Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31


Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi trong căn phòng màu hồng của Thiên Di, những ánh nắng tinh nghịch chiếu lên khuôn mặt vạn phần xinh đẹp với đôi mắt đang trong trạng thái nhắm nghiền của nàng.

Thân ảnh người con gái xinh đẹp nằm trên giường khẽ chuyển động. Hàng chân mày thanh thoát xô chặt lại với nhau , mi tâm rung rung vài cái rồi từ từ đôi mắt có hơi sưng vì khóc mở ra. Nàng chớp chớp mắt vài cái để làm quen với ánh sáng.

Nàng đưa đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn xung quanh , nhận ra đây là phòng của mình liền thở ra một tiếng nhẹ nhõm. Nhưng rồi những mảnh kí ức ngày hôm qua của nàng và Hạnh San bất ngờ ùa về nhanh chóng xâm chiếm lấy đầu óc của nàng. Nó thật là lợi hại, chỉ cần hồi tưởng lại một chút thì ngay lập tức đôi mắt của nàng đã ngấn lệ.

Khóc được một lúc, nàng nâng tay lên lau đi những giọt nước mắt yếu đuối đang lăn dài trên má. Dặn lòng phải từ nay nàng phải trở nên thật mạnh mẽ. Không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà đau lòng nữa. Nhưng đó chỉ là lời nói dối nguỵ biện của nàng mà thôi chứ đối với nàng việc phải quên đi Hạnh San, người mà nàng dành cả thanh xuân của mình để yêu thương thì HOÀN TOÀN KHÔNG THỂ.

Nàng cố gắng nhấc thân thể nặng trịch của mình bước xuống giường , chân định xỏ vào đôi dép màu hồng đặt dưới giường nhưng chợt nhớ đó là quà mà Hạnh San mua cho nàng không do dự gạt ngang đôi dép ấy sang một bên. Vươn tay mở ngăn tủ đặt cạnh giường ra, lấy một đôi dép khác mang vào.

Nàng vừa đặt chân xuống phòng ăn thì nhận được tiếng kinh hô của vị quản gia lâu năm trong nhà. Bà ấy có phần hoảng hốt đi thật nhanh đến cốt để giúp nàng di chuyển đến bàn ăn và giúp nàng kéo ghế ngồi xuống.

-Sao tiu thư không trong phòng ngh ngơi mà li xung đây? Sc kho ca tiu thư vn chưa hi phc hn. Đi li nhiu e là...

-Bác à, cháu không sao mà v li bây gi bà nhìn xem cháu đã kho ri mà. Bác đang làm gì thì c tiếp tc làm đi, cháu ngi đây được ri.

Nàng nở nụ cười trấn an vị quản gia lớn tuổi mà nàng thập phần kính trọng.

-Bác đang nu chút cháo cho cháu đây. C ngày hôm qua cháu đã có gì vào bng đâu.  Đnh là mang lên phòng cho cháu nhưng cháu đã xung đây ri thì ngi ch bác mt chút nhé! Vị quản gia mỉm cười đôn hậu.

Nàng chẳng nói gì, cứ ngồi đó im lặng nghe từng lời của vị quản gia ấy rồi chầm chậm gật đầu, như đã hiểu. Thật ra nàng bây giờ chẳng tha thiết gì với việc ăn uống nữa rồi. Nhưng vì không muốn vị quản gia ấy buồn lòng nên nàng gật đầu đồng ý.

Vài phút trôi qua, vị quản gia đặt lên bàn một tô cháo còn nghi ngút khói. Bà dùng tông giọng hết sức dịu dàng nói với nàng

- Cháu ăn đi. Vn còn nóng đy. Bác phi đi làm mt s vic ngoài kia ri.

-Ưmm, bác có vic thì c làm đi. Cm ơn bác vì ba ăn.

Sau khi vị quản gia ấy rời khỏi. Nàng nhìn chăm chăm tô cháo nóng hổi trước mặt , lòng không muốn ăn nhưng đã nói với bà quản gia là sẽ ăn rồi nên nàng không thể nuốt lời được. Nàng không phải kiểu người thất hứa.

Nàng từ tốn cho từng thìa cháo vào trong miệng. Cứ múc cứ múc cho đến khi thấy đáy tô mới thôi. Ăn xong, nàng định đứng dậy đi lên phòng nhưng tai nghe có người đang nhấn chuông nhà thì bước chân nàng dừng lại , nghĩ là sẽ có người ra mở cửa nên nàng một đường đi thẳng lên phòng. Nhưng một lần nữa lại bị một giọng nói hết sức quen thuộc giữ chân nàng lại. Nhận ra giọng nói quen thuộc ấy, nàng có phần không tin liền quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói ấy. Và nàng có chút bất ngờ.

-Di à.

-Sao cô còn đến đây ?! Chng phi là nói s không phin đến tôi na hay sao ?!

Ngay khi nàng xoay lưng lại đối diện với khuôn mặt Hạnh San thì nhịp tim của nàng tăng lên một cách không kiểm soát. Nhưng gương mặt của nàng không có chút gì gọi là biểu cảm.

-Nghe nói là em b bnh nên tôi mun đến xem em như thế nào.

Hạnh San một thân vest đen công sở , khuôn mặt được chăm chút kĩ lưỡng , mái tóc màu đen buông xoã xuống , trông rất đẹp. Không phải vì khi thân phận bại lộ nên cô mới thay đổi một cách chóng mặt như vậy đâu mà tại vì cô muốn dùng lớp trang điểm dày này để che đi đôi mắt thâm quầng vì đã mất ngủ suốt 2 đêm liền.

-Đến thì cũng đã đến ri, nhìn thy tôi còn kho mnh thì cũng đã nhìn thy ri. Phin cô làm ơn ra khi đây đ tôi còn phi đi ra ngoài vi Minh Lâm na.

Nàng buông lời đuổi khách. Thật ra nàng không có bất kì cuộc hẹn nào ngày hôm nay hết. Nàng nói dối để Hạnh San nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi nàng ngã khuỵ xuống. Vì nàng cảm thấy trọng lượng thân mình càng trở nên nặng hơn , nàng cố gắng chống đẩy để đứng thẳng dậy.

-Em xem, tình trng sc kho ca em bây gi như thế nào mà ly lí do ra ngoài cùng Minh Lâm đ tránh mt tôi!

Nghe đến hai từ "Minh Lâm" được phát ra từ miệng của nàng thì cô hoàn toàn mất kiểm soát. Chính cậu ta đã làm cho mối quan hệ của cô và nàng trở thành như thế này đây. Cô hận không thể băm cậu ta ra từng mảnh rồi ném cho cá sấu ăn. 

-Xem như không la được cô. Nhưng, tôi không mun thy cô xut hin trong nhà ca tôi thêm mt phút giây nào na. Cô đi đi.

-Hãy đ tôi li chăm sóc cho em. Tôi xin em.

Đôi mắt Hạnh San lúc này đã ngấn nước.

-TÔI KHÔNG CN. CÔ....

Chưa hoàn thành xong câu nói của mình thì đột nhiên đầu óc của nàng cứ liên tục xoay vòng vòng , trước mắt tối sầm. Khuôn mặt của Hạnh San cùng vì thế mà bị nhấn chìm vào một màu đen thăm thẳm. Thân thể của nàng đổ ập xuống nền nhà.

Trước khi nàng ngất đi, nàng nghe được giọng nói thập phần lo lắng của cô. Nàng bất giác mỉm cười rồi dần mất đi ý thức.

Hạnh San tận mắt nhìn thấy thân ảnh nàng đổ ập xuống nền nhà liền hốt hoảng chạy ngay đến, đỡ lấy nàng. Những giọt nước mắt kiềm nén nãy giờ đều đã được cô một lần tống hết ra ngoài.

Sau khi bác sĩ khám bệnh cho nàng xong. Cô cuối người chào vị bác sĩ ấy rồi ngay lập tức đi vào trong phòng với nàng.

Cô đưa bàn tay thon dài vén đi những sợi tóc tinh nghịch trên mặt nàng ra sau tai. Đôi tay không tự chủ được mà cứ vuốt ve lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Đôi mắt ôn nhu chỉ dành riêng cho nàng vào lúc này đã bị che đi bởi một tầng sương trắng. Cô khom người xuống, áp môi mình lên đôi môi khô ráp của nàng , cô nhắm mắt lại, ngay lập tức một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, lăn dài trên má. Cô dứt ra, giọng trách móc:

-Người yêu ngc. Em có gin tôi hay hn tôi thì cũng đng t hành h bn thân mình như thế ch? Hạnh San đau lòng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro