Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Nhật ký Thuần Phi

Chương 7: Nhật ký Thuần Phi

" Tiểu nha đầu, từ đâu đến vậy?!"

Đó là câu đầu tiên người đó nói với ta. Giọng ấm áp ngọt ngào. Còn ngọt hơn kẹo hồ lô trên tay ta. Ta men theo tiếng nói ấy ngẫng đầu nhìn người. Người đứng đó, giữa muôn trùng hoa nở, gió vờn tóc mây tựa tiên nhân.

-          Ta.. ta.. từ bên ngoài đến. – Ta ngập ngừng nói với người.

Ta nhỏ giọng nói như vậy không biết người đó có nghe thấy được không, lại len lén liếc nhìn người. Một tiểu nữ hài khả ái, thân bận áo gấm xanh lam, gương mặt thanh tú mang theo quý khí, đôi mắt phượng trong suốt như giọt sương, mũi thẳng tấp, môi mỏng hồng nhuận khẽ mĩm cười

-          Nha đầu ngốc, ta đương nhiên biết ngươi không phải người trong phủ. Ngươi tên là gì?

Không biết vì sao ta lại ngoan ngoãn trả lời người: - Ta là Tô Tĩnh Hảo

-          Họ Tô, à là ái nữ của Tô đại nhân sao!?- Người đó nhẹ cười

Đúng vậy, ta là Tô Tĩnh Hảo vào ngày mùng 8 tháng 8 năm ta chín tuổi lần đầu tiên gặp được người đó - Phú Sát Dung Âm mươi tuổi. Nàng là nữ tử tuyệt thế vô song. Ta bất hạnh làm sao, may mắn làm sao khi được hạnh ngộ cùng người.

-          Trên tay ngươi là hô lô ngào đường phải không? Cho ta thử một miếng được không. – Nàng tinh rãnh nhìn ta.

Ta run run tay đưa xâu kẹo hô lô được A Mã mua cho đến trước mặt Dung Âm. Nàng nhìn ta phì cười, cúi đầu cắn một cái.

-          Tĩnh Hảo, ngươi hào sảng như vậy sau này chúng ta kết bằng hữu đi. Ta là Phú Sát Dung Âm.

Dung Âm nở nụ cười, nét đẹp như ánh mặt trời chói chang. Bàn tay trắng muốt của nàng xuyên qua lọn tóc mai của ta

-          Tiểu nha đâu xem chừng nhỏ tuổi hơn ta. Sau này phải gọi ta là tỷ tỷ đó.

Ta nhu thuận gật đầu. Nàng nói vì ta mời nàng kẹo hô lô nên nàng sẽ dẫn ta đi hái nho rừng. Ta cũng muốn đi nhưng lại sợ A Mã trách mắng, tay vò vạt áo nói với nàng

-          Nhưng A Mã biểu ta chờ ở đây

-          Đừng lo, ta sẽ nói với Lý ma ma ở đây trông chừng, nếu A Mã ngươi đến thì nói với ngài ấy ngươi đi với ta. Nói không chừng chúng ta sẽ quay về trước khi A Mã ngươi bàn việc xong với A Mã ta.

Ta vẫn chưa kịp phản ứng đã bị người đó kéo đi. Thiên đường là nơi nào?! Ngạch nương nói thiên đường là nơi rất đẹp. Đối với ta, nơi đẹp nhất chính là ngọn đồi ở Sa Tế. Dù là thiên đương cũng không thể sánh được nơi đó. Vì ở đó có một người môi cười hàm tiếu, ánh mắt nhu hòa luôn gọi tên ta " Tĩnh Hảo! Tĩnh Hảo, mau qua đây"

Chân ta ngắn vẫn là chạy phía sau nàng, vừa cười híp mắt vừa thở hỗn hễn " Dung Âm, tỷ đi chầm chậm thôi chờ ta theo với"

Nàng cười lớn vương tay nắm lấy tay ta, kéo ta song song với người. Nàng hái một chùm nho dại hòa ái đưa đến trước mặt ta. Ta vừa mệt vừa khát nên liên không ngần ngại bứt lấy 1 trái bỏ vào miệng. Sau đó nhăn mặt cau mày " Vừa chua vừa chát". Ta vội nhè trái nho ra. Người đó lắc lắc đầu vành môi cong tạo thành một nụ cười tuyệt mỹ. Nàng bốc vỏ 1 quả nho khác đưa đến trước miệng ta " Nho rừng phải lọt vỏ ra ăn mới không chat. Tĩnh Hảo muội thử chấp chấp môi xem sẽ thấy chua chua ngọt ngọt, rất thú vị"

Ta nghe theo nàng thử làm theo, quả nhiên trái nho mà người đút ta lại ngọt đến lạ thường.

Năm tháng trôi qua, ta cứ bên người cùng nhau khôn lớn. Mỗi ngày nắm tay người cười hi hi ha ha, cùng người chạy lên ngọn đồi hái nho dại, cùng người đi nghe hát kịch ở đường Chính Dương, ăn bánh đậu xanh có thêm nấm tuyết.

Ta nhớ rất rõ hôm đó, như mọi ngày, ta cùng Dung Âm chạy lên ngọn đồi phía sau Phú Sát phủ dạo chơi. Bỗng thấy đầu óc choáng váng, bụng dưới lại đau âm ĩ, huyết dịch sôi sùng sục, lưng đau nhức. Toàn thân cảm giác kỳ lạ. Ta mệt mõi ngồi phịch xuống bãi cỏ, lại hoảng hốt thấy máu từ hạ thân chảy ra ẩm ướt. Ta vừa xấu hổ, vừa kinh hãi, nước mắt đã lưng tròng. Dung Âm đang hái hoa dại, thấy ta ngồi ở dưới đất khóc không thành tiếng cũng hốt hoảng chạy lại xem ta

-          Tĩnh Hảo, muội làm sao vậy?

Ta ủy khuất khan khan giọng nói

-          Dung Âm, nếu như ta chết tỷ có buồn không?

Nàng nghe ta nói vậy vừa lo lắng, vừa lung túng hỏi ta: - Làm sao vậy? Muội đau ở đâu?

-          Hu hu, ta sắp chết rồi! Chảy máu tới chết mất.

Dung Âm ngồi xỏm xuống đưa đôi mắt tuyệt đẹp nhìn xuống phía dưới của ta. Sau đó nàng bình tĩnh trở lại, mĩm cười nhìn ta

-          Ta cũng từng bị. Không chết được đâu.

-          Hả? Tỷ cũng từng bị chảy máu giống ta sao?! Làm sao để chữa khỏi đây?- Ta ngây ngô hỏi nàng.

Nàng dừng lại một lát suy nghĩ lại nói

-          Bệnh này chữa không khỏi, mỗi tháng lại đến tìm muội 1 lần.

Ta nghe xong tâm tình liền ảo não: - Lại còn mỗi tháng phải bị nữa! Sao ta khổ thế này.

Dung Âm cười cười trấn an ta:- Có ta ở đây, Muội đừng sợ.

Nàng muốn dắt tay ta về phủ. Nhưng hễ ta cử động là bụng dưới đau inh ỏi, máu lại trào từng đợt. Ta nức nở nhìn Dung Âm " Muội đi không nỗi nữa! Đau bụng lắm!"

Thấy vẻ mặt nữa xanh nữa trắng đầy đau thương của ta, Dung Âm xoa xoa tay rồi áp lên bụng ta. Hơi ấm từ lòng bàn tay nàng làm ta dễ chịu một chút. Nàng lại ôn nhu nói với ta đồng thời hướng tâm lưng về phía ta. " Tĩnh Hảo, muội trèo lên, ta cõng muội về phủ, lý ma ma sẽ giúp muội."

Ta hướng tầm mắt xuống chiếc váy của mình ái ngại nói " Không được! Sẽ làm dơ hết y phục của tỷ!"

-          Không sao đâu, chỉ là 1 bộ y phục thôi. Muội đừng lo. – Nàng xoa đầu ta, như ôn nhu như tiếc thương.

Sau đó ta ở trên lưng của Dung Âm nghe nàng nói về ngày nguyệt sự, tức là sự xuất huyết của tử cung có chu kỳ. Vậy đó vào năm ta mười hai tuổi, cái ngày đánh dấu sự trưởng thành của ta, chính là dưới sự chứng kiến của nàng. Ta nhiều năm sau nghĩ đến còn không khỏi bàng hoàng, xấu hổ.

Những năm tiếp theo vẫn bình dị cùng nàng trôi qua, cho đến năm ta 15 tuổi, nàng dẫn ta đi cưỡi ngựa. Trong hoa viên nhà nàng lần đầu gặp tiểu đệ của nàng Phú Sát Phó Hằng. Ta có phầnp kinh ngạc, tiểu hài tử đó vì có gương mặt thanh tú giống Dung Âm nên cũng xem là xinh đẹp đi. Xem ra lão thiên gia rất ưu ái cho hắn nên mới để hắn thừa hưởng đôi nét của nàng.

Ta ngồi trên lưng Lưu Tinh trắng thuần, nàng ở phía sau ôm ta, tay ta đặt trong tay nàng cùng nhau giữ dây cương. Ta có phần căng thẳng. Dung Âm cúi sát làm cho môi nàng gần chạm môi ta. Ta có cảm giác da mặt sắp nổ ra mất rồi. Lần đầu tiên trong đời tim ta đập loạn nhịp. Ta trấn định tâm can, chớp mi mắt nuốt khan nước bọt. Nàng mĩm cười giọng ngọt ngào nói" Đừng sợ Tĩnh Hảo, có ta ở đây!". Như gió xuân phớt qua, thanh âm ôn hòa như thanh tuyền lặng lẽ chảy qua tim khiến ta không thể không rung động, ta rốt cuộc cũng đã biết ta yêu nàng mất rồi. Cho nên ta hạ hết quyết tâm, viết một bức thư tình, hẹn nàng mùng 8 tháng 8 ở ngọn đồi sau phủ bày tỏ tấm chân tình. Hôm đó ta đội mưa chờ người ấy suốt một ngày, nhưng người không đến. Ta cảm thấy bản thân từ bỏ lòng kiêu ngạo, hèn mọn yêu thích người, chưa chắc người có thể chấp nhận thứ tình cảm oan nghiệt nay. Nàng gia thế hiển hách, từ nhỏ thông minh, tuyệt sắc, thi thư câm kỳ thừ gì cũng tinh. Ta làm sao dám hoang tưởng đến thứ tình cảm mà người đời hay cả nàng cũng không thể chấp nhận đó. Ta mang đau thương đó về nhà, ôm ấp trong lòng ngã bệnh mê man suốt 3 ngày. Khi ta tỉnh lại liền hay tin nàng được ban hôn cho Tứ A ca Hoàng Lịch. Ta sửng sốt, có thứ gì đó như đang vỡ vụn. Ta lẵng lặng ngồi trong phòng không ngủ suốt 1 ngày 1 đêm. Cuối cùng ta cũng ngộ ra được " ta không cần nhiều, thậm chí không cần người ấy yêu ta, ta chỉ hy vọng được ở bên cạnh người ấy bầu bạn cùng người ấy đến hết cuộc đời, như vậy là ta đã mãn nguyện rồi. Cho nên ta không thể theo A Mã đến Giang Tô được. Ta phải gả cho Tứ A Ca, phải một đời bên cạnh Dung Âm."

-          Muôi nghĩ gì mà thất thần vậy?!

Vẫn là thanh âm ôn nhu ngày nào, Hoàng Hậu nương nương nhìn ta cau mày hỏi. Ta mĩm cười nói nhớ ngày tháng trước kia cùng người đi rong chơi trên ngọn đồi hoang. Nhiều năm như vậy, người vẫn ôn nhu không đổi với ta, dù cho Phù Sát Dung Âm bây giờ đã là Hoàng Hậu đại Thanh đoan trang, tự kiềm chế, khoan dung, đại lượng. Ta với tay lấy một quả quýt ngọt muốn bóc vỏ cho người ăn, người đã đưa đến trước mắt ta 1 trái nho đã được người cẩn thận lột vỏ. Ta không khỏi phấn khởi há miệng ăn lấy trái nho đó, cười híp cả mắt " Ngọt biết bao!"

Người thoáng sửng sờ không nghĩ ta trực tiếp ăn nho trên tay nàng, sau đó nhìn đến các hương liệu ta chuẩn bị cho người không khỏi lắc đầu cười cười" Thuần phi à, muội bao nhiêu năm rồi vẫn vậy. Nếu tâm tư muội dùng cho hoàng thượng bằng một nữa tâm tư dành cho ta thì tốt biết mấy"

Ta mĩm cười không nói. Tâm tư ta giờ giờ khắc khắc chỉ có người còn có thể chứa được ai, cho dù người không hề hay biết ta cũng một lòng không oán không hối.

---------------------------------------------------------------

Ps: có ai xem hết phim cho xin cái tóm tắt với ^^! vì tui không có xem hết phim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro