Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Bọn họ rất hiếu khách

Hắn cúi đầu lại gần Trần Lật, cũng giống như ở lò mổ, nhưng lần này không có tường cũng không có góc nên hắn liền đưa tay kéo người vào lòng ngực mình.

Hơi thở thân mật chạm vào một bên cổ cậu:" Đừng quên cậu còn nợ tôi một yêu cầu."

Trần Lật lo lắng ngẩng đầu lên, nhưng cậu không biết rằng điều này chỉ càng bộc lộ điểm yếu của mình:" Xin anh hãy giúp tôi lần nữa."

Trong lòng cậu xuất hiện một chút thất vọng, nhưng cậu cũng hiểu, người này thật sự không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm về lòng tốt vô dụng của cậu, điều này còn sẽ khiến dân làng căm ghét hắn.

Với sức mạnh của Phó Mạc Ương, hắn có thể tự mình sống sót đến cuối cùng.

Cậu có những nguyên tắc riêng, dù không thể hy sinh mạng sống của mình để giúp đỡ người khác nhưng ít nhất cũng muốn có thể làm chút gì cho họ, dù sao đây cũng là những mạng người tươi sống.

Nếu hoàn toàn thờ ơ, cậu thật tiếc cho nền giáo dục xã hội chủ nghĩa mà cậu đã nhận được từ khi còn nhỏ.

Phó Mạc Ương cụp đôi mắt xám bạc xuống, phản chiếu bóng dáng của thiếu niên.

Lòng tốt là điều cuối cùng mà thế giới kinh dị này cần.

Đó cũng là điều mà các ác quỷ khịt mũi khinh thường nhất.

Nhưng đây lại là con cừu non của ác ma, là ác ma hắn tìm được và quyết định chiếm lấy nó làm của riêng mình.

Đối với sức mạnh to lớn, mọi quy tắc đều trở nên vô nghĩa.

Một con cừu được nuôi dưỡng bởi ác quỷ có thể duy trì tất cả những phẩm chất tốt đẹp trong mình, nó có thể vẫn ngây thơ và giản dị nhưng phải trả giá bằng việc ở chung với ác quỷ.

Chỉ là ác quỷ tham lam nên sẽ muốn nó lấy trước một ít tiền lãi.

Phó Mạc Ương đột nhiên giơ tay lên che đôi mắt trong suốt như một đứa trẻ của Trần Lật.

  Bóng tối kéo đến mang theo hỗn loạn cùng sợ hãi, Trần Lật có chút sợ hãi chớp chớp mắt, nhưng cũng không vùng vẫy, ngoan ngoãn để hắn che mắt lại.

  Lông mi cọ nhẹ vào lòng bàn tay người đàn ông, khiến hắn có chút ngứa ngáy, nhưng không bằng một phần vạn những gì hắn cảm thấy trong lòng.

Phó Mạc Ương phải tốn rất nhiều sức lực mới kiềm chế được bản thân túm lấy cổ con cừu nhỏ và đưa nó về hang ổ mà không để ai nhìn thấy.

Hắn hơi cúi đầu xuống.

Trần Lật không khỏi run rẩy khi cảm giác mềm mại chạm vào chiếc cổ xinh đẹp của mình.

Cái gì cơ?

Nụ hôn rất nhanh và nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy cảm giác vô tận và triền miên, nó ngứa ran lan khắp cơ thể.

Trần Lật đỏ mặt thiếu chút nữa chân mềm.

Trước khi cậu có thời gian để suy nghĩ thì người đàn ông đã buông cậu ra và trở lại với bộ dạng bí ẩn dưới ánh trăng.

Bản năng như một con thú nhỏ khiến Trần Lật không dám tò mò, chỉ rụt rè hỏi:" Bây giờ anh có thể giúp tôi được không?"

"Đương nhiên." Hắn sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của bé cừu nhỏ chứ, "chỉ là như vậy thì cậu sẽ nợ tôi hai lần nhé và lần sau cậu không thể từ chối khi tôi yêu cầu điều gì đó."

Chính xác thì hắn ta muốn gì ?

Trần Lật có chút khẩn trương:" Chỉ cần không phạm pháp..."

Có thể là hắn muốn tích phân NPC, chớ trừ cái này ra cậu cũng không có bất cứ thứ gì đáng giá cho hắn nhớ thương cả.

Phó Mạc Ương gật đầu, lời nói khó đoán:" Tất nhiên là không rồi."

Ác ma từng chút ăn mòn ý chí của thiếu niên, mở rộng không gian giao tiếp giữa bọn họ, cho đến khi cuối cùng tâm trí thiếu niên sẽ bị thao túng hoàn toàn.

  Một cơn gió thổi qua, mặt trăng hoàn toàn ló ra khỏi đám mây đen, ánh trăng chiếu sáng dòng sông nhỏ nơi họ đang ở.

Trần Lật lén lút nhìn người đàn ông này.

Nhìn thấy dáng vẻ hắn đứng ngay thẳng, ánh mắt hào hùng.

Chẳng lẽ cái chạm nhẹ vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu sao?

Có vẻ như hắn chả làm gì cả.

Vết đỏ trên mặt Trần Lật cuối cùng cũng dần biến mất.

Nhưng ở phía bên kia mà cậu không nhìn thấy, tay phải của Phó Mạc Ương siết chặt thành nắm đấm, 

kinh mạch màu đen kéo dài từ bắp tay đến đầu ngón tay, cố gắng kiềm chế dục vọng đang dâng trào trong lòng.

Nụ hôn đó thậm chí còn không phải là món khai vị, nhưng nó gần như khiến hắn ta mất trí, hương vị của thịt cừu thật thơm ngon.

Phó Mạc Ương dùng đầu lưỡi gõ nhẹ vào răng nanh hổ, lộ ra một chút khí chất ngang ngược:" Đi nào, đêm nay tôi mang cậu đi trốn nhé."

Tiểu viện nhất định không thể quay lại được nữa.

Hắn đi phía trước với tốc độ mà Trần Lật có thể theo kịp.

Trần Lật:" Chúng ta sẽ đi đâu trốn?"

Câu hỏi này khiến Phó Mạc Ương dừng bước.

Trước khi bước vào trò chơi này vì buồn chán, hắn là một con ác ma mạnh mẽ, sau khi bước vào trò chơi này cũng không phí nhiều sức lực mà trở thành người chơi top 1.

Dù thân phận của hắn là gì, hắn đã đứng ở đỉnh cao thực lực, ít nhất chưa bao giờ phải nghĩ đến việc làm thế nào để "thoát khỏi" chuyện này.

Trần Lật thấy hắn dừng lại, cậu ân cần:" Tôi nhớ tới một chỗ."

Giọng điệu của cậu trở nên nhanh nhẹn, có chút tự hào.

"Ở đâu vậy?" Phó Mạc Ương làm theo lời cậu, trong mắt có chút nuông chiều.

"Xe buýt quỷ." Trần Lật hạ giọng.

Kỳ thật bản thân cậu cũng không biết lỗ hổng này có thể bị lợi dụng hay không, nhưng khi nghĩ đến xe buýt, trực giác cậu cảm thấy nó sẽ không gây hại cho mình, thậm chí có thể bảo vệ cậu.

Vẻ mặt của Phó Mạc Ương hiếm khi không nói nên lời, thứ màu hồng đó?

Hắn thật tình không muốn lên đó đâu.

Trần Lật không chú ý tới người đàn ông đang ẩn ẩn chán ghét, càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được, hai mắt hơi sáng lên:" Chúng ta đi qua xem một chút đi." Phó Mạc Ương cúi đầu nhìn cậu mấy giây, trong lòng hoàn toàn cảm nhận được sự phản kháng biến mất trong đôi mắt hạnh tròn xoe này.

Hắn bước một bước rộng và đổi hướng:" Ờ."

Xe ma không ngờ chủ nhân loài người nhỏ bé của mình lại đến muộn như vậy, nó vui mừng dùng kèn kêu meo meo.

  "Meow-"

"Suỵt!" Trần Lật sợ đến mức nhanh chóng dừng lại.

Chiếc xe buýt ma ngoan ngoãn dừng lại, nhưng cần gạt nước lại lắc lư không kiểm soát từ bên này sang bên kia, trông nó không giống một chiếc xe buýt chủ đề mèo mà là một con chó ngốc nghếch.

Niềm vui của xe buýt chỉ giới hạn trong vài giây này, sau khi nó nhìn rõ người đang đi dạo phía sau cậu chủ nhỏ, niềm vui đột ngột kết thúc.

Giống như một trái cà tím bị sương giá làm cho rơi ra, cần gạt nước cũng không dám di chuyển.

  Tại sao cậu chủ nhỏ lại muốn QAQ với người đàn ông đáng sợ đó?

Trần Lật không biết tâm trạng thăng trầm của xe buýt mèo, cậu đi đến cổng làng và vẫy tay gọi xe buýt đi vào.

May mắn thay, chiếc xe buýt ma thực sự có thể chạy vào làng, chỉ là ngay cổng dường như có một sự hạn chế nào đó trước mặt và nó không thể di chuyển được nữa.

Vậy cũng đủ rồi, nó ở trước cổng làng, bọn họ ở trên xe ma, tức là bọn họ không có phạm quy.

 Trần Lật lên xe trước, nhẹ nhàng hỏi: "Tối nay chúng ta trốn ở đây được không? Nếu đồng ý, chỉ cần nháy đèn bên trong là được." Trong nháy mắt, trong xe lập lòe nháy lên như một vũ trường Disco lớn.

Cảnh tượng này nếu để những NPC có nhận thức khác nhìn thấy đều sẽ phải khiếp sợ, xe me từ khi nào lại trở thành kẻ thua cuộc như vậy?

Trần Lật cũng không suy nghĩ sâu xa, vui vẻ cong mắt nói:" Cảm ơn."

Xe buýt ma: Ôi chao, cậu ấy cười với tôi.

Phó Mạc Ương cũng bước lên xe, ngồi thẳng vào chiếc ghế nơi hắn đã ngồi lúc đầu, duỗi đôi chân dài một cách vô lương tâm.

Trần Lật vốn dĩ còn đang sợ rằng hắn sẽ bị xe buýt ma đuổi đi, dù sao hắn cũng là người chơi, không phải NPC, thấy vậy liền yên tâm, còn đưa tay sờ vào tay lái của xe buýt: "Cậu thật tốt."

Xe buýt ma cố nén sợ hãi, nhưng lại chìm đắm trong niềm vui.

Chủ nhân nhỏ thật thơm, tay cũng thật mềm.

Đột nhiên nó cảm thấy cơ thể lạnh toát, một luồng sát ý rõ ràng truyền đến từ ai đó đang ghen tuông.

Xe buýt ma im lặng, không dám có bất kỳ phản ứng nào, nó cảm giác chỉ cần mình tỏ ra vui vẻ, thì sẽ bị tháo tay lái ném ra ngoài, chẳng khác gì việc bị vặn đứt đầu.

Phó Mạc Ương không vui mà thu lại ánh mắt sắc bén, cuối cùng vẫn không ra tay với chiếc xe.

Xe buýt ma vừa mới thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, câu nói của Trần Lật lại khiến nó tái mặt.

Trần Lật: "Vậy chẳng phải chúng ta có thể để những người chơi khác cũng vào đây trốn sao?"

Biểu cảm của Phó Mạc Ương không thay đổi, chỉ là tay đang nắm vào tay vịn dần siết chặt: "Không được, đây là việc lợi dụng lỗ hổng của game, rất dễ dẫn đến toàn quân bị tiêu diệt."

Đoán được cậu định nói gì, hắn lập tức tiếp lời: "Tôi chỉ là một người thôi, game có thể chấp nhận một người lợi dụng lỗ hổng, nhưng tuyệt đối không cho phép nhiều người chơi làm vậy, tốt nhất đừng thử thách giới hạn của trò chơi kinh dị."

Hắn thực sự không muốn thời gian riêng tư của hai người bị phá vỡ như vậy.

Trần Lật ngồi xuống ghế lái, có chút thất vọng: "Ồ."

Phó Mạc Ương lại thả lỏng, cũng buông tha cho chiếc tay vịn dưới tay.

Chiếc xe buýt ma bị bóp méo tay vịn: ...Fine.

Trần Lật ngồi vào ghế lái, không nhịn được mà gõ gõ vào hệ thống: 【001, thật sự không thể gọi người khác vào đây trốn sao?】

001 trả lời rất vội vàng: 【Không được!】

Rồi sau đó lại biến mất.

Thật kỳ lạ, nếu là bình thường hệ thống đã om sòm nói một đống rồi.

Với những thắc mắc đó, mí mắt của Trần Lật bắt đầu thả lỏng, vừa rồi cậu sợ quá, bây giờ đột nhiên bước vào một môi trường an toàn và thoải mái, cơn buồn ngủ liền ập đến.

Xe buýt ma rất chu đáo hạ thấp ghế cho cậu, điều chỉnh độ mềm mại đến mức thoải mái nhất cho cơ thể con người, nhiệt độ trong xe cũng bắt đầu tăng lên, thích hợp cho giấc ngủ.

Ánh đèn mờ dần.

Phó Mạc Ương ngồi yên không động đậy trên ghế, chăm chú nhìn thiếu niên đang thở đều dần.

Đôi mắt tròn màu bạc trong môi trường tối mờ trở thành đôi mắt của dã thú, từng chút một khắc ghi hình dáng ngủ của thiếu niên.

001: ...Lại là ánh mắt đầy tính xâm lược chết tiệt đó.

Nó chỉ muốn lay tỉnh ký chủ, bảo cậu mau chạy đi.

001 cau mày ủ rũ.

Nó bắt đầu nghi ngờ rằng việc chọn ký chủ này là đúng hay sai.

Dù nó nói với Trần Lật rằng đây là sự lựa chọn ngẫu nhiên, nhưng thực ra là nó đã âm thầm tính toán mới chọn được.

Bởi vì trên người Trần Lật có một loại đặc tính kỳ quái, thu hút những sinh vật ma quái, có lẽ điều đó sẽ giúp cậu – một con người, khi sống trong thế giới kinh dị với vô số NPC quái vật, có thể tìm thấy nhiều đường sống hơn.

Hiện tại xem ra, đặc tính này chưa hẳn là tốt.

001 nhớ lại lũ quái vật điên cuồng xông vào không gian hệ thống sau khi chủ nhân rời đi, nó đã phải tốn rất nhiều công sức mới đuổi được chúng ra ngoài.

Nhưng trước có hổ báo, sau có sói chó, nó dám đuổi những con quái vật bình thường đang thèm muốn chủ nhân, nhưng tuyệt đối không dám động đến Phó Mạc Ương này!!

001 nghĩ một cách tự an ủi, ít nhất tối nay Phó Mạc Ương có vẻ không định để lại dấu vết mờ ám nào trên người chủ nhân.

Có lẽ là sợ bị phát hiện.

Dù sao thì chủ nhân có chậm chạp đến đâu, dù không có gương, nếu quá lố vẫn sẽ phát hiện ra.

Nó vừa thấy yên tâm xong thì đã thấy Phó Mạc Ương đứng dậy, bế chủ nhân đã ngủ say vào lòng, trong đáy mắt hắn là khát vọng không hề che giấu.

Cảnh tượng tiếp theo quen thuộc đến mức hệ thống phải lặng lẽ tự phong bế.

Tác giả có lời muốn nói:

001: Ô hô, tớ mệt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro