Chương 70: Truy Nhân
"Thục Phi, ngay cả nàng cũng tin rằng hài tử là do bản cung giết đúng không? hả?"
"Ta chưa từng nói"
"Nhưng nàng nghĩ đến"
Đúng thì sao, không đúng thì sao? nàng vẫn là người nàng yêu tha thiết. Những lời như vậy lại không cách nào quang minh chính đại nói ra miệng.
"Chẳng lẽ không đúng hả?"
Không một chút nghi ngờ, giống như đó chính là sự thật. một chuyện vô cùng đương nhiên. Võ Mị Nương vẫn đau lòng, ai cũng có thể hiểu lầm nàng, ai cũng có thể nói nàng, riêng nữ nhân này không được!
Bóng lưng quyết tuyệt, cũng không buông bỏ vẻ mặt tức giận, chỉ có thể ở góc tối cửa sổ im lặng ngắm nhìn, Tiêu Nhi, lòng của nàng tuyệt đối đừng thay đổi!
oOo
Hiện tại mộng và ảo chớp mắt một cái đảo lộn, khi Võ Mị Nương nhận được tin tức ở lãnh cung, lập tức hoảng hốt, không biết là thật hay là mộng.
Ngồi ngay ngắn trên yên ngựa, tâm lý hoảng loạn cũng cấp thiết, vậy mà chạy mãi vẫn chậm chạp chưa đến nơi. Hồng trần như mây khói, tây vực thần câu sư tử thông tung vó mịt mù.
Võ Mị Nương đột nhiên không biết Tiêu thị cùng Vương thị là ai?
Đột ngột mất ở lãnh cung, là có ý gì?
Móng tay bấm chặt đai ngựa, chất lỏng màu đỏ từ lòng bàn tay tuôn ra, vẫn không cảm thấy đau đớn chút nào, mỗi một giây một khắc đều dài dằng dặc, đều dày vò nội tâm nàng.
Võ Mị Nương hối hận rồi, tại sao hôm qua vừa mới gặp, rõ ràng còn thấy nàng đứng ở cửa sổ, lại không thèm liếc nhìn nàng một cái. Nếu ngày hôm qua nàng để tâm, Tiêu Thục Phi sẽ không chết!
Ngọc nhan không hề tức giận, vẫn lạnh tanh như tượng. Hằng đêm đã từng ôm lấy thân thể không còn nhiệt độ ? không hề ấm áp sao?
Ôm lấy thân mình, khóe mắt chảy nước mắt, óng ánh long lanh, không ngừng tuôn rơi, đập vào lòng nàng, dù ngoài mặt không chút biểu cảm.
Tin tức đã bị che dấu, chỉ vì Võ Mị Nương xưa nay không tin Tiêu Thục Phi nàng một ngày nào đó bỏ nàng mà đi. Cho nên đến bây giờ nàng vẫn bảo vệ nàng, dù cho không nói câu nào, vẫn kiên trì bảo vệ nàng. Chỉ cần nhìn thấy nàng nhíu mày, hay cười một cái, cũng đủ khiến nàng thấp mi cúi đầu
Đầu ngón tay nhuốn máu biểu thị cho tình yêu cùng tương tư
Người trong lòng sẽ không bao giờ tỉnh lại, sẽ không bao giờ mờ ảo xuất hiện trong sương mù, nàng cũng không còn nói những lời yêu thương cảm động, cùng những lời sủng nịnh tha thứ bao dung nàng tất cả.
Tiêu Nhi, ta còn sống, nàng sao nhẫn tâm bỏ lại ta một mình!
Đầu giường vẫn như cũ, giống như tất cả mọi thứ đều không hề thay đổi dù một chút.
Võ Mị Nương lau khô nước mắt, đặt thân thể lạnh lẽo xuống, nhìn chăm chú bức họa trên bàn trà. Tâm lý dĩ nhiên đặc biệt bình tĩnh, như là những đau khổ vật vã kia chưa từng có.
Suối nước như họa, xanh tươi như thơ, mỹ nhân nắm tay nhau, tưởng niệm cảnh sắc quen thuộc. Dường như đã thấy ở đâu rồi, một bức tinh tế, tất cả đều là vẽ mỹ nhân sơn thủy, không hề để tâm đến những thứ khác
Tiêu Nhi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ ta một mình đúng không?
Những bức tranh này đã minh chứng tất cả đúng không ?
"Có ai đến đây không?"
Võ Mị Nương nhìn lướt qua "Nội Huấn" trên bàn, không giống cuốn mà nàng đưa đến, càng không phải quyển mà nàng đưa cho Tiêu Thục Phi. Giống như bị điên, tìm khắp cả gian nhà, vẫn không thấy quyển kia đâu. Mọi thứ lộn xộn vô cùng trong phòng, cũng còn ít đồ vật trọng yếu, cùng tín vật năm đó
Trên mặt âm trầm, đột nhiên khẽ mỉm cười, Tiêu Nhi, ta còn sống, nàng tuyệt đối không nỡ bỏ ta đi đúng không?
"Công chúa có đến"
"Công chúa?"
Võ Mị Nương cười gằn, được lắm công chúa, độc nhất vô nhị công chúa, chỉ cần nhắc đến công chúa sẽ nghĩ đến nàng chứ không phải ai khác!
Tiêu Thục Phi, ta còn sống, nàng sao cam lòng chết trước!
Bên ngoài cửa thành, quân chia thành ba đường, dù cho phía trước là thiên quân vạn mã, trăm ngàn đại quân, Võ Mị Nương tin tưởng chỉ cần mình tìm kiếm, dù một mình một ngựa, vẫn sẽ không ngăn được nàng tìm được nữ nhân kia
Nữ nhân của mình, làm sao có thể đánh mất hả? đây là chuyện không bao giờ cho phép?
Quả nhiên cách thành mười dặm, sử tử thông đưa Võ Mị Nương đuổi kịp đoàn xe, mà người bên trong cũng không có ý định rút lui.
Cả gan cướp đi nữ nhân của nàng, Cao Dương không muốn sống nữa hay sao?
"Võ Mị Nương, ngươi rốt cuộc muốn gì hả?"
Xốc lên màn che, Cao Dương một mình nhảy xuống, ngưỡng mộ Võ Mị Nương anh thư hiên ngang trên sư tử thông.
Trong thời gian ngắn, dĩ nhiên có chút hoảng hốt.
Thục Phi, đây là chính người nàng yêu sao?
Võ Mị Nương đáng để nàng yêu tha thiết đến vậy sao?
cũng bởi vì yêu thích nàng như vậy, Võ Mị Nương nàng yêu cũng yêu nàng, cho nên mới thấu hiểu tâm tình của nàng.
Cũng bởi vì quá hiểu nàng, biết tình cảm của nàng dành cho Võ Mị Nương, ta vẫn đối với nàng cũng như vậy, cho nên mới buông tay. Rõ ràng nói muốn buông tay, nhưng chân chính vẫn rất khó lắm. Ai bảo Tiêu Thục Phi động lòng người.
Kiếp này có cơ hội tốt như vậy, nàng vẫn không hạnh phúc bên ta, kiếp sau ta có cơ hội không?
Chỉ sợ kiếp sau, nàng đã hẹn ước cùng nàng.
Hiện tại là thử thách cuối cùng, mặc kệ phải đối diện tình yêu, Cao Dương đã chờ đợi quá lâu rồi.
Võ Mị Nương, người ngươi hận cùng người ngươi yêu đều ở đây.
"Võ Mị Nương, ngươi đã có tất cả những gì ngươi muốn, ngươi còn không buông tha cho nàng sao?"
Nếu như có thể tác thành tình yêu của nàng, ta tình nguyện trở thành kẻ bị oán ghét.
Làm kẻ bị mọi người căm hận để tác thành tình yêu nàng.
"Lời này phải do bản cung hỏi mới đúng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? muốn dụ dỗ Tiêu Thục Phi, vậy nên hỏi qua bản cung một tiếng chứ!"
Nàng vẫn cho người thu thập tội chứng của Cao Dương, vẫn bí mật giám sát nàng, muốn đuổi theo không có gì khó.
"Nữ nhân của ta, sao có thể tùy tiện buông tay?"
Tay cầm roi dài, một người một ngưa, không chút lo sợ.
Cao Dương nghi ngờ, Võ Mị Nương, là tình yêu cho ngươi dũng khí ư?
"Bản công chúa chẳng qua ra khỏi thành du ngoạn, cần được sự đồng ý của hoàng hậu nương nương à?"
Khẽ cười một tiếng, Cao Dương ngưỡng mộ phong thái tuyệt luân này của Võ Mị Nương.
Dù đã đoán được đáp án Tiêu Thục Phi chọn, không cần suy nghĩ, để nàng trực tiếp trả lời vẫn tốt hơn...
"Cao Dương, nói nhiều vô ích! để lại nữ nhân của ta, bằng không để lại thi thể của tất cả các ngươi"
Võ Mị Nương vung lên roi dài, hơi gió chạm vào góc áo Cao Dương, mới thu hồi lại.
Không để mọi người có cơ hội phản kháng, cũng không chỉ dọa dẫm cho vui, thực lực Võ Mị Nương đủ thiết trí một cái bẫy. không để đối phương có cơ hội mới là thượng sách.
"Võ Mị Nương, ngươi đừng khinh người quá đáng"
Hiện tại Võ Mị Nương tuyệt đối không còn là tiểu ni cô trong Cảm Nghiệp tự, nói được làm được, làm sao diệt trừ đối thủ, làm sao leo lên ngôi vị hoàng hậu, Cao Dương đã lĩnh giáo mấy lần.
"Cao Dương, ngươi cho rằng việc làm của ngươi thiên y vô phùng ư? đúng, dù cho ngoại hình lẫn vóc dáng đều rất giống, ta suýt nữa bị ngươi lừa, nhưng Tiêu Thục Phi mỹ nhân nằm trong ngực ngươi chưa từng thấy qua? Cao Dương, đây là sự khác nhau giữa ta và ngươi. Ngươi vĩnh viễn không phải người trong lòng nàng, thân thể của nàng ta quen thuộc hơn cả bản thân nàng"
Võ Mị Nương chuyển mình leo xuống sư tử thông, vuốt ve bộ lông sư tử thông, trào phúng cười nhìn người bị nàng đánh bại. Cao Dương à Cao Dương, đến lúc này, ngươi vẫn không hạ thấp kiêu ngạo của mình ư, đầu , lưng của ngươi vẫn thẳng tắp đến vậy, nhưng ngươi sẽ không bao giờ lọt vào mắt của Tiêu Thục Phi.
Võ Mị Nương tiến lên phía trước, lướt qua Cao Dương không dừng lại.
Mỹ nhân ở đâu, Võ Mị Nương vẫn tin tưởng, Thục phi ta còn sống, nàng sao nhẫn tâm bỏ ta sống một mình trên thế gian! chỉ có thể giữ vững niềm tin, ta sống, nàng cũng sẽ sống.
Tiêu Thục Phi không biết Võ Mị Nương nói với Cao Dương cái gì, nàng chỉ nhìn thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Cao Dương, cùng nụ cười vô cùng thống khổ.
"Tiêu Thục Phi..."
Tiếp theo nghe tiếng khẽ gọi, một tiếng thêm một tiếng càng cấp thiết.
Giống như nếu không nghe được lời đáp lại, vĩnh viễn sẽ gọi mãi, không ngừng lại.
Xốc lên màn che, thân thể hơi hơi ngừng một chút, Tiêu Thục Phi không xoay người nhìn, nắm chặt lấy bàn tay nàng
Võ Nhi, nàng lại đến rồi, vì lẽ đó, ta đánh cược, xem như là thắng rồi sao?
Thục Phi đã chết!
Bức rèm che mở rộng, Võ Mị Nương nhìn chằm chằm cánh tay ngọc lộ ra bên ngoài, đó là Tiêu Thục Phi, là Tiêu Thục Phi sao?
Bạch y như tuyết, mi như họa, mục như hoa đào, không phải là Tiêu Nhi của nàng còn ai nữa?
Không ngừng, không nghỉ, lao nhanh mấy chục mét đều không dám dừng lại, tâm nhảy lên liên hồi.
Chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi, chỉ cần nàng sống, Võ Mị Nương sẽ có cách giữ chặt nàng!
"Hoàng hậu làm sao biết ta còn sống?"
Môi khẽ mở, Tiêu Thục Phi vui mừng leo xuống xe ngựa, dịu dàng đi đến, leo lên sư tử thông ở phía sau Võ Mị Nương.
Tây vực thần câu. lời đồn đại cứ như hôm qua.
Chớp mắt một cái, đã qua mười năm.
"Ta còn sống, nàng sao cam lòng chết chứ?"
Võ Mị Nương nắm chặt dây cương, thanh âm lộ ra vẻ vô vọng lẫn sợ hãi.
Nguyên lai nàng không hề tự tin như vậy, ta còn sống, nàng sao cam lòng chết gì đó, bất quá chỉ là lời an ủi bản thân
"Hoàng hậu, tin tưởng đến thế sao?"
Tự tin cùng chắc chắn, ngay cả ta cũng không biết phải làm sao, nàng dĩ nhiên so với ta tự tin hơn sao?
"Thục Phi..."
Võ Mị Nương thâm tình khẽ gọi, không nhìn đến những người xung quanh, toàn bộ yêu thích đều đặt trong người này, từ lâu không cần che dấu.
Dường như chuyện kinh thiên địa nghĩa nhất chỉ là thích nàng, được nàng yêu thích, mới là chuyện đáng giá nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro