Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Nếu Như


"Cao Dương, không phải ngươi nói sẽ không gặp Tiêu Thục Phi à?"

Võ Mị Nương nhìn Cao Dương, tóc phất phơ trước má, tạo nên ngàn cơn sóng.

"Tiêu Thục Phi gì chứ? hoàng hậu đang nói về cái gì vậy?"

Hoàng y lả lướt, Cao Dương cười nhìn Võ Mị Nương, tỏ ra vô tội.

"Đừng có giả khờ với bản cung, công chúa là thiên kim tiểu thư, sao lại lật lọng như thế!"

Võ Mị Nương rất muốn đi đến chổ vị công chúa nguy hiểm không sợ không lo này đánh cho một quyền, rất muốn nhìn thấy khuôn mặt nàng khi không còn nhẹ như mây gió sẽ trông thế nào.

Cũng vì bộ dạng này của nàng, Tiêu Nhi mới không thèm liếc nhìn nàng một cái ! Đó cũng chính là việc khiến Cao Dương buồn nhất.

Yêu một người đã có suy nghĩ từ bỏ, nếu đã lâu như thế mà còn chưa thổ lộ, là vì mãi mãi không thổ lộ, sẽ vĩnh viễn không có khước từ sao? Cao Dương thật sự là một người bi quan lừa mình dối người khiến người khác thương hại

Chỉ cần là yêu, Võ Mị Nương sẽ bất chấp nắm trong tay không buông.

Nếu như ngay cả bản cung không làm nàng hạnh phúc, Tiêu Nhi, ta cũng sẽ không để người khác làm được!

Bản cung mới là hạnh phúc lớn nhất của nàng!

"Hoàng hậu muốn nói chuyện này à, bản công chúa đến lãnh cung bất quá là thăm cố nhân, làm gì còn Tiêu Thục Phi nào nữa"

Cao Dương đi mấy bước, chợt dừng lại, khóe môi nhết lên, không biết là đang cười chính mình nhiều chuyện hay cười Võ Mị Nương không hiểu ái tình.

"Chẳng qua là Tiêu Thị, Vương Thị thôi đúng không ?"

Tiêu Thị, Vương Thị....

Vĩnh viễn không thể đặt gần nhau, bị hậu thế viết trong sử sách vĩnh viễn không phải là Võ Mị Nương và Tiêu Thục Phi. mà chính là Tiêu Thị, Vương Thị

Nhắc đến hai nàng chỉ là ân oán tình thù giữa họ, hậu cung tranh đấu là kẻ địch một mất một còn.

Tiêu nhi! bản cung không thích!

Những việc đã làm cùng nhau, những lời yêu thương đổi trao, Võ Mị Nương không hề quên, trái lại nhớ rất rõ ràng, là chuyện cực kỳ khó khăn để quên.

Chính vì khắc ghi trong lòng, vì lẽ đó chỉ cần thoáng nhìn thấy, toàn bộ hồi ức đan dệt vào nhau trùng kích trái tim nàng. Lập tức phá vỡ sự bảo vệ của nàng.

Không thể ! tuyệt đối không thể!

Đã chuẩn bị lời giải thích kỹ càng, tâm trạng buồn bã tích tụ đã lâu, Võ Mị Nương cũng không màng bận tâm. Có người cứ thế đơn giản hoàn thành số mệnh của mình....Càng nhiều từ không cần dùng đến.

Không chỉ là vị công chúa đứng cô đơn phía kia, phía sau Tiêu Thục Phi còn có một Vương Hoàng Hậu tình nguyện vì nàng khom lưng!

Tiêu Thục Phi. Nàng dám khẳng định mình và Vương Hoàng Hậu không có chút cảm tình nào không? nếu không như thế sao đang yên đang lành lại trùng hợp xuất hiện ở Phượng Nghi cung hả?

Gian phu cái gì, dĩ nhiên có người muốn làm. Huống hồ ngay cả vị công chúa này đây, cũng sẽ đổ xô đến nhận!

Bản cung chỉ nói một câu, cũng đủ dẫn dụ nàng đến đây,

Thử hỏi ai sẽ vì một người không liên quan mà từ bỏ chức vị hoàng hậu dưới một người trên một người!

Cảm tình có bao nhiêu sâu nặng, bản cung mặc cảm không bằng!

Không, bản cung sẽ không ngốc như vậy!

Chỉ có quyền lực, địa vị mới không thay đổi, ngoài ra còn có tâm ý của bản cung đối với nàng

Tiêu Thục Phi, nàng quả nhiên có mị lực thật lớn! Võ Mị Nương nhết môi, cười gằn.

Chuyện đã quyết định từ lâu, Tiêu Thục Phi, nàng giải thích với bản cung thế nào đây!

Lẽ nào bản cung không nên trả thù sao? Những người muốn bản cung chết, những kẻ giam cầm bổn cung ở Cảm Nghiệp tự hai năm, chịu khuất nhục hai năm.

Bản cung sao có thể trơ mắt để bọn chúng tiêu diêu tự tại, giống như bản cung trở thành thánh nhân không bằng. Vì ái tình, vì nàng, ta đã không còn là ta!

Tại sao nàng vẫn có sức ảnh hưởng đến trái tim bản cung!

Tại sao biết nàng hết lần này đến lần khác lừa dối bản cung, bản cung vẫn yêu nàng, quan tâm nàng!

Hiện tại ngay cả chất vấn nàng, cũng cảm thấy vô lực

Người bản cung mãi mãi không muốn tổn thương nhất chính là nàng!

Tại sao nàng không nói sự thật với bản cung, chuyện Vương Hoàng Hậu muốn giết bản cung, nàng lại không tiếc sinh mệnh, bỏ mặc phạm chúng nổi giận mà bảo vệ bổn cung đến cùng. Thật khiến người ta cảm động, nhưng Tiêu Thục Phi, tại sao không nói với bản cung hả? để bản cung đoán thử, bởi vì nàng có tình cảm với Vương Hoàng Hậu đúng không? Nhất định là thế, Tiêu Thục Phi, nàng là nữ nhân khắp nơi lưu tình!

Là nàng đưa ta ra khỏi Cảnh Nghiệp tự, là nàng đã cầu hoàng hậu đưa ta về cung có đúng không?

Tiêu Thục Phi, sao người đó hãm hại bản cung đủ điều, nàng còn muốn bảo vệ người đó, không tiếc để bản cung hiểu lầm, Tiêu Thục Phi tại sao? tại sao nàng không nói với bản cung hả?

Kiếp nạn, kiếp nạn cái gì hả? xoắn xuýt, vĩnh viễn cứ mãi xoắn xuýt. Biết rõ chỉ cần nhìn nàng một cái là sẽ xiêu lòng, nhưng vẫn không thể ngăn bản thân.

Làm sao có thể quên nàng, chờ đợi thời gian lại mong trôi qua, chờ đợi sinh mệnh kết thúc ư. Ta sẽ chẳng thể nào là ta, nếu như cùng nàng một đao cắt đứt, từ đây thầm hỏi thế gian tình là gì, cũng sẽ không còn ta tiếp tục theo đuổi

Phía dưới cửa sổ, mỹ nhân đang chải tóc, trang điểm nhợt nhạt, cũng không phải có người luôn muốn tự ngược. Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, hư hư thật thật, có người không ngại quanh quẩn trong hư thực.

Không thể nào thay đổi suy nghĩ, cả đời chỉ yêu một người, coi như là một hạnh phúc.

"Võ Nhi?"

Dưới cửa sổ, thấp mi buông tay, cười miễn cưỡng nhìn Võ Mị Nương, vĩnh viễn nhu tình như vậy

Ánh mắt lóe lên vẻ kinh diễm. Tóc xanh phiêu dật, môi đỏ tươi tắn, Tiêu Thục Phi chưa từng thấy Võ Mị Nương thanh thoát như thế.

"Tiêu...Thục Phi..."

Võ Mị Nương không thể nào mở miệng nói ra cái tên luôn trong mộng thầm gọi, chỉ cảm thấy ngực phát đau, đau không chịu nổi. Nhưng không cách nào giải tỏa, mà lúc này đã có người mang trà đến.

Võ Mị Nương nhận từ tay Tiêu Thục Phi, mím môi uống cạn, mới cảm thấy tâm tình thoải mái chút.

"Sắc mặt sao lại như thế..."

"Thục Phi, nàng sẽ không bỏ ta đi chứ?"

Tóm chặt lấy tay, không buông không cho nghi ngờ, cảnh tượng trong mộng quen thuộc chân thực đến đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ xảy ra. Võ Mị Nương sợ...

"Võ Nhi nói gì ta nghe không hiểu, đang yên đang lành sao muốn rời đi chứ"

Mỉn cười hoàn mỹ không chút nào sơ sót, Tiêu Thục Phi vĩnh viễn ở trước mặt người khác hoàn mỹ như vậy. Có thể vì quá hoàn mỹ mới chính là nhược điểm không hoàn mỹ lớn nhất của Tiêu Thục Phi.

"Vậy ta hỏi nàng một chuyện, nàng phải thành thật trả lời ta, không cho phép gạt ta, có được không ?"

Tha thiết mong chờ đứng nhìn nàng, từ đầu đến cuối nàng cũng không dời mắt. Loại không để tâm đến nàng này, khiến Võ Mị Nương cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Thăm dò, luôn tồn tại trong lòng mỗi người, vĩnh viễn không thay đổi.

Bởi vì đối với trái tim nhau hoàn toàn không thể tin tưởng, vẫn còn tồn tại quá nhiều khúc mắc

Vẫn là không thể ngăn bản thân bởi vì quay đầu cúi xuống nhìn lại, một làn hương thơm ngào ngạt vô tình lướt qua.

"Được, Võ Nhi hỏi gì, ta nhất định thành thật trả lời"

Tiêu Thục Phi nắm tay Võ Mị Nương, chạm vào đôi môi từng nói ra những lời nhẫn tâm tổn thương cùng cảm động, nhẹ nhàng. Vuốt ve, yêu thích không buông tay

"Ở đâu mà tóc tai rối hết rồi này..."

Võ Mị Nương mặt đỏ lên, xinh đẹp hơn người

Một mạch đến đây, nào để ý đến trang phục, ngay cả y phục đang mặc cũng là tiện tay lấy khoác vào chứ chẳng để ý. Mới vừa nãy gió ngoài cửa thổi có chút lạnh, đương nhiên dáng vẻ trông hơi chật vật.

Nhẹ nhàng sát gần hơn, đầu ngón tay luồn trong làn tóc đen phiêu diêu, kích thích lòng nàng rộn ràng.

Ngón tay ngọc mơn trớn luồn tóc đen chạm vào tai, vẽ quanh bờ môi ướt át, vòng quanh đôi mắt tĩnh lặng, lướt qua gò má chóp mũi, nơi nào cũng yêu thích không buông tay, nơi nào cũng khiến lòng nàng rung động không thôi

Võ Mị Nương ngồi ngay ngắn trước gương đồng tâm đã sớm rối loạn thành một đoàn, Tiêu Thục Phi luôn mê hoặc nàng đủ chổ, ngay cả một ánh mắt đơn giản cũng đủ dụ dỗ nàng.

Ôm chặt nàng, thân thể trong ngực mềm mại, khiến cả người cũng mềm mại theo.

Những chất vấn muốn hỏi, những lời tổn thương, nhìn vào mắt đẹp của nàng không cách nào mở miệng.

Nếu nàng mỹ lệ đến như vậy, nếu nàng động lòng người đến mức đó, tại sao không yêu nhau, gần nhau, nhìn nhau...

Tại sao còn muốn phân tranh, phút giây này, Võ Mị Nương cảm thấy vị trí hoàng hậu, danh vị tương lai, đều không còn quan trọng nữa.

Nếu được mãi thế, lẳng lặng ôm lấy nhau, trong mắt chỉ có duy nhất đối phương mà thôi....

Từ đây thiên hoang địa lão, thề nguyền sống chết, nhất định là một chuyện tươi đẹp nhất

"Võ Nhi đừng động"

Ánh mắt sáng ngời lấp lánh, chằm chằm không chớp nhìn nàng, thật giống như sợ nháy mắt một cái, nàng liền biến mất. Coi trọng đến mức đó, ngay cả Tiêu Thục Phi cũng không khỏi đau lòng.

Võ Nhi, ta sẽ không thể nào thoát khỏi ánh mắt nàng, ta sẽ không thể tránh đi đôi mắt nàng

"Đừng nhúc nhích..."

Võ Mị Nương tỏ ra vô tội, rõ ràng nhìn Tiêu Nhi đâu có chớp miếng nào đâu. Làm sao cam lòng mà nháy mắt cơ chứ

"Nhắm mắt lại đi..."

Tiêu Thục Phi khẽ cười thành tiếng, duỗi bàn tay che mắt người kia lại.

Võ Nhi, nàng nhìn ta như vậy, ta sẽ bị cuốn theo nàng, không làm được chuyện nào khác.

Tô lại hàng mi, đắp chút phấn, là những việc thân mật cảm động ngọt ngào mà nữ nhân thường làm, người khác khó mà bắt chước.

" Võ Nhi, chưa trang điểm gì hết cũng đủ diễm tuyệt lục cung, đã là phong thái thiên nhân, hiện tại không thể so với trước kia, Đại Đường hoàng hậu cao quý, không thể mất đi nửa phần dáng vẻ"

Tiêu Thục Phi không nói không có nghĩa là nàng không biết, son môi trang điểm rơi xuống sàn gây tiếng động, mắt phượng lưu chuyển, nhiệt độ nóng rực vô cùng, không cho Tiêu Thục Phi nói lời nào nữa.

Lấy hôn môi phong kín nàng, xưa nay chính là phương pháp mạnh mẽ nhất, Võ Mị Nương rất thích dùng, rất thích dùng với Tiêu Thục Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: