Chương 9
Khu nhà trọ mà Hạnh San thuê cách chỗ làm của cô không xa lắm. Chỉ cần đạp xe 15 phút là đến nơi rồi.
Cô bẽ tay lái, rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi vào khoảng 100m là phòng trọ của cô. Xung quanh đây cũng không có gì đặc biệt chỉ là những dãy phòng nối tiếp với nhau thôi.
Chiếc xe đạp phanh lại, Hạnh San khẽ quay mặt ra phía sau, nhỏ giọng nói:
-Nhà tớ không có điều kiện như nhà cậu, cậu không ngại chứ ?
Thiên Di đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó bước xuống xe.
-Không, có gì đâu mà ngại chứ. Nàng cười rạng rỡ
-Ừm, vậy mình vào nhà thôi.
Cô cũng cười đáp lại nàng, ngay sau đó cũng bước xuống xe, gác chống xuống, lục lọi trong balo lấy ra một chùm chìa khoá, động tác tra chìa khoá vào ổ rất nhanh.Hạnh San đẩy cửa, đứng nép vào một bên cho Thiên Di đi vào trước.
-Cậu ngồi đi, tớ đi lấy nước cho cậu. Hạnh San đặt balo ngay ngắn trên bàn học rồi đi xuống bếp lấy cho Thiên Di ly nước.
Thiên Di không nói gì chỉ gật gật cái đầu. Mắt nàng đảo một vòng quanh nhà. Nhà tuy nhỏ nhưng rất thoáng, lại rất gọn gàng ngăn nắp nha.
-Cậu uống đi. Tớ đi tắm trước nha. Hạnh San đặt ly nước lên bàn sau đó quay gót rời đi.
-Ừm. Cậu đi đi. Thiên Di hào hứng đáp.
Thiên Di nhân lúc Hạnh San tắm, nàng liền đứng dậy đi dạo quanh phòng, đến chiếc bàn học nàng thấy ở trên có rất nhiều ảnh chụp, nào là hình lúc còn bé, hình chụp lúc tiểu học, còn có cả ảnh chụp gia đình của cô ấy nữa. Tay Thiên Di lần lượt lướt qua tất cả các tấm hình, bỗng ngón tay và tầm mắt dừng lại trước một bức ảnh được cẩn thận lồng vào khung.
Bức hình đó đối với người khác trông rất bình thường nhưng qua mắt của Thiên Di là một khác biệt khác. Trong hình là một người con trai đang khoác tay lên vai người trong mộng của nàng, khuôn mặt của người con trai đó tựa hồ rất hạnh phúc, còn khuôn mặt của cô thì e thẹn, ngại ngùng. Bất giác trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác khó chịu. Nàng không biết là mình khó chịu vì cái gì?! Khó chịu vì cô ấy thân mật với người khác?!
Thiên Di đứng nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà không biết đến sự hiện diện của một người đang đứng bên cạnh nàng từ lúc nào.
-Đó là bức ảnh được chụp lúc tớ tốt nghiệp cấp 3. Hạnh San bước lại gần nàng hơn, tiện tay lật úp bức ảnh xuống bàn. Đây là người con trai cũng là tình yêu đầu tiên của cô ấy, bọn họ yêu nhau được hơn hai năm thì anh ấy phải sang Mỹ du học, không từ mà biệt với cô.
-Ôi giật mình!! À...ờm...mình không cố ý tự tiện động vào đồ của cậu đâu, tại mình.... Nhưng mà cậu ta là ai vậy?
Thiên Di giật bắn mình vì cái người đứng thù lù phía sau. Cũng còn may là nàng không có tiền sử bệnh tim, nếu không là đi chầu ông bà rồi.
-Mối tình đầu. Hạnh San nở nụ cười buồn nhìn nàng. Để tớ chọn cho cậu bộ đồ thoải mái hơn.
-Ồ là tình đầu. Tâm trạng nàng trùng xuống khi nghe ba chữ "Mối tình đầu". Giọng nói cũng lạc đi vài phần.
Hạnh San đi đến tủ quần áo, tìm một bộ đồ ngủ cho Thiên Di. Chiều cao của cô và nàng có chút khác biệt, cô ngẫm nghĩ một lát rồi chọn cái áo sơmi trắng oversize và một cái quần ngắn màu đen đưa cho nàng.
Thiên Di nhận bộ quần áo từ tay Hạnh San rồi cũng phi nhanh vào phòng tắm. Hạnh San thì ở ngoài, tay cầm bức ảnh lúc nãy lên xem, ngón tay cô lướt nhẹ lên khuôn mặt người con trai đó, vô thức từng giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ từng giọt lên bức ảnh. Được một lúc, cô cũng buông bức ảnh xuống, đặt nó lại vị trí cũ, nhanh chóng lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt.
Một lúc sau, Thiên Di bước ra với mái tóc ướt, hai tay bận rộn lau khô mái tóc dài óng ả, vì là áo cổ rộng nên Hạnh San có thể thấy được những giọt nước vô tình chảy dài xuống cổ và xương quai xanh của nàng. Nhìn nàng lúc này thật là quyến rũ a~~ Cô là con gái mà còn mê mệt huống chi là bọn con trai.
-Cậu đem những thứ đó xuống sàn làm gì vậy?! Thiên Di nhìn chằm chằm vào mớ chăn gối mà Hạnh San bày ra trên sàn nhà.
-Cậu ngủ trên giường đi, tớ ngủ ở dưới đây. Hạnh San dừng mọi động tác lại để trả lời câu hỏi ngố của nàng, đem chăn gối xuống đây không để ngủ chứ làm gì?!
-Nhưng trời đang mưa, nếu cậu ngủ dưới sàn thì sẽ bị cảm mất. Thiên Di nhíu mày, nhanh chóng bước lại đó và đem chăn gối mà Hạnh San bày dưới sàn một phát trở lại nằm yên vị trên giường hết.
-Thôi được rồi, thua cậu luôn. Hạnh San lắc đầu nhìn hành động trẻ con của Thiên Di cười khổ.
Xong, bây giờ thì cả hai đều đã nằm yên trên giường nhưng sau mà con người cao cao kia lại không chịu nằm yên vậy?! Cứ lăn qua rồi lăn lại, lăn tới lăn lui, làm cho người còn lại không ngủ được liền quay sang xem như thế nào.
-Cậu sao lại không ngủ? Hạnh San xoay người lại mặt đối mặt với Thiên Di. Bây giờ cô mới có thể nhìn kĩ gương mặt của nàng. Đôi mắt to tròn, đôi mày thanh thoát, mi dài cong vút, còn có mũi cao thanh tú, đôi môi màu hồng nhạt chúm chím. Nhan sắc này không thể đùa được.
-Tớ ghét cái gối này. Thiên Di vừa nói, tay vừa chọt chọt vào cái gối ôm đặt ở giữa hai người, môi nhỏ chu chu ra tỏ vẻ không hài lòng.
-Có vậy thôi mà cậu cũng...được rồi, tớ sẽ để nó ở dưới chịu không ?!
*Gật gật*
-Như thế này được rồi chứ ?
*Gật gật*
-Ngủ thôi.
Hạn San nằm quay lưng về phía Thiên Di, sau đó nhắm mắt ngủ. Đâu biết rằng phía sau có một ánh mắt uỷ khuất đang nhìn tấm lưng của cô chứ. Thiên Di giận rất giận cái con người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro