Chương 66: Tác Thành
Lưng mỹ nhân, thấm mồ hôi, vẫn còn chưa ôn tồn đủ, người đã đứng dậy rời đi.
Võ Mị Nương vô lực đưa tay muốn bắt lấy góc bạch y, rốt cuộc vẫn phải đành thả ra.
Đầu ngón tay còn lưu lại chút ẩm ướt trong cơ thể mỹ nhân, bên môi còn sót lại khóe môi thơm ngọt mỹ nhân
Nhưng mùi thơm dịu dàng đã bay đi.
Tiêu Thục Phi xưa nay vẫn không nghĩ ngợi sau khi rời khỏi vòng tay Võ Mị Nương, cho dù rời đi, trước tiên quay người nhìn Võ Mị Nương!
Võ Mị Nương xưa nay không biết, nguyên lai bị bỏ lại chính là chuyện vô cùng cô quạng.
Tiêu Thục Phi, có phải từng ở rất nhiều buổi tối, trơ mắt nhìn mình rời khỏi, vươn tay muốn bắt lại góc áo, động môi muốn gọi, nhưng mở không nổi miệng, không nói được bất kỳ lời nào.
Nếu như vậy, Võ Mị Nương sẽ không để Tiêu Thục Phi làm cái người chỉ nhìn thấy bóng lưng!
Cánh cửa mở tung, Võ Mị Nương mặc cung bào, phượng nhan còn nóng rực, lóe lên màu sắc rực rỡ.
"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã bãi giá đến Phượng Nghi cung"
Võ Mị Nương nhìn lướt qua trong phòng không có chút động tình nào, cuối cùng đành lắc đầu từ bỏ.
Cánh cửa nhẹ đóng lại, Võ Mị Nương luyến tiếc liếc nhìn về căn phòng đơn sơ, giờ khắc này nàng cực kỳ lưu luyến.
Bởi vì đây là căn phòng mà người nàng yêu đang ở, là nơi không có bất kỳ người nào bước vào
Không phải là không muốn để lại bóng lưng cho Tiêu Thục Phi sao?
Chuyện như vậy, làm sao có thể?
Võ Mị Nương không biết, Võ Mị Nương vẫn để lại bóng lưng cho Tiêu Thục Phi.
Cửa sổ mở rộng, đã đến khuya, Rõ ràng lạnh thấu xương, nhưng vẫn khô nóng, thật giống như có ngâm bao nhiêu nước lạnh, phần không thể tiêu trừ phần khô nóng
Đã không còn trông thấy hồng bào, hơi ấm thuộc về Võ Nhi đã chầm chậm tan biến.
Bóng lưng, vĩnh viễn lưu lại cho nàng bóng lưng...
Bóng lưng uyển chuyển linh động....
Tình truyền một đời thơm ngát...
Tay thon dài như ngọc, xoa xoa nơi còn lưu lại chút hơi ấm Võ Nhi, nếu trên giường không ngổn ngang, để lại vết tích hai người phiên vân phúc Vũ, Tiêu Thục Phi sẽ nghi ngờ.
Võ Mị Nương có thật đã đến nơi này ?
Vừa mới nãy người động tình hôn thân thể nàng không phải là từ trong giấc mơ đẹp đó chứ?
Như mộng như ảo, quá mức chân thật, chân thật đến mức như vừa xảy ra
Mỹ nhân nghiêng người nằm xuống, đặt thân thể xuống, tựa như đang muốn hồi tượng lại cảnh cùng người trong mộng trằn trọc.
Nếu trong phòng không ngập tràn mùi vị yêu đương ham muốn, nếu không phải vừa điên cuồng quá mức làm càn, nếu cổ không chi chít đầy vết tích.
Nhất định Tiêu Thục Phi sẽ cho rằng đó là mộng đẹp
Tóc đen quấn vào nhau, không có bất kỳ khoảng cách nào để tránh thoát.
Nhất định là mộng, nhất định là mộng, Võ Nhi của nàng đã thành hoàng hậu rồi sao?
Hoàng hậu dưới một người trên vạn người ư ?
Võ Nhi sao có thể trở thành hoàng hậu?
Tiêu Thục Phi vẫn chọn quên đi. Quên hoàn toàn. Rất quyết tâm!
Nếu không phải vừa bước ra đã thấy cuốn "Nội Huấn", Tiêu Thục Phi vẫn cho rằng đó là một giấc mộng.
Chữ lớn mạ vàng, một quyển sách dày cộn, đủ cho Tiêu Thục Phi xem một ngày.
"Nàng đã đến sao?"
Vương hoàng hậu chỉ để một chồng sách lên bàn, không cần nhìn đã biết tên sách là gì.
"Nàng tới thật sao?"
Giống như không chắc, tóc đen khẽ vén, môi nở một nụ cười si mê.
Nhất tiếu khuynh thành, không ai sánh kịp.
Võ Nhi nói, đời này dù là thiên đường hay địa ngục, ta và nàng cộng phó, tuyệt không để nàng một mình cô quạng tổn thương.
Nguyên lai không phải là giả, đúng rồi, ngoại trừ Võ Nhi, ai có thể nói ra những lời thâm tình đến mức đó chứ? ai còn có thể chỉ nói một câu đã khiến lòng nàng rung động không ngừng chứ?
"Nàng đã đến"
Vương Hoàng Hậu nhìn Tiêu Thục Phi bạch y như tuyết, đẹp đến mức chói mắt, rung động tâm tình bất kỳ người nào
Nàng từ lâu đã không còn tổn thương nữa, cũng may chỉ còn là yêu thích mà thôi.
Yêu thích mà thôi, không phải như vậy, sao tim lại nhói đau. Không thể sống nếu thiếu nàng, không còn là chính mình nữa.
Vì lẽ đó, vẫn yêu thích mà thôi
Yêu thích nàng, ta vẫn là ta
"...Thật sự đã đến rồi...."
Vì lẽ đó những lời thâm tình kia cũng là thật.
Lời thâm tình, chỉ là lời thâm tình mà thôi, không phải là lời hứa hẹn.
"Thục Phi, nàng chuẩn bị xong chưa?"
Vương Hoàng Hậu không để ý đống sách trên bàn, đó là nhục nhã, không thể ném đi, không thể khước từ, nhưng không có nghĩa là phải chấp nhận.
Tuyết trắng mênh mông, tháng ngày chẳng mấy chốc sẽ qua đi, ngày tháng thuộc về các nàng không còn nhiều
"Hoàng thượng làm sao biết Võ Nhi nói là ai không? hoàng thượng có tin không?"
Chỉ còn một hy vọng cuối, Tiêu Thục Phi dừng bước, nắm chặt quyển sách trong tay.
Sách Võ Nhi viết, đương nhiên phải giữ lấy, đương nhiên ngày ngày đặt ở đầu giường lật xem.
"Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, dù cho Tấn Vương của chúng ta năm đó mềm yếu vô năng, vẫn là con cháu của thiên cổ nhất đế, dòng máu chứa sự hung tàn bạo ngược. Không phải như vậy sẽ không đến phò trợ thái tự đông cung nhiều năm như vậy. Tấn Vương thay đổi, hắn giờ thành một hoàng đế chân chính, thành thạo kỹ năng bài trừ những kẻ đối lập. Bản cung từ lâu không còn được hoàng thượng sủng ái, nếu không có Trưởng Tôn Vô Kỵ chống đỡ. Hoàng thượng đã phế hậu từ rất lâu rồi. Mà Tiêu Thục Phi nàng, lại trái lệnh hắn trước mặt đại thần"
Vương Hoàng Hậu rất ít nói rõ mọi chuyện như vậy, có lúc nàng muốn cảnh tỉnh nữ nhân này.
Dung nhan gầy gò, mất ăn mất ngủ, cánh cửa màu đồng xanh bị nhìn chằm chằm
Quả nhiên yêu thích một người là cảm giác dễ chịu như vậy, vì nàng đau lòng, đau lòng có mức độ
Có lúc đau lòng chua xót một người không hẳn là chuyện xấu.
Cảm giác thật dễ chịu
"Hoàng hậu, ta không còn lựa chọn khác sao?"
Rõ ràng từ lâu đã quyết định, rõ ràng đã không còn nghi vấn.
Lúc này, vẫn không chịu được phải nói ra...lòng vô cùng đau đớn.
"Thục Phi, nàng từ lâu đã quyết định không phải sao? cầm lên được thì thả xuống được, mới thật là dũng cảm. Bản cung không cần nhiều lời" Lại là một bóng lưng quyết tuyệt
Hiển nhiên Vương Hoàng Hậu đã có quyết định cuối cùng.
Sống vĩnh viễn bị người nhớ đến, vĩnh viễn trở thành thâm bệnh của người khác.
Sống như vậy, còn không bằng chết đi.
Chỉ có chết đi, chỉ có xóa tất cả dấu tích lịch sử, mới chính là cách bắt đầu lại từ đầu.
oOo
Người của hoàng thượng bắt đầu âm thầm điều tra, sớm tra được ít chuyện từ Võ Mị Nương.
Võ Nhi thử nàng nhiều lần, nàng đều có thể vượt qua, chẳng lẽ nàng không thể thử Võ Nhi một lần sao? Là lần này...
Tiêu Thục Phi thu hồi ánh mắt nhìn hồng y, nếu không phải người nàng yêu, không phải là Võ Nhi, nàng chắc chắn không nhìn lâu...
Phía dưới cửa sổ, bên cạnh bàn trà, người trong bức họa mãi mãi không biến đổi.
Thấp mi cười yếu ớt, vẫn là mị nhãn liếc ngang, hoặc là tay cầm ngọc tiêu, miệng cười như gió xuân, hay đang lẩm bẩm lời yêu thương...
Tất cả đều là những thứ nàng có thể hạ bút....
Đúng rồi, vật đính ước ngọc tiêu đã giao cho Võ Nhi, Tâm cũng thế sao có thể lấy lại?
Võ Nhi, chả lẽ chỉ có mình nàng biết ghen đố kỵ hay sao? ta cũng là người, cũng biết hừng hực ghen tuông, so với nàng không ít chút nào...
Võ Nhi hãy cho ta quang minh chính đại ghen tuông một lần, xin hãy cho ta quang minh chính đại thử lòng nàng một lần.
Chỉ lần này thôi, có được không ?
Võ Nhi, không phải nàng muốn giam ta sao? không phải nàng nói muốn ngày ngày nhìn thấy ta sao?
Xin hãy giam lấy ta để nàng có thể ngày ngày trông thấy ta....
Dù cho được sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng , châu ngọc khắp nơi mà không có hình bóng của nàng, ta cũng chỉ như cá không có nước, không thể nào thở nổi.
Tiêu Thục Phi nàng yêu hay hận sẽ biến mất, sẽ tác thành cho con đường tươi sáng của nàng, cũng là tác thành cho tình yêu của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro