Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Mộ Tưởng


Trong mắt Tiêu Thục Phi không còn người khác, chỉ mình Võ Nhi, người làm nàng ngày đêm mong nhớ không đủ !. Võ Nhi, vì sao ở chổ này?

Thấy nàng cúi mặt, hai tay giao nhau trước ngực, đang mặc cung trang của cung nữ, rõ ràng so với trang phục bình thường càng bình thường hơn. Nhưng ở trong mắt nàng cũng thành độc nhất vô nhị

"Mẫu phi!" Nghĩa Dương bắt đầu bất mãn rồi, cô cô nhìn mẫu phi không chớp mắt, mẫu phi lại thất thần nhìn một tiểu cung nữ! Thật sự là không biết lễ phép rồi ! Sao có thể không để ý đến cô cô!

"Ân?" Tiêu Thục Phi lúc này mới thoáng phục hồi tinh thần lại, liền cảm thấy có chút thất lễ. Thu hồi ánh mắt nhu tình đối với Võ Nhi, lúc này mới ngồi xuống.

"Cô cô hỏi mẫu phi, cô cô bệnh rồi, mẫu phi lại không quan tâm cô cô sao!" Nghĩa Dương nhìn Cao Dương, thoáng cái xem Cao Dương là người thân cận nhất, chính là mẫu phi không thể như vậy đối với cô cô!

"Cao Dương bị bệnh? Khỏe chưa?" Tiêu Thục Phi có chút nghiêng đầu, một câu liền khiến tâm Cao Dương lạnh băng ấm lên vài phần.

"Nghĩa Dương muốn kiểm tra cô cô một chút" Nghĩa Dương cướp lời, trèo lên thò tay vịn hai vai Cao Dương, bàn tay nhỏ bé ôm cái cổ xinh đẹp của Cao Dương, thoáng một cái, trán sờ nhẹ trán Cao Dương, đúng là tiếp xúc thân mật!

Cao Dương không ngại bị Nghĩa Dương đối đãi thân mật, sắc mặt hơi đỏ, ngưng lại, cười hỏi: " Nghĩa Dương kiểm tra thế nào rồi? Cô cô hết chưa?

Nghĩa Dương đốt ngón út, đặt ở dưới cằm, học lão thái y dáng vẻ nghiêm túc: " Ân, cô cô chính là công chúa Đại Đường của ta, tất cả đau ốm đều không tấn công được thân thể cô cô!"

"Cái tiểu đại nhân này, ai bảo con không còn biện pháp" Cao Dương xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghĩa Dương, cười như gió xuân, rực rỡ như đào lý.

"Khi Nghĩa Dương sinh bệnh, mẫu phi đều làm như thế để đo độ ấm của Nghĩa Dương, mẫu phi mỗi lần làm thế, Nghĩa Dương liền khỏe lại" Được cô cô tán dương, Nghĩa Dương càng vui vẻ hơn.

"Con a, còn không mau xuống khỏi người cô cô, cũng không còn là tiểu hài tử nữa rồi" Tiêu Thục Phi bất đắc dĩ nhìn Nghĩa Dương, từ nhỏ đặc biệt thân thiết với Cao Dương, thật sự là không biết lớn nhỏ.

"Nghĩa Dương mới có năm tuổi, sao lại không còn là tiểu hài tử. Nghĩa Dương trong mắt cô cô, vĩnh viễn là tiểu hài tử được sủng ái nhất" Cao Dương vẫn sủng nịnh nhìn Nghĩa Dương cười, Tiêu Thục Phi bất đắc dĩ lắc đầu. Thực không biết Nghĩa Dương rốt cuộc là do ai sinh ra, như thế nào luôn luôn khăng khít thân thiết với Cao Dương.

"Cao Dương thật sự là có duyên với Nghĩa Dương, mà ngay cả danh xưng công chúa cũng giống nhau, không trách được Nghĩa Dương ưa thích Cao Dương như vậy." Tiêu Thục Phi mím môi cười cười nói nói, nhìn lướt qua thấy Võ Nhi đứng thẳng bên cạnh, trong nội tâm có chút đau lòng.

Cao Dương sâu kín cười cười, nếu nói là có duyên phận, cũng là do tự mình tạo nên duyên phận! Danh tự của Nghĩa Dương vốn do nàng khởi xướng! Lúc Cửu ca mừng có ái nữ, ở trong ngự thư phòng của phụ hoàng, ai cũng vui mừng đến không nghĩ ra được danh tự. Vẫn là nàng linh cơ khẽ động, nghĩ ra danh tự Nghĩa Dương. Lời này sợ là chỉ dấu chôn trong lòng!

"Thích nhất cô cô!" Tiểu Nghĩa Dương tiếp tục hướng ngực Cao Dương chui vào, bình thường cũng chưa từng thấy nàng thân mật với người khác như thế.

"Nghĩa Dương nghe lời , cô cô cũng sẽ thích nhất Nghĩa Dương" Cao Dương ôn nhu nói, ôn nhu như thế sợ là đối với Thái Tông cũng không bằng.

Nghĩa Dương nghe xong tất nhiên là vui vô cùng, vốn là hài tử đáng yêu hoạt bát, lại được trưởng bối tán dương, Đại Đường trưởng công chúa, nói là thiên chi kiều nữ cũng không có chút nào quá đáng.

"Nghĩa Dương, cô cô mới hết bệnh, đừng quấn quít lấy cô cô nữa, Nghĩa Dương ngoan ngoãn ở một bên ngồi xuống" Tiêu Thục Phi chỉ nói một câu, Nghĩa Dương cũng không làm nũng, liền nghe lời ngồi sang một bên. Ân, cô cô dặn dò không được làm mẫu phi sinh khí.

Tiêu Thục Phi chỉ lột vỏ một khỏa bồ đào, thịt quả tươi mới đưa vào miệng Nghĩa Dương, sợ là chỉ nhìn thấy ngọc thủ kia, đưa vào miệng vị tất nhiên là ngon nhất.

Võ Mị Nương kinh ngạc nhìn ngón tay kia linh động mở lấy thịt quả tươi ngon, vỏ trái cây hồng thấu lưu lại một nửa ở trên tay, chính là càng khiến bàn tay kia càng trắng nõn hơn nữa, nhưng miệng! Ân, là bồ đào ngon miệng

Thoáng đưa mắt, Võ Mị Nương phát hiện Cao Dương công chúa cũng nhìn Tiêu Thục Phi như thế....nhìn hồ đào trong tay! Nhất định là chằm chằm nhìn hồ đào đi, bằng không vì cái gì nhìn thấy tiểu công chúa ăn bồ đào, thật sâu trong miệng nuốt một ngụm! Võ Mị Nương cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hiện tại tất cả mọi người đều có chút hỗn loạn. Hai năm nàng theo Cao Dương nên rất hiểu rõ, người kia rõ ràng là đanng có động tình vô thức !

Ánh mắt nóng rát có chút không đúng lúc, Võ Mị Nương chỉ dám thoáng liếc quét qua. Tiểu công chúa lại mở miệng nói chuyện: " Mẫu phi đút Nghĩa Dương ăn, hương vị đúng là không giống bình thường, cô cô bị bệnh, mẫu phi cũng đút cô cô ăn đi"

Lời trẻ thơ không cố kỵ, nhưng lại khiến hai người đỏ mặt, Võ Mị Nương chỉ nhìn cũng cảm thấy rất xấu hổ. Mình đang ở chổ này, không có nhiều người ở chổ này nhìn Cao Dương công chúa và Tiêu Thục Phi tình chàng ý thiếp, có phải là không được?

Khục khục, Cao Dương không thích nữ tử khó có thể khẳng định, Tiêu Thục Phi càng không có khả năng thích nữ tử! Không muốn biết nha, hiếu kỳ hại chết mèo. Võ Mị Nương hiện tại bản thân còn khó bảo toàn, không thể biết quá nhiều.

Cao Dương sắc mặt hơi biến, một bên giận Nghĩa Dương tiểu hài tử nói lung tung, một bên sẽ vui nếu Tiêu Thục Phi thật sẽ uy nàng ăn bồ đào, Ân!

Tiêu Thục Phi không sợ bất loạn, ánh mắt lưu chuyển bình thường, ngọc thủ mở ra một khỏa bồ đào nhìn càng ngon miệng. Võ Mị Nương nhìn thậm chí nghĩ muốn đoạt lấy ăn hết, thấy bàn tay ngọc của nàng ngang dọc, thoáng nghiêng nghiêng thân thể, Cao Dương công chúa chỉ nhẹ ngậm lấy bồ đào, để ở trong miệng nhấm nuốt! Đã quên nhả da bồ đào! Có lẽ các nàng đều đã quên, chỉ có Võ Mị Nương nhớ rõ!

"Mẫu phi, Nghĩa Dương còn muốn..." tiểu Nghĩa Dương có chút trề ra cái môi thanh tú động lòng người, làm nũng nói. Tiêu Thục Phi buồn cười cầm khăn lụa lau ngón tay, vừa mới bị Cao Dương vô ý thè lưỡi liếm lấy, khiến cho ngón tay còn dính lại một chút ít ẩm ướt.

"Ừ, cho con, tiểu miêu tham ăn!" Tiêu Thục Phi sủng nịnh cười cười, Nghĩa Dương vài phần giống mình, lại là hài tử đầu lòng, có thể nào không sủng ái?

Tiêu Thục Phi cảm giác được một đường ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng, trong nội tâm có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là Võ Nhi? Thấy ánh mắt nàng sáng quắc, trong khoảng thời gian ngắn bị đôi mắt đen tuyền của nàng hút vào.

"Là muội? Muội vì sao ở chổ này? Thoáng che dấu kích động trong lời nói, Tiêu Thục Phi quay đầu nhẹ hỏi Võ Mị Nương. Nàng không có cách nào quên đi sự tồn tại của Võ Nhi...

"Thục Phi làm sao biết nàng?" Cao Dương sâu kín hỏi, Tiêu Thục Phi. Tại sao nàng quen biết Võ Mị Nương.

"Ân, Võ Mị Nương, tới đây ngồi cạnh ta nghỉ nghơi, không biết bệnh của muội thế nào rồi?" thanh âm của Tiêu Thục Phi vốn là nhu tình như nước, còn thêm thâm tình chân thành, nghe động lòng người, khiến nội tâm có chút mền yếu.

Võ Mị Nương nào dám ngồi xuống, vội vàng lắc đầu: " Nô tỳ không dám, nhờ hồng phúc của nương nương, bệnh của nô tỳ đã sớm hết rồi"

"Võ Mị Nương, ngươi bị bệnh sao? bổn cung sao lại không hay biết? Thục Phi nương nương cho ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi xuống" Cao Dương tất nhiên là thay đổi âm điệu, không giận tự uy, hoàn toàn không giống nói chuyện với Nghĩa Dương ấm giọng nhỏ nhẹ.

Võ Mị Nương lúc này mới không tình nguyện ngồi xuống, nhưng so với đứng khó chịu gấp trăm lần. Phải biết rằng một lúc bị ba người nhìn chằm chằm cũng không thật sự là tốt, một người là quyền khuynh thiên hạ Cao Dương công chúa, một người là hậu cung sủng ái nhất Thục Phi nương nương, một cái là trẻ nhỏ không cố kỵ lời nói Nghĩa Dương công chúa, thật sự là một tổ hợp lợi hại.

"Cũng không biết Cao Dương nói chuyện với người khác có ngữ khí hung hăng như vậy, tỷ nhìn tỷ kìa, làm cho Võ Mị Nương sợ đến không dám cử động" Tiêu Thục Phi liễm lông mày cười nói, ngữ khí trêu chọc lại khiến Cao Dương vừa thẹn vừa quẫn.

Cao Dương thoáng thở ra, như vậy còn hung hăng ư, Tiêu Thục Phi nàng không phát hiện ra bộ dạng hung hăng của ta, ta chỉ đối với mẫu tử các nàng ôn nhu thôi, nàng không biết sao?

"Cô cô đối với Nghĩa Dương cùng mẫu phi ôn nhu là được rồi!" Nghĩa Dương trong miệng đầy thức ăn, mồm miệng không rõ, mặt mày hớn hở nói. Đúng rồi, ngay cả Nghĩa Dương còn biết rồi, Tiêu Thục Phi , nàng cho đến nay còn không biết tâm ý ta sao? Mà ngay cả Cửu ca, hiện tại dù đã làm hoàng đế, ta vẫn như vậy có thể gọi đến gọi đi.

Tiêu Thục Phi, bổn cung chỉ ôn nhu đối với nàng, sau này là con gái của nàng !

"Nghĩa Dương" Tiêu Thục Phi giơ ngọc thủ đánh nhẹ vào trán Nghĩa Dương, đứa nhỏ này càng ngày càng không biết lớn nhỏ, "Đại nhân đang nói chuyện, tiểu hài tử nhớ kỹ không được xen vào"

Nghĩa Dương ủy ủy khuất khuất ngậm miệng, chỉ có thể đưa đôi mắt sáng chói lanh lợi hướng cô cô cầu cứu.

Cao Dương sủng nịnh sờ sờ đầu Nghĩa Dương: " Nghĩa Dương ở trước mặt cô cô nói gì cũng không quá đáng, vốn sinh ra ở hoàng gia, không có được nhiều hạnh phúc giản đơn của thường dân chúng gia. Cần gì phải bị cấp bậc lễ nghĩa của hoàng gia trói buộc thân thể ngôn ngữ"

Tiêu Thục Phi như có điều suy nghĩ, đúng rồi, một khi được chọn ở bên cạnh quân vương, từ nay về sau khuôn mặt không còn tươi cười. Cần gì sợ đầu sợ đuôi, động tâm thật vất vả, nên cởi bỏ thân phận để theo đuổi

"Vẫn là cô cô đối với Nghĩa Dương tốt nhất!"

"Ân, bất quá mẫu phi con nói cũng đúng, chỉ có ở trước mặt cô cô mới như thế, ở trước mặt người ngoài vẫn là phải có chừng mực, chớ để người khác chê cười Đại Đường công chúa chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa" Cũng không phải là một tiểu hài tử được nuông chiều , Nghĩa Dương bản chất bất quá là một tiểu hài tử nhu thuận, chỉ vì ngày thường Tiêu Thục Phi có chút lãnh đạm. đến lúc này ở trước mặt Cao Dương liền nhịn không được muốn biểu hiện mình để mẫu phi chú ý đến mình

Như thế truyện trò vui vẻ, đã qua chút ít thời gian, Tiêu Thục Phi sớm thấy Võ Nhi chỉ cúi đầu, cũng không nói chuyện, sợ là không quen ngồi cùng Cao Dương. Nên nói: " Cao Dương không phải đã chuẩn bị bánh hoa quế Nghĩa Dương thích nhất sao ? Nghĩa Dương đã muốn ăn rồi"

"Muốn!" Nghĩa Dương nhấc tay cười nói, bên kia sớm đã có cung nhân bưng nước ấm cho từng người rửa tay cùng người cầm khăn lau.

"Tốt, vậy dẫn Nghĩa Dương đi ăn" Cao Dương trước kia lúc Thái Tông còn tại vị và nàng còn ở phủ công chúa, luôn một mực giữ lại nàng, khiến cho nàng có thói quen ra vào cung. Đến thời Cao Tông, cũng vẫn giữ nàng lại, với tư cách của nàng, Cao Dương có thể dễ dàng ở lại trong cung.

Bánh hoa quế, bánh hoa quế, không chỉ có Nghĩa Dương thích ăn, Tiêu Thục Phi cũng thích ăn.

"Ân, các ngươi đi trước, ta sẽ đi sau, có mấy lời muốn nhờ Võ Mị Nương truyền đạt đến hoàng hậu, Cao Dương còn chuyện nào muốn nói với Võ Mị Nương nữa không ?" Tiêu Thục Phi nhẹ nhàng sửa sang lại y phục có chút loạn, lại thay Nghĩa Dương vuốt lại chổ y phục hơi nhăn, rất tự nhiên nói

"Ân, chúng ta ở đây chờ muội" Cao Dương kéo tay Nghĩa Dương, bóng người một lớn một nhỏ giống như thật lâu mới biến mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: