Chương 69: Đánh cược
"...Thục Phi, bản cung hỏi nàng, nàng phải thành thật trả lời bổn cung"
Sóng mắt mê ly, Võ Mị Nương liễm mi khẽ hỏi. Hiện tại đã quen với cách xưng hô, tựa hồ không có cách nào thay đổi cách xưng hô mà nàng yêu thích...Tiêu Nhi.
"Hừm. Ta sẽ thành thật trả lời, dù bất cứ cái gì"
Biết rõ những lời kia sẽ ảnh hưởng tâm tình người kia, nhưng Tiêu Thục Phi vẫn chọn lừa dối
Tuyệt không thể dã tràng xe cát, tuyệt không thể lại nhẹ dạ.
Võ Nhi, xin hãy cho ta ích kỷ một lần có được không?
Nàng phải tin, ta không nỡ rời bỏ nàng!
"Chuyện Cảm Nghiệp tự năm đó, là vì nàng muốn bảo vệ bản cung đúng không?"
Là nàng không màng bị quần thần phản đối, từ tử địa cứu bản cung ra có đúng không ?
"Võ Nhi chẳng phải biết tất cả rồi sao?"
Vì bảo vệ mỹ nhân mà trở mặt phản bội, gây vô số thù hằn, cũng mất đi cơ hội phong vị.
Những thứ này không hề khó khăn tìm hiểu, ngược lại ở trên vị trí địa vị của Võ Mị Nương, muốn biết một chuyện ít người biết cũng không khó gì.
"Không sai, bổn cung biết tất cả. Thục Phi, ngoại trừ Thái Tông thờ ơ, còn có hoàng hậu muốn bổn cung chết đúng không?"
Tinh thần căng thẳng, không cho phép người này có bất cứ dối lừa nào, trong lòng đã sắp nghẹt thở. Dường như chỉ cần đôi môi đỏ nói một tiếng cũng đủ khiến nàng lên trời xuống đất.
"Võ Nhi, nàng muốn nói gì?"
Tựa hồ đả kích quá lớn, mù mờ không hiểu rõ tâm ý, nên làm sao cho phải.
"Chỉ có mình nàng muốn bản cung sống, hoàng hậu muốn bản cung chết, hoàng thượng không để tâm, có phải hay không?"
Từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng yêu bản cung tha thiết, chỉ có mình nàng đối với bản cung chân thật vô điều kiện có đúng không?
Tiêu Nhi, nàng còn muốn che dấu đến khi nào! mà nàng đang bảo vệ ai đây. Ở trong mắt nàng, bản cung chính là kẻ lạm sát thành tính sao. Bản cung sẽ không tha cho kẻ khác ư?
"... Võ Nhi, chuyện đã là quá khứ rồi, hà tất truy cứu nữa?"
Đôi mắt đẹp mọng nước, Tiêu Thục Phi cũng không muốn nhắc đến chuyện kia, những thứ sẽ khiến Võ Mị Nương bối rối.
Võ Nhi tốt nhất nên hỏi chuyện khác, đừng nhắc đến những thứ khiến nàng nhớ lại ký ức đau thương nữa.
"Tại sao không truy cứu, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Bản cung chẳng lẽ không thể bắt những kẻ muốn tổn thương bổn cung trả giá hay sao, Thục Phi?"
Lưu kẻ thù lại chính là mầm họa, không thể an ổn
Trong triều những người ủng hộ Vương Hoàng Hậu không ít, có bao nhiêu người muốn đợi thời cơ gỡ án cho nàng. Võ Mị Nương không thể không phòng...
"Không ai muốn Võ Nhi tử hết, hoàng thượng không có, hoàng hậu cũng không"
Nóng lòng tranh cãi, càng lộ ra tâm ý muốn che dấu
Vì người ngoài mà bênh vực, cũng vì Vương Hoàng Hậu, Võ Mị Nương từ lâu đã bốc hỏa.
Cái tên Vương Hoàng Hậu này, nghe quá chói tai rồi!
"Thục Phi, đừng tưởng rằng tâm ý của nàng ta không biết. Có thật là tâm địa bồ tát mà bảo vệ họ Vương sao? Tại sao không nói cho bản cung, vì bảo vệ bản cung, tại sao còn cam tâm dằn vặt bản cung hả? Hay là sợ bản cung giết họ Vương? Bản cung chính là muốn giết họ Vương thì thế nào?"
"Võ Nhi, đừng mà!"
Nóng lòng bỏ qua suy nghĩ của người nọ, cũng không biết làm vậy càng kích động tâm tình muốn chém giết
Góc áo bị kéo ra....
Võ Nhi, ai nói là dằn vặt hả?
Chưa từng trải qua ái tình, lẽ nào không biết ái tình vốn là hành hạ nghi kỵ lẫn nhau sao?
Chỉ cần nghĩ đến đối phương sẽ hốt hoảng, không chút che dấu, không còn cách nào thay đổi.
Cầm tay nhìn nhau, hai người chẳng biết vì sao lại chống đối nhau. Võ Mị Nương đã mất kiên nhẫn, không muốn ngột ngạt đi chất vấn những chuyện không nên hỏi.
Tiêu Nhi, nàng không quan tâm, nàng ngoảng mặt làm ngơ, nàng không hiếu kỳ ư?
Tiểu hoàng tử làm sao mà chết, nàng nhất định phải muốn biết, nàng nhất định cho rằng do bản cung ra tay. Họ Vương, nàng cũng nghĩ do bản cung hãm hại.
Không sai, hoàn toàn không sai. Người thắng làm vua, người thua làm giặc, bản cung đã sai chổ nào?
"Đừng hả? hừ! Thục Phi, đừng tự đánh giá mình quá cao, bản cung nói sao thì nó là vậy, lẽ nào đến hôm nay, nàng dám làm trái ý bản cung sao?"
Đối mặt Tiêu Thục Phi bất động không nói, Võ Mị Nương vẫn không đả động gì được, nhìn trong mắt, đôi môi đỏ mọng, trong lòng thiêu đốt.
"Tiêu Thục Phi, bản cung hận ngươi!"
Yêu đến mức nào thì hận đến mức đó!
Bản cung không nỡ lòng lại dằn vặt nàng, dằn vặt nàng luôn là tự dằn vặt bản thân!
Bản cung sợ, sợ nàng sẽ bỏ bản cung mà đi.
Liệu có ngày đột nhiên mở mắt không còn nàng tồn tại?
Cũng sẽ không còn nhìn ánh mắt nói chuyện với ta, cũng sẽ không còn nghĩ đến ta, nhớ đến ta, cũng sẽ không bao giờ khiến ta đau lòng, tuyệt vọng...
"Hoàng hậu" thanh âm ôn hòa như nước vang lên, như từ nơi xa xăm. Võ Mị Nương sững sờ, hiển nhiên không để tâm đến danh tự này "Ta đã bị tước bỏ danh hiệu lẫn địa vị thân phận, Tiêu Thục Phi đã không còn tồn tại"
"Nàng nói cái gì?" Võ Mị Nương phẫn nộ, kéo cổ áo Tiêu Thục Phi, mới phát hiện nữ nhân này càng lúc càng mỏng manh, bạch y dường như cũng không thể vừa khít thân thể nàng, nét mặt không chút gợn sóng, trong lòng đau đớn: "bản cung nói nàng là Tiêu Thục Phi, thì cả đời nàng vẫn là Tiêu Thục Phi!"
Cả đời là Tiêu Thục Phi của bản cung! không ai thay đổi được!
"Võ..." Giống như nhớ ra cái gì đó, Tiêu Thục Phi im bặt, cay đắng nở nụ cười.
"Nàng..." Hoàn toàn không phù hợp, dĩ nhiên không biết đáp lại thế nào.
"Bản cung hiện tại đã là hoàng hậu cao quý!" Võ Mị Nương hét lớn, nàng dĩ nhiên không chịu được khi không thể nghe cái danh xưng kia, cái danh xưng độc nhất , dĩ nhiên là cảm thấy cô quạng.
Có phải muốn nhắc nhở danh phận của các nàng hiện giờ chăng?
"Hoàng hậu đến lãnh cung có gì chỉ giáo sao?"
Hờ hững, nữ nhân này vĩnh viễn có thể duy trì sự hờ hững này! Thật giống như những lúc yêu thương, động tình hay gào khóc đều không hề tồn tại! Võ Mị Nương nỗ lực kìm chế không lớn tiếng rống giận, giờ khắc này Tiêu Thục Phi thực sự làm người ta nổi giận!
Võ Mị Nương quơ thiếp vàng "Nội huấn " trong tay, nàng rất mừng vì tìm được lý do đến gặp nàng! nàng biết Tiêu Thục Phi sẽ hỏi nàng, sẽ làm nàng lúng túng
"À? Nguyên lai hoàng hậu đến đưa sách. Hoàng hậu thật có tâm, huệ chất lan tâm, luôn ban ơn cho tất cả mọi người trong lãnh cung"
Tiêu Thục Phi tiếp nhận thư đã đọc thuộc lòng, cầm trong tay có cảm giác ấm áp
Chỉ là rời khỏi người Võ Nhi, tại sao thân thể lại lạnh lẽo đến thế.
Bị hận, bị căm giận cự tuyệt, cũng khó cảm nhận sự lạnh lẽo
Đánh cược một lần, dốc hết theo đuổi nàng một đời.
Đến cùng có đáng giá không, kết cục thế nào? Chỉ có như vậy mới có thể sống một cuộc sống mới
Cái gọi là phượng hoàng trong biển lửa, ở trong lửa để tái sinh
"Tiêu Thục Phi nàng đang trào phúng bản cung sao?"
"Hoàng hậu thiếp không dám..."
Thân thể bị giữ chặt, chỉ cần bốn mắt nhìn nhau cũng đủ làm trái tim đau đớn.
Không thể nhìn vào mắt Võ Nhi, chỉ lo sơ sẩy một chút, kiếm củi ba năm thiêu một giờ. sẽ nói hết với nàng, xin nàng tha thứ.
"Thiếp đã không còn là Tiêu Thục Phi, hoàng thượng đã tước bỏ danh vị"
Nếu như có thể thoát khỏi danh xưng kia, mãi mãi thoát khỏi, là kết cục đẹp nhất
Thân thể muốn thoát ra, lại bị ôm chặt hơn.
Thân thể run rẩy, da thịt nóng lên. người đang lạnh ngắt lại vì ai mà động tình.
"Bản cung thích gọi nàng là Tiêu Thục Phi, bản cung muốn gọi cái gì không cần nàng quơ tay múa chân!"
Võ Mị Nương căn bản không phát hiện ngữ khí của mình không ổn chổ nào. Gọi người khác thế nào không cần giải thích với Tiêu Thục Phi, nhưng nàng gọi người nàng yêu là Tiêu Thục Phi chứ không phải ai khác.
"Thục Phi..." Võ Mị Nương xô đổ bàn trà, hai tay ửng hồng cũng không cảm thấy đau đớn "Nàng thật sự cam tâm vì Vương Hoàng Hậu mà nhìn bản cung không vui sao?"
"Thục Phi..." Võ Mị Nương vô thức gọi khẽ, từng tấm tranh sơn thủy rơi xuống đất, trông rất sống động, ngao du bình thản, một chiếc thuyền con, ngọc tiêu làm bạn, sáo trúc làm vui, quả nhiên là rất vui thích.
"Thục Phi...bản cung không so được với Vương Hoàng Hậu, không sánh được với sơn sơn thủy thủy ư!" Hết thảy sức lực dùng để xé nát tranh vẽ, thời gian nhớ thương nàng đều dùng để làm những thứ này à?
Ném xuống đất, rơi một bên như khuyết đạt tâm ý, giống như trái tim hai nàng đập dồn dập.
Võ Mị Nương hận cái cách xưng hô hoàng hậu đầy khách khí, ai cũng có thể xưng hô, vậy ai cũng như nhau mà thôi.
Cũng không biết rằng Tiêu Thục Phi cũng có cùng tâm trạng với nàng sao?
"Nàng còn tâm tình đi vẽ tranh ư?"
Hờ hững hỏi, những thứ ở bên cạnh nữ nhân này ngoài Võ Mị Nương ra, toàn bộ Võ Mị Nương đều không thích.
Những cái siêu nhân ngoại tâm, Võ Mị Nương càng muốn hủy diệt.
"Đẹp không?"
Hình ảnh ta cùng nàng gắn bó, đi xuống thuyền, du sơn ngoạn thủy. có đẹp không?
"Đẹp, đẹp vô cùng!"
Võ Mị Nương không nhìn thấy, không có tâm tình nhìn thấy trong bức tranh phía sau mỹ nhân là ai, hai hai gắn bó, mắt đưa mày ngài, căn bản không lọt vào mắt nàng.
Có Tiêu Thục Phi bên cạnh, Võ Mị Nương sao còn bận tâm đến gì khác nữa chứ?
Tranh vẽ tán loạn dưới chân mỹ nhân, có bức còn bị xé rách tan nát. nếu để tâm sẽ không còn là nàng.
Nếu như không thể nàng thích, nếu bị nàng chán ghét, ta để nàng nhớ mình thôi.
Sắc mặt Võ Mị Nương chưa từng đen ngòm đến vậy, từng tiếng hoài nghi, từng lời chất vấn, rơi xuống mặt đất, chạm vào trái tim nàng.
Tiểu hoàng tử chưa có tên kia, nàng sao có thể giết được hả?
Tiêu Nhi, nàng đương nhiên không tin ta ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro