Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Gánh Xiếc Kinh Hoàng

Rất nhanh, các ác quỷ được thả ra trong sảnh đã bị lửa địa ngục của Phó Mạc Ương thiêu rụi, họ đã thành công tìm thấy hai người chơi đang trốn ở tầng hai.

Con rối và nhà ảo thuật gia nhìn người đang đến và im lặng một lúc, sự hoảng loạn trong lòng họ đã bị một cảm xúc kỳ lạ như bị cho ăn "cơm chó" thay thế.

Khi thấy họ như vậy, Trần Lật cảm thấy càng thêm ngượng ngùng.

Lúc ở dưới, Phó Mạc Ương đã thấy cậu đi quá chậm, vì vậy nên đã bế cậu lên theo tư thế ôm công chúa.

Trần Lật đâm đầu vào cơ ngực của hắn, khẽ nói: "Mau đi đi, những người hạ đẳng ti tiện như các người không được ở lại trong lãnh địa của ta nữa."

Đây là cách nói phù hợp với tính cách của nguyên chủ, trong mắt cậu, rạp xiếc đã kết thúc và giờ chỉ là những người dân vô giá trị.

Ảo thuật gia mắt lộ ra sợ hãi: "Nhưng mà..."

Trên cơ thể và mặt cô đều dính đầy máu, dễ dàng tưởng tượng được khó khăn khi trốn thoát khỏi sảnh.

Con rối sư ngắt lời cô: "Chúng tôi biết rồi."

Cô quay đầu ra hiệu.

Ảo thuật gia ngạc nhiên, sau đó mắt cô rưng rưng lảo đảo bị con rối sư kéo xuống cầu thang.

Sắp kết thúc rồi, những ngày lo lắng sợ hãi giống như một cơn ác mộng.

Qua cửa sổ tầng hai, Trần Lật thấy họ chạy qua vườn, lướt qua những bông hoa hồng đỏ rực, chạy thẳng đến cửa chính. Họ dừng lại một chút, do dự nhìn lại phía sau, rồi cuối cùng quyết tâm chạy ra ngoài.

Một lớp kết giới vô hình trên tầng 1 lóe lên khi họ thoát khỏi lâu đài.

Trò chơi vẫn chưa kết thúc.

Bởi vì còn một người chơi chưa rời khỏi.

Trần Lật nói: "Anh nên đi thôi."

Cậu nghĩ mình sẽ hoàn toàn vui vẻ, nhưng thực tế lại phức tạp vô cùng.

Cậu không khỏi nhớ về thế giới đầu tiên, khi mà cậu tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Phó Mạc Ương.

Cảm xúc lúc đó hoàn toàn khác biệt với bây giờ.

Không nhận được phản hồi, cậu lén nhìn lên Phó Mạc Ương và định nói gì đó.

Nhưng lời nói bị nghẹn lại.

Gần quá, người đàn ông lại gần quá.

Gần đến mức như sắp hôn cậu.

Bị ý nghĩ đột ngột này làm cho giật mình, Trần Lật nhắm mắt lại.

Ủa mà họ đều là đàn ông mà!

Nhắm mắt lại, cậu không thấy nụ cười thoáng qua trong mắt người đàn ông.

Phó Mạc Ương đặt Trần Lật xuống khi đã đến tầng dưới, phía sau là khu vườn và lâu đài đang cháy dữ dội. Chỉ cần thêm một bước nữa, trò chơi sẽ kết thúc.

Tuy nhiên, Phó Mạc Ương không di chuyển, hắn cúi đầu: "Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Thực sự có nhiều điều muốn hỏi, người đàn ông có nhiều bí ẩn, nhưng Trần Lật mở miệng, do dự một lúc, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Trong thế giới tiếp theo, tôi có thể gặp lại anh nữa không?"

Tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ vang lên từ trên cao, cậu cảm thấy thẹn quá thành giận nhìn hắn bằng đôi mắt hạnh ngập nước trừng hắn: "Cười cái gì?"

Chính cậu cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Mặc dù luôn ghét bỏ người đàn ông này luôn khi dễ cậu, nhưng giờ khi phải rời khỏi hắn cậu cư nhiên còn sinh ra vài phần luyến tiếc, dù ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng Phó Mạc Ương thực sự đã mang đến cho cậu cảm giác an toàn rất lớn.

Phó Mạc Ương mỉm cười: "Chỉ cần cậu muốn."

Nói xong, hắn nắm tay cậu và cùng nhau bước về phía cửa lớn của lâu đài.

Khi bước ra khỏi cánh cửa của lâu đài, kết giới bị phá vỡ, cả thế giới kỳ ảo biến đổi. Trần Lật mở mắt ra lần nữa, đã trở về thế giới trắng tinh.

【Đinh Đinh!】

【Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản thứ 2! Tính điểm nhiệm vụ: Tổng điểm sợ hãi 350.】

Trần Lật ngạc nhiên chớp mắt, không ngờ rằng hai ngày cuối cùng lại tăng điểm nhiều như vậy, chắc chắn có công của Tang Na.

Những bức tranh trên tường trong lâu đài chính là manh mối ẩn giấu của lâu đài này.

"Hệ thống, Emily, không, Tang Na rốt cuộc là sao vậy?" Trần Lật nghiêm mặt hỏi.

Tại sao BOSS của thế giới trước lại theo dõi cậu đến thế giới mới, thậm chí còn giả mạo để tiếp cận.

001, viên ánh sáng tròn vo, dừng lại một lúc: 【Vấn đề này, không phải cậu đã tự nói rồi sao? Từ nhỏ, thầy bói đã nói cậu có cơ địa hút ma quái.】

Vì cảm giác tội lỗi không rõ, giọng nói của nó ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh nhẹ như hơi thở.

Trần Lật mở to mắt: "Tôi tưởng đó chỉ là những kẻ lừa đảo chứ?!"

Dù sao thì ngoài cơn ác mộng bắt đầu từ lúc 16 tuổi, cậu chưa bao giờ gặp phải bất kỳ sự kiện linh dị nào khác.

001: 【Vì thế giới thực của cậu không có ác quỷ, nên cậu không gặp phải chứ sao. Cậu không nhận thấy hai thế giới trước BOSS đều rất quan tâm đến cậu hửm?】

May mắn thay, những con quái cấp thấp không phản ứng gì với cậu, quái vật càng mạnh mẽ thì càng dễ bị cậu thu hút.

Trần Lật nghĩ đến Joker, không khỏi rùng mình: "Hắn cũng sẽ rời thế giới để đuổi theo tôi sao?"

001: 【Không biết.】

Trần Lật rất nghiêm túc hỏi: "001, cậu thật sự là trợ thủ đắc lực của tôi hả?"

001 bị nghẹn một chút, giọng điệu trở nên không hài lòng: 【Hừ, nhưng tôi đã phát hiện ra rằng hắn thực ra không phải là BOSS chính thức của thế giới đó đâu, mà chỉ là người thay thế thôi!】

"Người thay thế..." Trần Lật không khỏi kéo kéo khóe miệng.

Không ngờ, NPC không chỉ cần chạy doanh số mà còn có cả việc thay thế.

001 khổ sở: 【Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu hoạt động này, ban đầu trưởng đoàn của đoàn xiếc trong phụ bản B-44 là một ông lão có ria mép á.】

Rõ ràng không phải là người trẻ tuổi và quái đản như Joker.

【Và thực tế, hắn chính là một NPC hướng dẫn.】

"Giống như tôi?" Trần Lật ngạc nhiên, sau đó có cảm giác như dự đoán đúng, "Hèn gì trước đây hắn có vẻ như đã nhìn thấu tôi."

001: 【Yên tâm đi, NPC hướng dẫn thường rất kiêu ngạo, sẽ không bám lấy cậu đâu.】

Để khiến chủ nhân yên tâm, 001 chuyển chủ đề: 【Cậu có muốn ra ngoài không gian hệ thống để xem nơi của người chơi không?】

"Tôi cũng có thể ra ngoài như NPC sao?" Trần Lật ngạc nhiên.

Cậu còn nghĩ mình chỉ có thể lướt qua diễn đàn, không ngờ còn có thể hòa nhập với người chơi.

【Tất nhiên rồi.】001 lấy lại sự tự tin, 【Các NPC hướng dẫn khác không làm được, nhưng tôi có thể trực tiếp đưa cậu qua. Cậu chỉ cần nhớ che giấu thân phận của mình là được.】

"Meow~"

Một thứ cứng cáp cọ vào chân cậu, Trần Lật cúi đầu thấy chiếc xe buýt ma biến nhỏ trở thành đồ vật đang làm nũng với mình.

"Cậu cũng muốn đi sao?"

"Meow!"

Trần Lật cúi xuống ôm nó lên: "Vậy thì chúng ta đi thôi."

Ôm nó cảm giác như một chiếc xe đồ chơi khối lượng hơi nặng.

001 lơ lửng bên cạnh: "Hừ."

Trần Lật thay một chiếc áo choàng đen gần như che hết khuôn mặt, chỉ để lộ một cái cằm nhỏ, rồi được hệ thống đưa vào không gian của người chơi.

Cậu suýt bị choáng ngợp trước thế giới có chút punk và huyền bí trước mắt.

Toàn là các khối vuông lớn nhỏ nổi lơ lửng, xung quanh có người liên tục bước ra từ các khối rồi lại bước vào, dường như không bị ảnh hưởng nhiều bởi trọng lực.

Trần Lật ban đầu còn lo lắng rằng mình sẽ quá nổi bật, nhưng khi đến đây mới nhận ra rằng mình đã nghĩ quá nhiều.

Ở đây có nhiều người cũng giống như Trần Lật, che chắn mình rất kỹ lưỡng, thậm chí có người vừa mới từ phụ bản ra còn dính đầy máu.

001: 【Họ không thấy tôi đâu, cậu cứ thoải mái đi đến nơi cậu muốn.】

Trần Lật đi vài bước và nhận ra mình thật sự không có nơi nào để đi.

Dù sao thì cậu cũng không tham gia các công hội của con người, cũng không hiểu rõ những khối vuông này là gì.

001: 【Có những người chơi cắt đứt hoàn toàn liên hệ với thế giới thực, chỉ sống trong những khối vuông này. Chỉ cần điểm số đủ nhiều, họ có thể mua một khối vuông riêng, khối vuông này chính là "nhà" của các cậu.】

Cuối cùng sự tò mò chiếm ưu thế, Trần Lật tiến lại gần một khối vuông gần nhất: 【Vậy ở đây có cả nhà hàng hay gì đó không?】

Khối vuông này chỉ cần cậu giơ tay là có thể chạm vào.

001: 【Tất nhiên có, cái gì cũng có. Khối vuông trên đầu cậu là một phòng chơi game.】

Dù không giống như nhà hàng mà cậu muốn xem, Trần Lật vẫn nhẹ nhàng chạm vào nó.

Ngay lập tức, mọi thứ xoay vòng, cậu đứng trên khối vuông với lực hấp dẫn đảo ngược.

Những người dưới đất bỗng chốc biến thành đầu hướng về phía cậu, cậu đứng dưới khối vuông mà cảm giác như đang đứng trên mặt đất phẳng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.

Bằng sự hiểu biết tự nhiên, Trần Lật biết cánh cửa này chính là lối vào bên trong khối vuông, với tâm trạng hồi hộp và kích thích, cậu từ từ vặn tay nắm cửa...

...

Cùng lúc đó, trong một không gian khác mà hệ thống không thể phát hiện được, một nhóm NPC Hướng Dẫn đang tụ họp lại.

Mặc dù gọi là họp, thực ra họ đều nằm hoặc đứng một cách lười biếng, nếu có ai đến đây thì sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp, vì tất cả những NPC tụ tập ở đây, mỗi người đều là NPC nổi tiếng trên bảng xếp hạng, họ đều là những kẻ hàng đầu, giết người không chớp mắt.

Trong sự im lặng chết chóc, cuối cùng có một NPC không thể nhịn được nữa: "Xì xì, cậu ấy nhỏ quá, cậu ấy còn là một đứa trẻ."

Khuôn mặt bị hủy hoại của hắn mang dấu vết bỏng nặng, mỗi khi mở miệng lại lộ ra cái lưỡi chia nhánh.

Một NPC nữ mặc Kimono và cầm ô đỏ duyên dáng lên tiếng: "Không, cậu ấy không phải, theo cách tính của con người thì cậu ấy đã trưởng thành rồi."

Một NPC không thể mô tả: "Cậu ấy thật đáng yêu, thật muốn... thật muốn để xúc tu của tôi quấn quanh cậu ấy..."

Các NPC khác lặng lẽ lùi xa khỏi nó.

Tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên, họ như những con thú khổng lồ vây quanh những con mèo nhỏ, cẩn thận không để lộ ra móng vuốt.

Joker khoanh chân: "Im lặng, một đám nhút nhát."

Là người đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nhân loại đó và còn tặng hoa hồng, mỗi khi Joker mở miệng, tất cả ánh mắt đều tập trung vào hắn.

Nhưng tâm trạng của hắn hiện tại không được tốt lắm, không ngờ mình chỉ vì hơi nổi giận mà rời khỏi phụ bản một chút, khi trở về thì cục kẹo bông đã hoàn thành trò chơi.

Một NPC phàn nàn: "Ngươi đã làm cậu ấy sợ."

Họ không thể thấy toàn bộ trò chơi, chỉ có thể thông qua góc nhìn của Joker.

Một đám lửa ma xanh lóe lên, giọng nói mang theo sự khinh thường: "Trước khi đi không phải ngươi đã nói chắc nịch rằng NPC con người không thể làm lay chuyển ý chí của ngươi sao?"

Sự thực, chỉ sau một ngày, hắn thế mà lại còn muốn xung phong làm quản gia phục vụ cho người ta.

"Im lặng!" Joker nổi giận như sấm, hoàn toàn mất cmn phong độ.

Joker duỗi tay ra, biến thành móng vuốt, túm lấy cái lõi của ngọn lửa ma xanh—con ngựa ma.

Con ngựa ma không chịu thua, dựng móng lên, móng ngựa dưới ánh sáng lạnh lẽo.

Khi hai bên sắp lao vào nhau mà không quan tâm gì, Hồng Diệp xoay chiếc ô của mình, ngay lập tức bắn ra mười mấy chiếc ám khí để phân tách họ.

Nếu là trước đây, cô ấy đã không kiên nhẫn khuyên can.

Sự khát máu đã trở thành bản năng, các NPC khác chỉ mong họ đánh nhau càng ác liệt, nhưng bây giờ tất cả các NPC đều có việc quan tâm hơn—NPC nhân loại đó.

Cậu ta trông quá ngoan ngoãn, hoàn toàn không hợp với họ, nên dù có bị hấp dẫn đến đâu, họ vẫn kiên nhẫn không dám tiếp cận.

Chỉ có Joker không quan tâm đến hậu quả, cũng trở thành người bị các yêu ma ghen tị nhất trong số họ.

Joker cười nhạt: "Các người muốn giấu giếm là chuyện của các người, tốt nhất đừng quấy rầy tôi."

Nói xong, hắn thả một quả bóng đàn hồi ra, tạo ra khói lấp lánh và biến mất tại chỗ.

Giờ hắn đi tìm cục kẹo bông đây~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro