Chương 9: Diệt Khẩu
Võ Mị Nương đâu muốn đến chổ hoàng thượng, nàng hiện tại lòng chỉ có Tiêu Thục Phi, Tiêu Thục Phi, thấy hoàng thượng cũng chỉ vô tình, đón ý nói hùa.
Thật vất vả khổ đợi đến ngày thứ hai, Võ Mị Nương rốt cuộc quyết định, muốn mang trả lại . Hôm qua vốn đã nói như thế, hôm nay liền trả lại y phục, nàng không thể không giữ lời, thất tín với người.
Võ Mị Nương sáng sớm đã đi dọc theo đường tuyến, xuyên qua khu tuyết trắng đầy đất, lại ước chừng nửa canh giờ mới đến Huyền Nghi Điện.
Rừng trúc suối nước, rõ ràng là cao vút trong mây, một thác nước đóng băng cao ba thước, Võ Mị Nương nhìn ở bên trong mùa xuân dường như sắp đến, từng ngọn cây cọng cỏ, đều tận nghiên thái cực.
Tiểu Liên sớm phát hiện một người đứng trước cửa cung nhưng không vào, đến gần xem mới biết là Võ Mị Nương, nhất thời không có chủ ý. Mà người nọ cũng đang tập trung suy nghĩ chuyện gì, đến gần bên cạnh nàng cũng không hay
"Ngươi đến đây làm gì?" Tiểu Liên đè nén phẫn nộ, hôm qua nương nương cũng bởi vì đem y phục cho nàng mặc, phong hàn vừa mới khỏe lại tái phát. Cũng không phải giờ này vừa mới dùng đồ ăn sáng xong sao, mới thức dậy đã đến đây, hung thủ gây ra còn dám tìm đến đây sao!
"Ta đến trả y phục" Võ Mị Nương mặc trên người chính là áo choàng điêu bì của Tiêu Thục Phi hôm qua, bao tay ngân hồ cũng giữ ấm trong tay, nghiễm nhiên trở thành một bộ rất đẹp, ở đâu có cái đạo lý người mang đồ trả đây. Tiểu Liên càng xem càng tức giận, nương nương chính là bởi vì nàng mới bị bệnh lại!
"Y phục đưa cho ta là được rồi, nương nương chúng ta đang ngủ"
"Vẫn là đích thân ta mang trả y phục thì tốt hơn, hôm qua đã hẹn uống trà, đã đến nhưng không vào, chỉ sợ Tiêu Thục Phi trách cứ" Võ Mị Nương nói có lý, Tiểu Liên không còn cách nào dẫn Võ Mị Nương vào nhà.
Hương khí hun trầm cực kỳ thanh đạm, rõ ràng là loại có công hiệu tỉnh thần, Nhưng trên giường người nọ vẫn còn vẻ buồn ngủ, mệt mỏi hiện rõ.
Võ Mị Nương nhìn lướt qua bày biện trong phòng, so với gian ngoài càng đơn giản hơn, trên giá ngay ngắn chất đầy vô số các loại sách vở, trên tường treo không ít tranh sơn thủy, xem kỹ biết ngay có nguồn gốc từ những danh gia chi thủ, còn có một thanh ngọc tiêu treo ngang, trước án bày biện giấy và bút mực, mùi hương của mực nhàn nhạt, nghe qua liền thư thái không ít.
Chổ này chính là thư phòng của Tiêu Thục Phi, nữ tử ở chốn thâm cung cũng có thể sưu tầm, đọc qua nhiều thứ như vậy, Võ Mị Nương không khỏi sinh lòng khâm phục. Võ Mị Nương vô thức bước đến trước ngọc tiêu, vươn tay vuốt ve thân tiêu, bất giác phụ thượng tiêu thể, môi của nàng đích thị từng đặt qua chổ này, vuốt ve thân tiêu, giống như đang vuốt ve người kia, Võ Mị Nương cảm thấy một tia điện lướt qua trên ngón tay, trong khoảng khắc chạy vòng vo dọc thân thể nàng.
Có một số ít người, chỉ cần thoáng chạm vào một chút, thân thể cùng tâm hồn liền hòa trộn vào nhau.
"Võ Nhi?" Tiêu Thục Phi chính là hỗn loạn đang ngủ, nghe xong một lời của Tiểu Liên, sợ là cũng đã quên trang điểm. ăn mặc đẹp, trên án trong thư phòng có để mấy bức tranh nàng hôm qua còn chưa vẽ xong! Người trong bức họa, quyết không thể để cho người ta nhìn thấy!
Cũng may, Tiêu Thục Phi chạy đến vô cùng tuyệt vời, Võ Nhi chỉ đứng xem ngọc tiêu, không biết suy nghĩ cái gì
Tiêu này không phải tiêu kia, Võ Mị Nương không biết mình muốn làm cái gì. Cũng may, lời nói ấm áp nhỏ nhẹ đã cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Võ Mị Nương quay người, phòng vốn yên tĩnh, nhất thời có thêm chút nhan sắc, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp nhu tình như nước của Tiêu Thục Phi, khung cảnh tươi đẹp xung quanh lập tức ảm đạm thất sắc.
Tiêu Thục Phi bởi vì đầu có chút choáng váng, thoáng cái đỡ thân người, Võ Mị Nương chính là si ngốc nhìn.
Nhược liễu vịnh phong, mỹ nhân nhỏ bé, đó chính là Tiêu Thục Phi.
"Thục Phi...nương nương..." Võ Mị Nương vài bước đến gần, đi đến bên cạnh Tiêu Thục Phi, cởi bỏ áo choàng lông chồn, tự nhiên choàng lên người Tiêu Thục Phi.
Tiêu Thục Phi chỉ ngu ngơ nhìn Võ Mị Nương.
"Bên trong nhà có chút ấm áp, nhưng cũng nên mặc nhiều y phục" Võ Mị Nương từng chữ dặn dò, thấy mỹ nhân thoáng qua lần đầu tiên, càng phát ra cảm giác là người khả ái.
Không đánh phấn, không tô son cứ như thế mắt môi đơn thuần, hơi bắt đầu cong lên....giống như đợi người thương tiếc.
Nhìn còn buồn ngủ, thiếu đi trang điểm,giảm bớt sắc xảo, người trước mặt giống như thiếu nữ mười sáu, lả lướt nhưng trưởng thành.
Võ Mị Nương muốn hôn nàng một cái, làm cho nàng hôn một cái, cũng không mất miếng thịt nào, cũng không mang thai!
Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ lướt qua của Võ Mị Nương mà thôi, Tiêu Thục Phi cùng nàng đều là nữ tử không nói, các nàng đều là nữ nhân của hoàng thượng. Không, Võ Mị Nương nhớ đến Cao Dương công chúa. Nữ tử cùng nữ tử thì thế nào? Nàng chỉ muốn thoáng kiểm tra xem có ngọt ngào ngon miệng như vậy không, luôn thanh tú động lòng người trong mắt nàng, Võ Mị Nương không biết ở đâu lại nhận thấy loại hấp dẫn này.
Tiêu Thục Phi tựa hồ như biết được suy nghĩ của nàng, cười nhìn nàng không nói, thực chọc tiếng lòng người.
"Người bị bệnh sao?" Võ Mị Nương cũng phát giác, Tiêu Thục Phi trên mặt cũng đỏ ửng mất tự nhiên, chứ không phải như lời Tiểu Liên nói, bệnh nặng lại còn nhiễm phong hàn sao? Trách không được Tiểu Liên vừa thoáng nhìn thấy mình đã không chào đón mình, nguyên là xem mình là kẻ gây nên.
"Không có, chỉ hơi mê ngủ một chút thôi" Ngón tay ngọc thon dài, lại xoa dịu, nhưng nhìn thật sự không thoải mái
Hừ, tâm Võ Mị Nương tê rần, thật sự là một nữ nhân khẩu thị tâm phi! Chưa từng thấy qua một nữ nhân không thẳng thắn như nàng! Rõ ràng bởi vì đem áo choàng cho mình mặc mới bị bệnh, lại không thừa nhận! Thật không nên biết hỏi nàng cái gì mới tốt, Tiêu Thục Phi, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không? Vì cái gì đối với ta tốt như vậy, ngươi có mục đích gì.
"Ân, đã như thế nô tỳ liền an tâm, Thục Phi nương nương, Mị Nương cáo lui" Võ Mị Nương ngay cả bao tay ngân hồ cũng không cởi ra, liền vội vã đi, có lẽ nàng có tư tâm, có lẽ ngày mai nàng lại có thể đến trả đồ.
"Võ Nhi, là đến thăm ta sao?" Tiêu Thục Phi đưa lưng về phía Võ Mị Nương, Võ Mị Nương không nhìn thấy thần thái của nàng, cũng không thể phỏng đoán thâm ý của nàng.
"Mượn danh nghĩa trả áo..." Là như thế này sao...
"Nàng biết quá nhiều rồi..." Võ Mị Nương đứng yên không di chuyển, nhìn ra được đang rất cực lực nhẫn nại. , nhưng rất tiếc Tiêu Thục Phi hiện tại trong lòng cũng mang chút tâm tư riêng, thật là vất vả đè nén không đi nhìn Võ Mị Nương . Huống chi hiện tại nàng thực choáng đầu vô cùng.
"Thế nào, Võ Nhi muốn diệt khẩu sao?" Tiêu Thục Phi nâng lên đôi mắt đẹp, mang thêm vài phần dí dỏm, vài phần vui đùa trêu chọc. Dê vào miệng cọp, rõ ràng là cố ý...
"Hừ, đúng vậy, ta chính là muốn diệt khẩu!" Võ Mị Nương lấn đến gần thân thể Tiêu Thục Phi, cúi xuống, môi ấn lên...
Tâm như nổi trống, hai mảnh mền mại tinh tế tỉ mỉ chạm vào nhau, với tốc độ ánh sáng đang dần làm mền hóa tâm ai...
Võ Mị Nương đơn giản là cảm thấy vuốt ve đôi môi còn chưa đủ, cái này đã rất nhanh không còn thỏa mãn lòng nàng nữa rồi, Mỹ nhân trước mắt nếu chỉ muốn ăn một chút thôi, chẳng phải là cô phụ quốc sắc thiên hương rồi sao?
Cách chưa đầy một tấc, Tiêu Thục Phi mấp máy môi, lông mi chớp chớp, má phấn hồng chút nóng đã gần như lan tỏa khắp khuôn mặt nàng, hai mắt nhắm chặt xấu hổ. Nhìn ra được, nàng rất khẩn trương...
Môi bị cạy mở lập tức tràn ra một thanh âm triền miên sâu, đi vào, tìm kiếm, đuổi theo câu dẫn, hai cái lưỡi một khi ôm lấy nhau, lập tức liều chết triền miên, đầu môi đầy ắp hương vị ngọt ngào sớm đã đầu độc ai...
Sinh lòng bá đạo, rất khó kiềm chế, sợ là lấy cớ nhiều hơn cũng không có cách nào ngăn cản trực giác của giác quan.
Người bị buông ra trước ngực phập phồng bất định, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, trên môi đầy hương vị ngọt ngào, Tiêu Thục Phi chỉ liễm lông mày không nói. Không có phẫn nộ, không có mừng rỡ, chỉ là đứng yên không nói.
Võ Mị Nương nhất thờ luống cuống, không biết lựa lời
"Thục Phi chẳng lẽ đã quên, nàng muốn ta hôm nay sẽ đến đây sao? Mị Nương thấy Thục Phi rõ ràng là muốn mượn cớ trả áo...để gặp...ta, Tiêu Thục Phi, hết thảy là nàng câu dẫn ta trước, ta bất quá chỉ nếm qua môi của nàng thôi! Nếu nàng cảm thấy bị chịu thiệt hại , không bằng để nàng nếm lại.
"Thục Phi không phủ nhận, Mị Nương tạm chấp nhận xem là thừa nhận..." Võ Mị Nương nhíu mày, đáy lòng có chút sợ hãi, vừa rồi mình đã làm cái gì! Rõ ràng là mình đã hôn nàng, Rõ ràng là chủ động hôn một nữ nhân! Đã từng bị Cao Dương công chúa bức bách làm loại sự tình khiến nàng khuất nhục, đương nhiên không bao gồm hôn môi! Môi công chúa, công chúa không để nàng chạm vào! Cùng hoàng thượng thì sao, cái kia căn bản không phải là thưởng thức...
Vừa rồi trải qua thưởng thức sắc môi thật kỹ lưỡng, giống như là càng mê người, Võ Mị Nương yêu thích môi của Tiêu Thục Phi, vị rất ngon rất ngọt, rất muốn nếm lại lần nữa. Xác nhận thêm lần nữa, có thật ngon miệng như vậy không
Võ Mị Nương bị ý nghĩ này làm cho sợ hãi, thấy Tiêu Thục Phi cũng không trả lời, càng thẹn quá hóa giận: " Huống chi, vừa mới nãy không chỉ mình ta đơn phương, Thục Phi thoạt nhìn cũng rất thích thú, lưỡi quấn lấy ta không buông! Môi Mị Nương không phải là ăn ngon lắm sao?"
Hô, ăn ngon, ăn ngon, há chỉ có từng đó mà ăn ngon sao?
Tiêu Thục Phi sắc mặt hồng thấu, nhất định là do phát sốt, nhất định là bởi vì phát sốt....
Nàng hiện tại còn hoài nghi chuyện vừa rồi có xảy ra hay không, có phải chỉ là mộng đêm qua quay trở lại vì tưởng niệm quá độ mà tối ngủ nằm mơ. Bằng không thì, như thế nào mới sáng sớm Võ Nhi áo trắng bồng bềnh, y như tiên tử trong rừng, ban thưởng cho nàng cái hôn triền miên kia?
Ưa thích nàng, ưa thích hôn, Tiêu Thục Phi như thế nào sẽ cự tuyệt? Tình tùy tâm động, sóng mắt mê ly, vừa hôn liền khiến nàng động tâm nhẫn tính. Nhưng Võ Nhi lại nói khiến nàng không quên được, đem nàng kéo về hiện tại.
Chính mình rõ ràng quấn lấy cái lưỡi của Võ Nhi không buông! Võ Nhi hỏi, môi của nàng có phải ăn rất ngon hay không...
Nàng muốn mình phải trả lời thế nào đây, trong đầu một mảnh hỗn độn, đúng là không biết trả lời như thế nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro