Chương 72: Hồng Đậu
"Còn chưa ngắm đủ hả? người đã đi xa quá rồi"
Võ Mị Nương từ phía sau ôm lấy Tiêu Thục Phi, càng lưu luyến hơi ấm , nàng sợ nữ nhân đột nhiên bỏ nàng mà đi.
Tiêu Thục Phi chỉ bất động không nói, im lặng nhìn bóng lưng một vàng một đỏ biến mất khỏi tầm mắt nàng. Vương Hoàng Hậu gì đó, Cao Dương gì đó đều đã chết hết rồi sao? Tiêu Thục Phi cũng không còn sống...
Nàng hiện giờ là ai?
"Tiêu Thục Phi chết rồi hả Võ Nhi ?"
Võ Nhi từ nay chỉ còn Tiêu Nhi cùng Võ Nhi có được không? cũng không còn Tiêu Thục Phi, không còn người đã chết tâm có được không?
Động môi khẽ hỏi, trong nháy mắt bừng tỉnh, luôn ham muốn bỏ đi danh phận, hiện tại đã mất đi, dĩ nhiên vẫn có chút gì đó vắng vẻ.
Tiêu Thục Phi đã trở thành người lịch sử, trên đời này dù có ai tên là Tiêu Thục Phi, tuyệt đối không phải nàng.
"Ừm, không sai, Tiêu Thục Phi chết rồi, chỉ còn lại Tiêu Nhi"
Tựa hồ mọi chuyện rõ ràng toàn bộ, qua nhiều năm như vậy, cái tên Tiêu Thục Phi nghe thật trái tai. Võ Mị Nương chỉ cần nghe người trước mặt gọi nàng "hoàng hậu" mấy lần cũng không chịu được.
Nữ nhân đã nhiều lần nhắc, vậy mà bị nàng không để tâm. Bất quá may mắn, nàng rốt cuộc vẫn gọi cái tên trong lòng nàng. Có thể sau này sẽ gọi hằng đêm, độc nhất vô nhị, không thể thay đổi.
"Tiêu nhi, có phải cảm thấy ta quá tàn nhẫn với Cao Dương không? đau lòng hả..."
Không tự nhiên hỏi, mặc dù làm Tiêu Nhi hận, nàng cũng phải phá hủy Cao Dương, phá hủy tất cả của nàng.
Lịch sử chân thật, nhưng sách sử là do người viết
"Không....tính mạng của người này, người khác không có quyền làm chủ"
Thăm thẳm hít thở, một lời này của nàng, nàng lo nhất là Cao Dương.
Mà nàng, bất luận chính mình tổn thương nàng, Cao Dương chưa từng nói "Không"
"Sinh mệnh gì Tiêu Nhi?"
Hít sâu một hơi, nếu có thể, Võ Mị Nương cũng không muốn.
Cao Dương, nhất định là người phải rời khỏi nhân gian này.
"Gặp Võ Nhi chính là hoàn thành kiếp nạn đời này..."
Lời tâm sự lẩm bẩm nói nhỏ, Tiêu Thục Phi xưa nay sẽ không tiếc thổ lộ.
Là kiếp nạn, là kiếp nạn đẹp nhất.
"Tiêu nhi, trước đây bản cung không tin, có thể vì một người mà tính mạng cũng không cần. Hiện tại bản cung tin, bản cung chỉ muốn nói, Cao Dương có thể vì nàng làm nhiều việc. Bản cung cũng có thể vì nàng mà làm những việc không ít."
Lời vừa nói. Mặc dù đời này không gặp Tiêu Thục Phi, Võ Mị Nương tuyệt đối không nói cùng người khác.
Thâm tình đến thế, dù đời này gặp người khác, Võ Mị Nương tuyệt đối không thể nói với người khác.
"Võ Nhi..."
Đôi mắt đẹp lưu chuyển, bờ môi khẽ run, là ai cho nàng đôi mắt biết nói, là ai dạy nàng nói những lời chân tình êm tai như vậy. Ta đã không thể thoát ra, cũng không muốn từ bỏ!
"Tiêu Nhi, nàng cho rằng ta sẽ để nàng ra đi vậy sao? nàng có thể quên mọi thứ, nàng có thể quên nhẫn hồng ngọc, nàng đã nói, cho dù chết, cũng sẽ giữ nó bên cạnh mình mà "
Võ Mị Nương cầm chặt tay Tiêu Thục Phi, vật đính ước lúc trước, Võ Mị Nương một lần lấy ra, tay phải mang theo nhẫn hồng ngọc giống như đúc của Tiêu Thục Phi. Cả hai lấp lánh, là minh chứng cho tình cuối.
Võ Mị Nương lấy từ trong ngực ra ngọc tiêu, nàng không muốn lại nhìn ngọc tiêu mà nhớ chủ nhân. Thấy tiêu như thấy người, nhìn tiêu như nhìn người! người còn tiêu còn, người mất tiêu mất!
"Đây là vật đính ước Tiêu Nhi cho ta đúng không? đúng, hiện tại ta muốn nàng giữ nó, ta muốn nàng cả ngày cả đêm thổi tiêu cho ta nghe! vĩnh viễn không ngừng, cho đến khi chúng ta cùng rời khỏi thế giới này"
"Võ Nhi vẫn bá đạo như ngày nào..."
Tiêu Thục Phi đưa tay nhận lấy ngọc tiêu, đánh một vòng lớn, ngọc tiêu vẫn trở về bên nàng.
Xoa xoa thân ngọc tiêu, còn có hơi ấm của Võ Nhi.
"Tiêu Nhi, không thích Võ nhi như thế sao?"
Võ Mị Nương nhẹ nhàng nở nụ cười. vẫn là như vậy không xác định tâm ý của nhau, vẫn còn muốn từ trong miệng nàng nói ra những lời khẳng định xinh đẹp.
"Võ Nhi, Tiêu Thục Phi đã chết, Vương Hoàng Hậu không còn sống, ác mộng Cao Dương của nàng cũng biến mất, không phải hiện giờ trong mắt nàng chỉ có mình ta sao? sẽ không bao giờ bị đố kỵ che mờ lý trí?"
Có thể ngay cả nàng cũng không biết được ác mộng, Cao Dương giữ vai trò gì trong cuộc sống của nàng, đến bây giờ ta vẫn không dám đi hỏi. Ta chỉ biết rằng, mặc dù là ta, cũng tuyệt đối không tổn thương nàng!
Chỉ có thế giới của chúng ta, ta không còn để ý đến nam nam nữ nữ liên quan đến nàng, mà nàng cũng không cần đếm xỉa thế giới của ta. Bởi vì ta đã vì nàng cam tâm bị giam cầm.
Đi một vòng lớn, sắp đặt một cái bẫy, vì muốn đạt được cục diện này sao?
Khóe mắt Võ Mị Nương đột nhiên chua xót, có chút ẩm ướt, nữ nhân này thật ngốc, quá ngốc.
Đem tất cả tương lai có thể dự đoán được cùng mầm họa đều nghĩ đến ư? bất luận người nào cũng đừng hòng phá hỏng, cũng đừng có ai hy vọng tìm được chứng cứ hại nàng.
"Không! chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ vì nàng đố kỵ thành tật! nàng là người duy nhất khiến ta vui sướng lẫn đau buồn!" Mặc dù đang thổ lộ, dù có thổ lộ lời cảm động nhất, khó chịu trong người, vẫn cứ thế khó chịu. Chỉ là đến bây giờ, vẫn có người không hiểu ư?
Võ Mị Nương lúc gặp được Tiêu Thục Phi, chính là vô cùng khó chịu, sự khó chịu đáng yêu.
Cười như hoa đào, người trước mắt rốt cuộc ôn ôn nhu nhu nở nụ cười.
Mặc dù lời nàng nói cùng việc nàng làm không liên quan, lời yêu thương cũng khác xa hiện thực, nhưng vẫn cảm động.
"Trái tim ta sẽ không thay đổi qua thời gian, sẽ chỉ truy đuổi tâm ý nàng"
Võ Mị Nương nắm chặt tay Tiêu Thục Phi, mười ngón đan xen, trong đôi mắt đẹp lấp lánh ngũ quang, thật giống như chỉ cần nhìn Tiêu Thục Phi, nàng liền có được cả thiên hạ.
"Nhưng như vậy mệt mỏi lắm."
Tầm mắt nóng rực như muốn phỏng, mặc dù chỉ nhìn thấy một góc khác, cũng chỉ có thể cảm nhận sốt ruột cùng tơ tình không dứt.
"Mệt sao? không sợ...có ta ở đây, sao lại mệt mỏi được chứ?"
Võ Mị Nương cúi người hôn người chưa kịp chuẩn bị, bắt nạt bờ môi vô tội, vuốt ve tâm ý hiểu thấu, nhịp tim thình thịch nóng rực.
Cứ thế mà tự nhiên hành động, sao tim vẫn mãi đập mạnh không thôi. Dù cho là qua bao nhiêu năm, Võ Mị Nương vẫn không học được chuyện hít thở khi hôn Tiêu Thục Phi....
"A, Võ Nhi không sợ người khác thấy hả"
Hơi thở gấp gáp, tim đập rối loạn, ngọc nhan đỏ ửng, không đổi chính là ngón tay đan vào nhau.
"Không sợ, ta chỉ muốn thử xem, trong lòng ta có phải là Tiêu Nhi không ?"
Như là bị dọa cho sợ, Võ Mị Nương nắm chặt bàn tay trắng như ngọc, không muốn buông ra, sẽ không vì nguyên nhân gì mà thả ra. Cho dù chết, cũng không cách nào ngăn cản các nàng ở cùng nhau...
"Ha ha, nghiệm chứng xong chưa? có phải là Tiêu Nhi thật không?"
Cười như ngân linh thật dễ nghe, hai người dường như trở lại ngày tháng ban đầu.
Những ngón tay đụng chạm, tay áo dây dưa, bờ môi khẽ chạm, sinh ra những tháng ngày yêu đương nồng cháy.
Giống như vừa mới hôm qua.
"Vâng, thật một trăm phần trăm. Tiêu Nhi, không cho phép nàng hù dọa ta thế nữa! nếu như nàng dám bỏ ta đi trước, thì kiếp sau đừng hòng gặp lại ta!"
Võ Mị Nương thật lòng nhìn vào mắt Tiêu Thục Phi, chìm đắm trong đó không cách nào thoát ra.
"Chỉ cần Võ Nhi không bỏ ta, ta sẽ không bỏ Võ Nhi."
Tiêu Thục Phi nhẹ nhàng nằm trong ngực Võ Mị Nương, triền miên nói:
"Đồng ý đánh đổi toàn bộ thế gian vì một viên hồng đậu tương tư của Võ Nhi"
Tây vực thần câu, phong thái nhanh như chớp không ai theo kịp, tuy là sư tử thông cũng hiểu được thương tiếc tâm mỹ nhân ư?
Đã không còn quan trọng, bởi vì Tiêu Thục Phi xưa nay chỉ muốn một mình Võ Mị Nương.
Mỹ nhân cùng cỡi ngựa, quả là một hình ảnh vô cùng mỹ lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro