Chương 7: Bồ Đào
Võ Mị Nương chờ cho đến khi không còn thấy thân ảnh của Cao Dương công chúa mới vô thức vỗ ngực một cái, giống như là kinh hồn chưa định
"Muội sợ nàng sao?" Có chút nghiêng đầu, môi như tô bóng, mục như nước thu ba, ba búi tóc đen lượn lờ, gió nhè nhẹ thổi, tóc dài lưu luyến, mị nhãn như tơ, như muốn động tâm ý ai.
Võ Mị Nương giật mình, liễm lông mày hỏi: " Không biết Thục Phi nương nương muốn nô tỳ chuyển cáo điều gì?"
Nói sang chuyện khác, Võ Mị Nương đối với Cao Dương công chúa lòng có chút sợ hãi.
"Ta và muội trước ngồi xuống đã, ở đây không có người lạ, Võ nhi không cần thiết phải trói buộc bản thân mới tốt" Tiêu Thục Phi trong lòng có chút thở dài, nghi hoặc không biết vì sao Võ nhi sợ gặp Cao Dương. Điều này không đúng với những gì nàng nghĩ về Võ Nhi....
"Ân" Võ Mị Nương lúc này mới dám bình phục tâm tình, thoáng ngồi vào chổ của mình
"Từ lúc gặp muội đến giờ chưa ăn chút đồ ăn nào, cái này cũng chín rồi, Võ Nhi đến nếm thử xem, bồ đào tươi ngon" Tiêu Thục Phi đem mâm đựng trái cây đưa đến trước mặt Võ Mị Nương, Võ Mị Nương chỉ là nhìn xem không có động vào, chẳng hiểu đang suy nghĩ sự tình gì, hào khí nhất thời có chút xấu hổ.
"Chẳng lẽ lại để ta uy cho Võ Nhi, Võ nhi mới đồng ý ăn?" Tiêu Thục Phi buồn cười nói, Võ Nhi hoàn toàn không giống với mấy lần trước gặp mặt, hôm nay thế nào lại câu nệ như vậy
"Được" Ma xui quỷ khiến, Võ Mị Nương vừa nói xong cũng mau chóng hối hận.
"Ân?" Đôi mắt đẹp lướt ngang, quyết định chắn chắn, mười ngón băn khoăn lấy ra một khoản bồ đào mê người, cũng không biết nên chọn cái đó thành một khoản chưa nữa.
"Ừ, mở miệng" Bên tai nhuyễn nhuyễn mềm nhũn, tràn đầy ôn nhu sủng nịnh, Võ Mị Nương mặt mũi xấu hổ, đối diện ngón tay ngọc thon dài ngang dọc, trên tay chỉ lấy ra một miếng thịt quả màu sắc xanh nhạt, thật giống tâm nàng hiện tại...bị nữ nhân này nhìn thấy hết, toàn bộ là vật không được che đậy!
Võ Mị Nương chăm chú nhìn Tiêu Thục Phi, thấy nàng không hề có ý làm khó dễ nàng, đôi môi đỏ mọng mới khẽ mở, đầu lưỡi câu ra, toàn bộ thịt quả liền tiến vào trong miệng nàng, Võ Mị Nương vẫn vô thức liếm lấy một chút.
"Này, Võ Nhi nguyên lai ăn bồ đào không nhả da ra sao" Tiêu Thục Phi nhịn không được oán trách nói, má phấn sở sở, mục hàm xuân tình, rất động lòng người.
Võ Mị Nương mới giật mình, chính mình là giống Cao Dương công chúa quên nhả da bồ đào! Thật sự là mất mặt! Vừa mới nãy còn nhớ rõ, chỉ nhìn thấy nàng, còn không biết trong miệng ăn cái gì! Sợ là độc dược...nhưng do người này uy cho...cũng sẽ có người cam tâm tình nguyện uống luôn! Trong nháy mắt, Võ Mị Nương sẽ không thừa nhận trong lòng nàng là có "người" kia! Tiêu Thục Phi này thực sự rất đáng sợ, bất động nhan sắc vẫn có thể lặng lẽ đầu độc lòng nàng, làm cho nàng không có chổ để chạy trốn!
Chỉ thấy Tiêu Thục Phi lại mở một khoản bồ đào, thịt quả chắc nịt, mượt mà, ngón tay đưa đến môi, nhẹ nhàng vụng trộ thè lười liếm ngón tay vừa bị Võ Nhi thè lười liếm qua. Tựa hồ hương vị không giống như trước kia, vị rất ngon....
Võ Mị Nương mở to hai mắt nhìn, Tiêu Thục Phi, vừa mới nãy, rõ ràng...Rõ ràng...
Rõ ràng khẽ liếm lấy ngón trỏ lúc nãy bị chính mình thè lưỡi liếm qua! Nàng không tin, rõ ràng mình cố tình đùa giỡn không có bị nàng phát hiện, còn vì cái gì, vì cái gì trong hậu cung mọi người đều ăn bồ đào không nhả da! Võ Mị Nương khó kìm lòng nổi, mỹ nhân uy cho, sinh sinh đã quên. Cao Dương này, Tiêu Thục Phi cũng vậy?
Thật sự là rối loạn, hôm nay thật sự là rối loạn!
"Quả nhiên là thơm thơm ngọt ngọt nhập hầu, trách không được Võ Nhi ngay cả trên ngón trỏ dính một giọt cũng muốn ăn hết" Tiêu Thục Phi xuất ra khăn lụa, nhẹ nhàng lau ngón tay, đôi mắt đẹp lưu chuyễn, giống như nói những lời vô cùng bình thường. Ôn nhu nhìn vào đôi mắt Võ Mị Nương, như muốn đem nàng ghi khắc trong lòng.
Võ Mị Nương như thế nào cảm thấy hiện tại Tiêu Thục Phi đang hấp dẫn nàng, nàng không phải không thừa nhận bàn về câu dẫn cùng hấp dẫn, Tiêu Thục Phi so với Cao Dương công chúa lợi hại cao minh hơn rất nhiều! Tiêu Thục Phi sẽ để cho người dễ dàng mang thể xác và tinh thần rơi vào tay giặc, cam tâm tình nguyện vì nàng lên trời xuống biển. Nhất định là như thế, hoàng thượng say mê Tiêu Thục Phi như vậy, một chút cũng không đủ.
Điều này có thể ủy khuất Tiêu Thục Phi rồi, Tiêu Thục Phi rõ ràng bất quá thoáng khiêu khích nàng một chút, đối với người khác, đối với hoàng thượng thế nhưng chưa bao giờ có loại nhu tình như vậy!
Võ Mị Nương tâm run lên, biết rất rõ mình liếm lấy ngón tay nàng, lại không giận không khí, còn cố ý ở trước mặt mình liếm ngay chổ đó, khi dễ người có phải hay không biểu hiện quá rõ ràng rồi?
"Thục Phi nương nương ăn cũng thấy ngon sao?" Võ Mị Nương mị nhãn khẽ chớp, nếu bàn về hồn xiêu phách lạc, tất nhiên vươn tay sẽ đạt được.
"Ân" Môi khẽ khép mở, chỉ sâu kín nói ra một chữ, Võ Nhi, nhìn xem nàng kìa, ở cạnh nàng, ăn cái gì cũng là mỹ vị món ngon.
"Có qua có lại, Mị Nương cũng uy cho Thục Phi nương nương ăn, được không?" Hơi một chút cười cười nói nói, Võ Mị Nương bỗng trở nên tự tin, toàn bộ làm như không hề vừa có bộ dạng thất hồn lạc phách.
"Vui vẻ chấp nhận" từ ngữ tiếc rẻ chau chuốt, vốn không phải bổn ý của Tiêu Thục Phi, không hiểu sao tâm ý hiện tại đều bị hút vào trong đôi mắt đen tịch mịch của Võ Nhi, giãy dụa không thoát. Không, có lẽ khi mới bắt đầu, nàng không hề nghĩ muốn thoát ra, chỉ cầu không say không ngừng!
Tiêu Thục Phi cứ như vậy nhìn thẳng, cũng làm cho Võ Mị Nương tâm tình có chút bất ổn rồi, bất quá nói ra giống như giội nước ra ngoài, cũng đành tự bào chữa. Bất quá chỉ uy một khỏa bồ đào, Võ Mị Nương tự cho là không làm khó được nàng.
Hái, mạnh mở, lột ra, hành động liên tục. Đã thấy mỹ nhân gật đầu, đôi mắt đẹp vụt sáng khẽ chớp, ôn nhu đều có thể chảy ra nước. Võ Mị Nương tự cho rằng đã gặp qua vô số người, phi tần tiền triều, vô số người mới lẫn người cũ, đều không gặp được một người như nàng, ánh mắt chăm chú, giống như muốn đem cả người nàng hút vào. Ôn nhu như nước, Tiêu Thục Phi thật sự là có khả năng có tư sắc trở thành hậu cung được sủng ái nhất
Mỹ nhân đầu lưỡi hơi hiện, ôm lấy thịt quả, đưa vào trong môi. Võ Mị Nương gõ gõ bàn: "Thục Phi nương nương, nhớ nhả da bồ đào!"
Ân, nàng làm sao lại nghĩ đầu lưỡi kia của Tiêu Thục Phi có thể câu lấy thịt quả đỏ tươi, dù là hiện ra rồi ẩn đi, nhưng cái kia hồng sắc thật khiến tâm người nghiêng ngã. Nếu là cùng chơi đùa múa may, cái kia thật sự là rất mỹ diệu!
Võ Mị Nương nhớ bản thân mình vướng mắc, mà bỏ lỡ không chứng kiến Tiêu Thục Phi sợ hãi thiếu chút nữa bị mắc nghẹn, nhất thời khuôn mặt hồng thấu đến xinh đẹp
Bất quá da bồ đào gì đó đã không còn trọng yếu, nàng đã nuốt vào trong bụng.
Tiêu Thục Phi thoáng nén xuống xấu hổ, nhìn thấy mặt trời đã lặn, cùng Võ Nhi ở cùng một chổ quả thật rất nhanh.
"Đi thôi, ta tiễn muội về"
"Ân" Võ Mị Nương không có lấy cớ cự tuyệt, Tiêu Thục Phi dù sao cũng là hậu cung được sủng ái, nàng hiện tại bất quá cũng chỉ là một tiểu cung nữ, cơ bản là không thể cự tuyệt hảo ý của người ta. Giống như có chút không hiểu phong tình, hừ, không hiểu phong tình cái gì kia, không thể suy nghĩ quá nhiều!
"Thục Phi nương nương, đến cùng là có lời gì muốn nô tỳ truyền đạt đến cho hoàng hậu nương nương?" Võ Mị Nương cuống đến phát khóc, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy. Nàng cảm thấy nàng đã trở nên kỳ quái rồi, nhưng lại không biết kỳ quái chổ nào. Trong tay được ngón tay ngọc thon thon của Tiêu Thục Phi quấn quanh, giao thoa, tựa hồ cuối cùng cũng động đến dục vọng nào đó của nàng, rất muốn làm những thứ đó....
"A, Võ Nhi muốn ta nói gì với hoàng hậu đây?" Võ Mị Nương nhanh điên rồi, Tiêu Thục Phi, cầu nàng không nên cười đến phong tình vạn chủng như vậy có được không! Hiền lương thục đức, mới là khí chất được ưng thuận của nàng, phong tình vạn chủng là khí chất của Võ Mị Nương ta!
"Vừa mới nãy không phải Thục Phi nương nương muốn nô tỳ truyền lời sao?" Võ Mị Nương không nhụt chí, tiếp tục hỏi. Khí định thần nhàn, nguy không sợ hãi, Võ Mị Nương nàng đều không sai biệt chút nào!
"Đồ ngốc..." Ngón tay ngọc khẽ gõ trên trán giai nhân một cái, giống như lại sợ làm đau da thịt vô cùng mịn màng của giai nhân, cho nên gõ nhẹ lại trở thành khẽ vuốt nhẹ, đầu ngón tay sờ lên da thịt lại bắt đầu nóng lên, phát nhiệt choáng váng. nghiêng một chút toàn thân phát động, nảy sinh xụi lơ giống như là ai say rượu.
Võ Mị Nương si ngốc chờ nửa câu sau, như là đã chờ đợi lâu đến một thế kỷ, mới thấy nàng đôi môi hơi hé, mị nhãn như tơ
"Võ Nhi không nhìn ra là ta muốn giúp Võ Nhi sao?"
Võ Nhi, Võ Nhi, Võ Nhi, vừa mới nãy sao không gọi ta bằng tên này! Gọi Võ Mị Nương khó nghe muốn chết! Nàng chẳng lẽ không biết đó vốn không phải tên thật của ta sao, dong chi tục phấn, cái tên này nhắc nhở ta về sự sỉ nhục của người tiền triều!
"Mị Nương ngu dốt, không hiểu được tâm ý của Thục phi nương nương" Sụp mi thuận mắt, cũng không quá đáng che dấu vẻ ngoài bàn bạc lãnh đạm. Có đôi khi lại lý trí, trong nội tâm càng nổi giận bất bình, nói là vạn mã lao nhanh cũng không đủ. Võ Mị Nương hiện tại nội tâm như vạn mã lao nhanh về phía trước, áp lực cực kỳ vất vả!
Tiêu Thục Phi hơi có chút kinh ngạc trước thanh âm Võ Nhi lạnh lùng, cũng liền nhàn nhạc nói: " Tiện thể thôi, Võ Nhi không cần quan tâm"
"Ân, Mị Nương tạ Thục Phi nương nương, xin được cáo lui trước!" Võ Mị Nương cắn răng không nổi giận, nàng cũng không biết mình tức giận cái gì!
Đi chậm vài bước, chợt quay đầu lại, đã thấy người nọ áo trắng váy dài, thật sâu nhìn nàng, nghiêng đầu hơi nghi hoặc, giống như hài tử bị mẫu thân bỏ rơi, thực không la hét, náo loạn, chỉ ủy khuất trơ mắt nhìn...
Thấy nàng quay đầu lại, Tiêu Thục Phi thoáng chốc khuôn mặt dãn ra, khóe môi hơi nhếch, khẽ cười. Võ Mị Nương, sợ đến mức tranh thủ thời gian chạy đi không dám quay đầu lại!
Tiêu Thục Phi, Tiêu Thục Phi, trong mắt nàng, trong lòng nàng, rõ ràng luôn quanh quẩn thân ảnh của nữ nhân kia! thật kỳ quái
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro