Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Ác Mộng


Xuân hàn se lạnh, hoa tuyết bay tán loạn, hàng dương lay động, giống như đầu đông những ngày xưa.

Dường như toàn bộ cung cấm đều bị bao phủ, che lấp tất cả những gì không đẹp của thế gian.

Người kia vẫn là người kia, đi khắp vạn thủy thiên sơn, đạp bằng mười dặm băng phong, vẫn như ngăn cách xa xôi.

Dưới hồng mai, bạch y tung bay phấp phới, môi đỏ quyến luyến, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt lấp lánh, cười như chuông gió ôn ôn nhu nhu nhìn, ai có thể chịu được mỹ nhân tình thế này.

Võ Mị Nương muốn đi đến, muốn ngắm nụ cười mỹ nhân, biết rõ là mê hoặc, biết rõ là độc dược, nhưng vẫn không nhịn được muốn tìm kiếm

Tiêu Thục Phi, tuyệt đối là ngoài ý muốn của Võ Mị Nương khi vào cung. Nhưng cũng chưa bao giờ ngăn trở bước đường của Võ Mị Nương, một lần đều không có....

Không thể cho rằng mọi chuyện là kỳ tích, nếu như không có người giúp đỡ, làm sao có thể thuận buồn xuôi gió, một bước lên mây chứ? tích đức cho đời sau, tích được lâu như vậy, cam tâm làm người dưới lâu như vậy. tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào.

Có người hiểu nàng vô cùng.

Vì lẽ đó, dù ở nơi xa vẫn trợ giúp nàng.

"Tiêu...."

Võ Mị Nương nhẹ giọng gọi, một lần so với một lần to hơn một chút. Nhưng vẫn không được Tiêu Thục Phi đáp lời, vẫn cười tươi như vậy, không một lời, giống như không nhìn thấy Võ Mị Nương, phía sau nàng hoa hoa thảo thảo, vạn ngàn phồn hoa.

Võ Mị Nương sợ, dùng sức chạy trốn, nhưng không thể thoát khỏi sự ràng buộc.

Tiêu Nhi! Nàng không thích ta gọi là Tiêu Thục Phi đúng không? ta gọi nàng là Tiêu Nhi có được không ?

Tại sao không trả lời bản cung!

Võ Mị Nương nặng nề cởi bỏ áo khoác, nhất định là quần áo quá nặng, hại nàng chạy không nhanh.

Hoa tuyết bay xuống từng đợt từng đợt, khắp mọi nơi phủ trắng xóa, giai nhân hồng mai thật rực rỡ, Võ Mị Nương cuối cùng cũng đến trước mặt Tiêu Thục Phi.

Hô hấp hỗn loạn, chân ngọc dừng bước, đốt cháy tâm ý.

"Võ Nhi, sao mặc mỏng manh như vậy?"

Tiêu Thục Phi khẽ miển cười, khiến đối phương ngây dại.

"Tiêu Nhi...Tiêu Nhi....Tiêu Nhi...."

Võ Mị Nương động tình gọi nhỏ, giống như nói thiếu một tiếng, người trong lòng sẽ biến mất.

Giọng cười như ngân linh dễ nghe cảm động, Tiêu Thục Phi cười nói: "Võ Nhi, rốt cuộc trong mắt nàng, ta không còn là Thục Phi, ta rất vui...."

"Vậy sau này ta sẽ gọi nàng như vậy, có được hay không? Tiêu Nhi...."

Vẫn mãi đắm chìm trong sự ôn nhu của Võ Mị Nương, tay đặt ở bên hông đột nhiên bị tóm chặt, rồi nắm lấy một vật cứng, thân thể không tự nhiên mà ngã về phía trước.

"Tiêu Nhi...."

Võ Mị Nương không tin mở hai mắt, một cây chủy thủ đâm thẳng vào tim Tiêu Thục Phi, thoáng chốc máu nhuộm đỏ áo trắng, như một đóa hồng mai nở rộ, đẹp đẽ chói lòa.

Võ Mị Nương trên tay ướt đẫm máu tươi, khiến nàng không sao mở mắt nổi.

"Võ Nhi, ta không còn bên cạnh, nàng phải sống thật tốt...."

Môi đỏ nhuốm vệt nước mắt đỏ tươi, rơi xuống bạch y, màu đỏ trước ngực lan rộng chảy thành dòng. Làm trái tim Võ Mị Nương nhanh chóng thắt chặt...

"Tiêu Nhi! Tiêu Nhi! Tiêu Nhi...."

Võ Mị Nương không ngừng gọi, nhưng không thể ngăn được Tiêu Thục Phi lảo đảo bước đi

Quỳ xuống nền tuyết trắng, Võ Mị Nương tiếp tục xiêu vẹo

Mắt thấy người hé môi cười, đôi mắt tan rã, nhưng không đành lòng mở mắt nhìn nàng lần cuối, chung quy vẫn vô lực nhắm chặt mắt. Ngọc tiêu trong tay, rơi xuống, leng keng trên nền tuyết trắng

Tuyết trắng mênh mông, cả thế giới gần như không còn âm thanh, chỉ còn một mình Võ Mị Nương tuyệt vọng không ngừng gọi....Tiêu Nhi!

"Tiêu Nhi!"

oOo

Võ Mị Nương giật mình tỉnh dậy, mới phát hiện đây là mộng?

Nhưng giấc mơ kia cứ như thật, dáng vẻ Tiêu Thục Phi, nụ cười Tiêu Thục Phi, đều rõ ràng

Khiến người không thể không hoài nghi....

Võ Mị Nương khoác trường bào tơ tằm, tóc rũ tán loạn,giống như những ngày trước tay cầm dù giấy, chạy về phía Đại Minh cung.

Gió nhẹ thổi, báo hiệu mùa thu trở lạnh, Võ Mị Nương vẫn không cảm thấy gì. Trong mắt chỉ còn Tiêu Thục Phi bạch y như tuyết, trên môi nở nụ cười khuynh thành, loáng thoáng vài vết đỏ lướt qua, toàn bộ thế giới chỉ còn màu đỏ.

Tiêu Nhi! nàng nhất định không được có chuyện gì, ta nhất định không buông tay nàng, sau này ta sẽ gọi nàng là Tiêu Nhi có được không? Tiêu Nhi...

Tóc đen ba ngàn rối loạn, là vì buồn phiền, là vì sốt ruột, Võ Mị Nương quên mất hiện tại đang ở đâu, chuyện duy nhất nàng quan tâm chính là nữ nhân kia, nữ nhân tên Tiêu Thục Phi!

Không để tâm trên đường ra khỏi Phượng Nghi cung đã kinh diễm bao nhiêu người, tâm hoàn toàn chăm chú, chạy như bay, cho đến khi trông thấy xe ngựa hoàng gia đậu ngoài cửa cung, Võ Mị Nương nhìn thấy màu vàng hoàng tộc, cái màu sắc nàng chán ghét, tất cả màu sắc có liên quan đến hoàng gia, tượng trưng cho hoàng tộc cùng quyền lợi địa vị

Võ Mị Nương xưa nay đều không thích, bởi vì căm ghét ai đến cực điểm.

Tóc xanh ba ngàn, tóc dài như mây, Võ Mị Nương có chút do dự đi vào.

Không phải mãi mãi sẽ không gặp đúng không? làm sao nhanh như vậy đã thất lời rồi sao Tiêu Nhi?

Cũng may, cũng may, Tiêu Nhi của nàng vẫn ở đó....

Võ Mị Nương cảm thấy không có gì đáng mừng rỡ bằng việc nhìn thấy Tiêu Thục Phi, dù cho hiện tại trong mắt Tiêu Thục Phi không phải nàng, thoáng một cái trong mắt nàng biến mất vẻ vui cười, tổn thương Võ Mị Nương. Cho dù hiện tại Tiêu Thục Phi không yêu nàng, Võ Mị Nương vẫn cảm thấy đó là một chuyện vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy nàng vẫn tồn tại, vẫn sống tốt

Chỉ cần nàng còn sống, Võ Mị Nương tự tin có thể khiến Tiêu Thục Phi yêu nàng lần nữa.

Huống hồ, ngày hôm trước còn cộng phó vân Vũ cùng Tiêu Nhi, hiện tại sao có thể thay đổi ngay được.

Tuyệt đối không bao giờ! Tiêu Thục Phi tuyệt đối không quên nàng, Võ Mị Nương vẫn tin tưởng không có chuyện nàng quên nàng....

Cánh cửa đóng chặt bạch y phất phơ, Võ Mị Nương nghĩ đến Cao Dương vừa lúc nãy còn ở chổ này với Tiêu Thục Phi, nghĩ đến thanh âm ôn nhu đối với người khác, liền không nhịn được bắt đầu bốc hỏa.

Người con gái của nàng, không cho phép chia sẻ với bất kỳ ai!

Tiêu Nhi, nếu như đố kỵ khiến nàng từ bỏ, ta chắc chắn không để nàng thấy ta đố kị!

Tiêu Nhi, xin đừng tự ý rời bỏ ta!

Che dấu bản thân, bạch y hoàng y đan xen lại với nhau, mắt phượng trợn tròn, đã mất đi ý thức rồi sao?

Tay áo mỹ nhân đan xen, dưới đình nhìn rõ nàng, chính là muốn diễn kịch để nàng xem sao.

Hừ...thật sự là coi thường Võ Mị Nương....

Hiện giờ đã là hoàng hậu Đại Đường, dưới một người trên vạn người, còn bị người làm tổn thương ư?

Yêu một người tha thiết, ác mộng gặp một lần là đủ lắm rồi, chắc chắn không cho phép xảy ra nữa.

Nàng muốn Tiêu Thục Phi ngày ngày cười cho nàng ngắm, tuyệt không cho phép nàng có chút nào phiền muộn trên khuôn mặt!

Tay áo phất lên, nhướn mày, Cao Dương, bản cung tuyệt đối không tổn thương Tiêu Nhi, ngươi cùng đường mạt lộ, cũng đừng trách bổn cung!

Cao Dương, xin lỗi...

oOo

Tiêu Thục Phi buông Cao Dương ra, khóe mắt nhỏ ra một hàng lệ, bóng lưng kia bừng tỉnh bỏ đi,mùi thơm đã bay xa. Nàng không cần tiếp tục ngụy trang, bất luận Võ Nhi đã làm gì với nàng, tâm đã cho nàng, sao có thể lấy lại được?

Khi già đi, cho đến khi qua đời, khi không còn ân sủng, làm sao biết được tâm ý của nàng vẫn dành cho mình ?

Nàng sẽ ích kỷ một lần, tùy hứng ra đi một lần.

Võ Nhi, ta tin nàng, bất luận là thiên nhai hải giác, nhất định vẫn tìm được ta!

oOo

"Cao Dương công chúa" Võ Mị Nương đứng ở ngoài cửa cung ngăn Cao Dương, tóc đen phiêu phiêu, hồng y chói mắt vô vàn, như khốn thú rứt giậu.

"Hoàng hậu" Cao Dương cau mày bước xuống, để lại chiếc xe ngựa trống rỗng.

"Cao Dương, ngươi biết chuyện gì là trí mạng nhất không? Ta biết ngươi yêu Tiêu Thục Phi, đã biết từ rất sớm. Thế nào, người trong lòng bị cướp đoạt, tư vị thế nào? Bất lực trơ mắt nhìn thấy thế nào? Ta từng bị ngươi hành hạ thống khổ, ta sẽ trả lại ngươi gấp mười gấp trăm lần!"

Nói một đằng nghĩ một nẻo, có thể trước đây Võ Mị Nương đã làm được.

Nhưng hiện tại Võ Mị Nương chỉ muốn ôm Tiêu Thục Phi vào lòng, ôn nhu ôm chặt không buông ra.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Quỳ xuống trước mặt ta thì thế nào?"

Mắt phượng thách thức, khiêu khích cùng uy hiếp, Võ Mị Nương vô cùng tự tin.

Hiện tại, còn ai sợ đối mặt với vị công chúa nữa chứ? Thực sự là chuyện cười...

"Ai nha, bổn cung còn tưởng công chúa sẽ vì Tiêu Thục Phi mà làm mọi thứ chứ. Bản cung nhìn lầm công chúa rồi, ngỡ công chúa là loại lụy tình, hóa ra bản cung đánh giá sai"

Cười vui cởi mở, Võ Mị Nương chưa bao giờ thoải mái cười trước mặt Cao Dương như vậy.

"Lời nói kiểu vậy, nói đến hai lần, bản công chúa nghe đến nhàm tai. Võ Mị Nương ngươi không tìm được lý do nào khác sao?"

Nếu như không bị kích động, Cao Dương sao nhất thời quên đi danh xưng tôn ti, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

"ha ha, công chúa, cần gì tìm lý do khác, chỉ cần nhắc đến tên Tiêu Thục Phi, cũng đủ khiến người tử huyệt phải không?"

"Võ Mị Nương, ngươi hiện tại tẻ nhạt quá nên đi chế nhạo bản công chúa để làm vui sao? Ngoại trừ nói móc trào phúng bản công chúa, ngươi không còn việc gì làm hả?" Cao Dương vuốt nhẹ tóc loạn sang một bên, động tác kia so với năm xưa không khác biệt, khiến người ta không thể ngừng nhớ đến năm tháng xa xưa. Mà Cao Dương cũng chưa bao giờ biến đổi, tỏa ra nét mị hoặc không tuổi. Ở ngoài cung nghe nói là rất được hoàng thân quý tộc yêu mến. Chỉ là vị công chúa quyền khuynh nhất hiện giờ luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ truyền ra bất kỳ tai tiếng nào.

Ai có thể nghĩ đến vị công chúa được người người kính yêu, không màng thế sự, lại yêu một người trong thâm cung là Tiêu Thục Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: