Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107 - Không có bất kỳ một thước đo đúng nào thật sự tồn tại trên đời

Chỉ một chút... chỉ một chút nữa thôi, nàng liền không còn ở đây nữa. Tất cả là tại ta hết... Có phải ta đáng lẽ không nên tha cho hắn không?

Vân Dao Dao ở trong vòng tay Trình Vãn Tịch lúc này chậm rãi mở mắt ra. Cảm giác đầu tiên của nàng là một chút đau nhói ở lưng, sau đó là cảm giác ấm áp và mùi hương quen thuộc.

"Tịch ca ca?"

Trình Vãn Tịch nghe tiếng Dao Dao thì kéo người ra một chút để nhìn mặt nàng.

"Dao Dao, nàng tỉnh rồi. Nàng có đau lắm không? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Vân Dao Dao nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của tỷ tỷ thì hốt hoảng mà đưa tay lau nước mắt trên mặt tỷ tỷ, đau lòng nói:

"Sao lại khóc? Ngươi bị đau ở đâu sao?"

Trình Vãn Tịch cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, lắc đầu nói:

"Ta không sao. Dao Dao, ta... xin lỗi."

Vân Dao Dao chau mày, trong đáy mắt tràn đầy đau xót. Nàng khẽ nâng mặt Trình Vãn Tịch lên, dùng đầu ngón tay chạm vào chóp mũi Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:

"Sao lại xin lỗi ta chứ?"

Trình Vãn Tịch khó khăn nhắm mắt lại, giọng nói run run:

"Đều tại ta... nếu lúc đó ta không chỉ khiến hắn bị thương. Nếu lúc đó ta giết hắn..."

Vân Dao Dao nghe Trình Vãn Tịch nói thì có chút ngẩn ra. Lúc đó dù khoảng cách xa khiến nàng không nghe họ nói gì với nhau, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy, Trình Vãn Tịch chỉ khiến hắc y nhân đó bị thương ở chân. Chỉ là không ngờ hắn vẫn có thể lê cái chân máu chảy ròng ròng đó mà đi được một khoảng xa như vậy.

Vân Dao Dao dùng hai bàn tay nhỏ nhắn, đặt lên hai bên má của Trình Vãn Tịch, nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện:

"Vãn Tịch, nhìn vào mắt ta. Hãy trả lời câu hỏi của ta. Tại sao ngươi không giết hắn?"

Trình Vãn Tịch ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Vân Dao Dao, nàng mấp máy môi:

"Ta..."

Vân Dao Dao nhẹ giọng nói:

"Nói cho ta biết ngươi thật sự đã nghĩ gì, được không?"

Trình Vãn Tịch lại cúi đầu, chậm rãi mở miệng:

"Ta không muốn... ta không muốn giết hắn. Bất luận là hắn... hay bất kỳ ai... Ta thật sự không muốn. Dao Dao, có phải ta... quá yếu đuối không?"

Vân Dao Dao mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhất mà nhìn Trình Vãn Tịch, lặng lẽ thu hết từng xúc cảm đang cuộn trào trong đôi mắt của Trình Vãn Tịch, rồi nhẹ nhàng ôm lấy tất cả:

"Vãn Tịch, ngươi không yếu đuối. Ngươi luôn cố gắng giúp đỡ nhiều người nhất có thể, một người như vậy thì sao có thể dễ dàng đoạt đi mạng sống của người khác được chứ? Trong hoàn cảnh đó, ngươi đã làm điều tốt nhất rồi. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy. Vậy nên Vãn Tịch, đừng vì ta, cũng đừng vì bất kỳ ai khác mà tự ép bản thân phải đi ngược lại với tín niệm trong lòng."

Đôi mắt Trình Vãn Tịch bỗng dưng nhoè đi, khuôn mặt của Dao Dao cũng trở nên nhoè đi. Nhưng trái tim nàng cuối cùng cũng lấy lại được ánh sáng.

Con người ai cũng từng có những lúc nghi ngờ vào lựa chọn của mình, nghi ngờ vào quyết định của mình. Không ai có thể nói điều bản thân từng làm là đúng, hay là sai, cũng không có bất kỳ một thước đo đúng nào thật sự tồn tại trên đời.

Vậy nên ngươi chỉ có thể cố gắng bước trên cái thước đo mà mình tin tưởng, và khi cái thước đo nội tâm đó lung lay khiến ngươi loạng choạng sắp ngã, mà có một người ở cạnh cũng tin tưởng ngươi rồi nắm lấy tay ngươi, điều đó thật quý giá.

Vân Dao Dao vòng tay ôm lấy gáy Trình Vãn Tịch, rồi đặt cằm mình lên vai Trình Vãn Tịch:

"Vãn Tịch, ngươi có thể thay đổi khi chính ngươi mong muốn thay đổi. Nhưng đừng vì bất kỳ ai hay vì bất kỳ điều gì mà ép buộc bản thân phải thay đổi. Sự kiên định của ngươi... chính là thứ ánh sáng quý giá nhất đời mà ta muốn bảo vệ."

"Vãn Tịch, ta rất thích ngươi."

Lúc này Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch đang được Mạnh Duệ và hai mươi thị vệ khác hộ tống vào cung. Sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng, nhất là Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch.

Đôi chân mày của Vân Dao Dao hơi cau lại, nàng không biết vị quý nhân mà nàng sắp gặp là ai, nhưng chắc chắn số mệnh người này đang lành ít dữ nhiều. Dựa vào việc nàng bị ám sát đêm qua, cũng đủ để đoán ra rằng có những kẻ căn bản không muốn nàng bước chân tới nơi này, hơn nữa những kẻ đó còn biết rõ mặt nàng.

Trình Vãn Tịch đi ở bên cạnh cũng cau chặt mày, nhưng có lúc lại thoáng ngẩn người ra. Dù trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh cố hữu, nhưng trong lòng lại như có dòng nước ngầm cuộn trào không dứt.

— Vãn Tịch, ta rất thích ngươi.

Nàng ấy có ý gì khi nói thích ta? Chữ "thích" của Dao Dao, rốt cuộc có ý nghĩa gì? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro