

Chẳng mấy chốc, mặt hồ bắt đầu nổi lên vô số bộ xương trắng xóa.

Bỗng nhiên, có người chỉ tay về phía một căn nhà nhỏ trên mặt nước:

"Nhìn kìa! Bọn họ ở đó!"

Tiêu Lực lập tức xoay vô-lăng, lái xe đến trước căn nhà gỗ giữa hồ, có người vội mở cửa xe hô to:
"Mau lên xe!"

Sau đó, hắn liền như nguyện trông thấy chính đồng đội của mình đang lộ ra những biểu cảm hoảng sợ y hệt bọn họ lúc nãy.

À há, thì ra khi nãy mình trông cũng ngu đần như vậy.

Những người trong nhà không hề do dự mà leo lên xe ngay lập tức. Không phải họ không muốn đề phòng nhóm người trong xe, mà là họ biết muốn giết mình thì chẳng cần làm màu thế này, chỉ riêng đám quỷ trong hồ thôi cũng đủ kéo họ xuống địa ngục rồi.

Lần này có tám người lên xe, nhưng chiếc xe vẫn rộng rãi như cũ.

Tựa như... nó đã âm thầm được kéo dài ra một chút.

001 giải thích:

【Một trong những chức năng của xe buýt ma là có thể chứa toàn bộ những người tham gia phó bản. Dù các ngươi bị phân vào những không gian khác nhau, nhưng theo nguyên tắc thì cả năm mươi hai người đều đang tham gia cùng một phó bản, nên xe vẫn có thể chứa hết.】

Chiếc xe tiếp tục tròng trành trên mặt hồ, sau xe là một đám quỷ điên cuồng lao theo. Nhưng chẳng mấy chốc, hầu hết bọn chúng đều tự động chìm xuống nước, không cần Phó Mạc Ương phải động tay.

Cảnh tượng này hoành tráng đến mức chưa từng có!

Phó Mạc Ương và Trần Lật giống như bug lớn nhất của trò chơi này, đi đến đâu là phó bản sụp đổ đến đó. Bằng một cách thần kỳ nào đó, họ đã biến phó bản này thành một trận đấu toàn bộ người chơi cùng tham gia, hơn nữa còn là chế độ siêu dễ với hack full game.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai là Đại Kết Cục!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro