Chương 3
Đi được một lúc thì cả ba đứa cũng xuống được canteen trường, thật là xui xẻo, hôm nay sao tự nhiên đông đến thế kia chứ, bình thường chỉ lác đác vài người thôi mà.
-Ôi trời, sao hôm nay đông thế?! Bích Trâm nói.
-Hình như là hết chỗ ngồi rồi thì phải?! Thiên Di đưa mắt nhìn xung quanh rồi cất giọng.
-Ở kia còn một bàn trống kìa. Chúng ta qua bên đó đi. Hạnh San cũng đảo mắt một vòng xung quanh thì thấy ở đằng góc kia có một chiếc bàn còn trống.
-Hai người lại đó trước đi, tớ đi lấy phần ăn cho hai người. Sao hôm nay nhỏ này tốt tính vậy ta? Bình thường kêu nó đi mua giúp ly nước nó cũng ra điều kiện này nọ rồi mới chịu đi mà sao hôm nay tốt bụng đột suất vậy...?!
Cô và nàng nhanh chóng đi đến chiếc bàn đó, chậm một chút có thể mất chỗ.
-San có vẻ ít nói nhỉ? Thiên Di chủ động bắt chuyện.
-Ừm, tớ thuộc kiểu người thích hành động hơn là lời nói. Hạnh San nheo mắt mỉm cười nhìn nàng nói.
-Oh, gu mình. Thiên Di một tay chóng cằm, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Hạnh San đang bối rối mà nhoẻn miệng cười khúc khích.
-Ý...ý cậu là sao?! Hạnh San khó tin hỏi lại. Hình như tai cô có vấn đề rồi.
-Không có gì. Mà, cậu có người yêu chưa? Thiên Di thôi không cười giỡn nữa thay vào đó lúc này nàng đang rất nghiêm túc.
-Tớ chưa. Hạnh San khẽ nói.
Thì ra là nghe nhầm. Làm cô cứ tưởng nàng ấy. Nhưng nếu là thật cô cũng chẳng biết phải làm sao cả. Vấn đề cô là gái thẳng, cực thẳng luôn.
-Còn cậu, cậu có bạn trai chưa?
-Tớ thích con gái.
Ôi trời ơi, đây là lần thứ hai trong ngày nàng làm cô bị shock tâm lý rồi đó. Một người con gái hoàn hảo như nàng mà lại thích nữ nhân sao?!
-Cậu không đùa tớ đấy chứ?! Cô khó tin hỏi lại nhằm xác định một lần nữa.
-Là thật. Cậu không kì thị chứ?! Nàng hỏi lại cô với khuôn mặt thoáng buồn.
-Tớ không kì thị gì đâu. Tại tớ hơi bất ngờ thôi. Tớ xin lỗi. Hạnh San cảm giác tội lỗi khi phản ứng thái hoá như vậy.
-Vậy tốt rồi. Tớ không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu, cậu đừng lo. Thiên Di mỉm cười, nhưng nụ cười lần này có chút gì đó khác so với nụ cười lúc nãy.
"Cậu cứ chờ xem tớ sẽ bẻ cong cậu như thế nào" Thiên Di nghĩ thầm.
Cả hai trò chuyện thêm vài phút thì Bích Trâm cũng trở lại, trên tay cô ấy là hai khay cơm. Hạnh San thấy vậy liền đứng lên giúp cô ấy một tay.
-Của hai cậu nè. Tớ đi lấy phần của tớ đã. Bích Trâm vừa nói vừa đặt khay cơm xuống bàn rồi chạy đi lấy một phần cho mình nữa.
-Cậu cứ ăn trước đi. Hạnh San đặt phần cơm của Thiên Di trước mặt nàng ấy rồi quay về chỗ ngồi đối diện với nàng.
-Đợi cậu ấy về rồi ăn luôn cũng được, tớ cũng chưa đói.
-Ừm, vậy cùng đợi nhé. Hạnh San cười rạng rỡ.
10 phút sau
-Ủa, sao hai cậu không ăn đi?!
Nghĩ Bích Trâm bận xếp hàng để lấy phần ăn nào ngờ cô ấy trở về với cái "tháp thức ăn" to đùng trên tay, Hạnh San nhìn mà mắt A mồm chữ O với đống đồ ăn trên tay bạn mình.
-Chúng tớ đợi cậu về rồi ăn chung cho vui. Thiên Di cũng bất ngờ nhưng nàng rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh nói.
Ba người vừa ngồi ăn vừa trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ. Thiên Di cứ vô tư cười hồn nhiên đâu biết rằng có rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm từ những bạn học nữ đang ghanh tị với nhan sắc của nàng, thêm những ánh mắt thèm khát mong muốn có được nàng của các bạn học nam có mặt ở đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro