Chương 58: Giai điệu
Có tồn tại một tình yêu có thể vượt qua thời gian, không gian.
Có tồn tại một tình yêu ràng buộc hai người ở bên nhau, sợi dây tơ hồng quấn quanh họ, trở thành chất dinh dưỡng để họ tồn tại.
Nếu như mất đi, sẽ như cá không có nước, khó tồn tại.
Nhưng nàng vẫn có thể
Đến cùng là loại cảm tình gì?
Biết rõ xoắn xuýt, thống khổ, nhưng vẫn muốn thế
Đến cùng là thế nào đây?
Có phải chỉ cần nhìn thấy hình bóng nàng, nhìn vào trong mắt cuồn cuộn sóng ngầm, liền không thể nói nổi một chữ. Có thể vì nàng mà đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của nàng? có thể vô điều kiện để mặc nàng tổn thương ....
Bất luận là ai đứng trước nàng, đều không đáng nhắc đến. Chỉ có thể trông thấy nàng....
Tiêu Thục Phi sâu sắc nhìn bóng lưng Võ Mị Nương, cũng giống như mình, yêu nàng sâu sắc....
Ngón tay duỗi ra vuốt ve, ngẫu nhiên gặp phải gió lạnh, đầu ngón tay truyền đến cái lạnh thấu tâm can.
Bạch y tung bay nhưng cô quạng, môi đỏ khẽ mở, nhưng không nói được câu nào
Rõ ràng là ngày nhớ đêm mong, rõ ràng một lần lại một lần muốn gọi tên nàng, rõ ràng sớm đã trở thành tên được yêu thích nhất...tại sao hiện tại không cách nào nói nên lời.
Võ Nhi...
Ta đi đây...
Xoay người bước đi, bạch y bồng bềnh, bởi vì bước đi mà luống cuống, mặc hơi mỏng manh, gió đông hiu quạng, bóng lưng thon gầy càng thêm gầy yếu, dường như chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã
Tiêu Thục Phi làm gì lo lắng hoàng hậu, cũng có thể là lo lắng cho hoàng hậu, nhưng chẳng phải lo lắng hơn chính là Võ Nhi? Chuyện xãy ra ở Chiêu Nghi cung, trong mắt nàng chỉ có hình bóng người kia, nếu là người khác thì sao, nàng sẽ sáng suốt hơn không?
Chung quy nàng để ý nhất không phải người kia.
"Tiêu..."
Ai còn có thể nhịn được không thương tiếc hình bóng mỹ nhân rời đi
Tiếng tới trước, người tới sau, Võ Mị Nương dùng sức ôm lấy mỹ nhân giống như một khắc nữa sẽ biến mất.
"Sao?"
Lông mi cong vút khẽ vụt sáng, mỏng như cánh ve, sợ chạm sẽ hủy.
Nhẹ nhàng buông thả bản thân, toàn bộ thân thể đều đặt vào người phía sau.
Đây tuyệt đối là ôn nhu không dành cho người khác, dù nghĩ cũng sẽ không có.
"Đừng đi...đừng bỏ ta"
Muốn đem đối phương tiến vào trong xương thịt, lại sợ nàng đau. Trân trọng như hồng ngọc bảo thạch vô giá, thế gian độc nhất, không thể thay thế!
Khẽ ngửi mùi thơm bay thoang thoảng, mùi thơm luôn làm nàng lưu luyến không sao quên được.
Người này là của nàng, đã từng , hiện tại, sau này cũng nhất định là của nàng!
Tuyệt không muốn thay đổi!
Càng xác định, tâm lý càng lo lắng
Nếu như nàng không đẹp...liệu ta có thể chẳng quan tâm đem nàng bỏ ở nơi đó sao? Sau đó chuyên tâm làm chuyện ta muốn làm....
Nếu như nàng không đẹp, nếu như nàng không phải nàng, ta cũng không biết có yêu nàng không...
Vì lẽ đó, bởi vì nàng chính là nàng, không phải người khác. Vì lẽ đó, ta mới dốc sức để yêu nàng!
Đây chính là yêu hòa hợp.
"Tiêu Thục Phi, nàng có yêu ta không?"
Nếu như bây giờ không nói lời yêu, Võ Mị Nương sợ sẽ không còn cơ hội nói
Tại sao lúc nhìn nàng đều cảm thấy thật bi thương.
Một đôi mắt đen buồn đóng chặt, như chăm chú nhìn ra cửa, hồng y, bạch y quấn quanh, triền triền miên miên một hồi như cùng múa phiên phiên thịnh yến. Gió lạnh thổi qua run rẩy, cũng không quan tâm đến vạn vật xung quanh.
Thân thể trong lòng ngực vẫn như trước đây run rẩy là do tâm động hay sao?
Người áo đỏ dùng sức ôm chặt người áo trắng, sưởi ấm nhau, tay áo ma sát cũng tạo ra nhiệt, chỉ một tia nhiệt nhỏ, cũng đủ lóe lên.
Hiện tại, Võ Mị Nương vẫn khẽ gọi Tiêu Thục Phi, ôn nhu khiến người không thể khước từ, cũng không biết dành cho Tiêu Thục Phi lời nào để diễn ta tình cảm tối yêu thương của nàng. Võ Mị Nương vĩnh viễn không hiểu, cái tên đó đối với nàng là một loại thương tổn.
Lòng đang ấm áp, không cách nào nói ra lời
"Ta yêu muội..."
Câu hỏi này không khó trả lời chút nào, bởi vì nếu ta không yêu muội, ta vẫn là ta sao?
Lời nói không đủ thể hiện điều gì, chỉ có dùng hành động lẫn thời gian mới có thể chứng minh chân ái.
Sâu tận xương tủy, khó có thể tiêu trừ
Mà có ai muốn tiêu trừ chứ?
"Ta vẫn ở đây, ta mãi ở đây..."
Không như thế, thì có thể đi đâu? chẳng muốn đi đâu....
Còn hoài nghi gì nữa?
"Có thật không?"
Hơi thở nóng hổi khẽ hừ, chỉ có ở trước mặt nàng mới thể hiện chút nhu nhược, là chân thật chưa từng có.
Võ Mị Nương buông xuống phòng bị, có chút khác biệt.
"Vĩnh viễn luôn đứng ở đây, để khi muội quay người lại vẫn thấy ta, có được không?"
Tiêu Thục Phi nhàn nhạt, ôn nhu động viên. Lời ngon tiếng ngọt, kỳ thực giữa hai người chưa bao giờ keo kiệt.
Chỉ là vì sao ngay lúc đang mỉm cười, đang ôm ấp, lại giống như sắp ly biệt.
Tại sao họ vẫn cảm thấy sầu não. Giống như bi thương trở thành cảm xúc chính của hai người. Nhưng ai biết được, dù là đau đớn vẫn là hạnh phúc.
"Cả đời phải không?"
Nếu như cần một lời xác định, Võ Mị Nương hy vọng sẽ giữ người này cả đời.
"Kiếp sau thì tính sao?"
Nhàn nhạt phiêu du, hồng mai tung bay như mảnh lông vũ trêu chọc lòng Võ Mị Nương. Vây quanh cả hai, người ngoài nhìn vào chính là hình ảnh hoàn mỹ.
Tóc đen như thác nước, nước chảy như mây, kiều nhan tựa sao trời, mỹ nhân như trăng sáng.
Hồng mai như lớp vải nền, đất là áo. lúc hai người thổ lộ yêu thương, bỗng biến thành ôn phong mưa phùn.
"Kiếp sau, kiếp sau nữa, nàng vẫn sẽ chọn ta không?"
Không tự tin, nghi ngờ lung tung, đó không phải là phong cách của Võ Mị Nương.
Xưa nay đều bá đạo, làm gì có dáng vẻ yếu đuối, nhưng đột nhiên lại bộc lộ
"Không như thế, còn ai muốn ta nữa?"
Hé môi nói nhỏ, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ chạm cằm Võ Mị Nương, cả hai tiều tụy, cả hai nhìn nhau, sưởi ấm lẫn nhau.
Võ Mị Nương đưa tay ôm lấy ngón tay ngọc dài, đặt bên môi xem như trân bảo, động tình khẽ hôn, trêu đùa gò má mỹ nhân đỏ lên, nội tâm rối loạn.
Vòng eo nhỏ nhắn như liễu, làm sao còn nhớ đến không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Bờ môi chạm nhau, lưu chuyển hài hòa động lòng, chỉ có hai người mới dệt được giai điệu hoàn hảo.
Đầu lưỡi khẽ chuyển, hơi thở tương đồng, rõ ràng mỗi lần gặp nhau đều là món khai vị không thể thiếu, nhưng khi gặp lại, vẫn rung động như vậy, vẫn triền miên, nóng rực.
Dung nhan ửng đỏ, môi phát ra một ít tiếng rền rỉ triền miên, không hề ngừng lại.
Hôn môi là việc kỳ diệu, nhưng rốt cuộc vẫn phải kết thúc.
"Chờ muội mệt rồi, chờ muội đạt được tất cả những gì mong muốn, hãy đến tìm ta có được không?"
Đầu hơi nghiêng, môi đỏ hơi hé, nói lời động viên, như mê hoặc ai phạm tội.
Như tiên tử rơi vào phàm trần, hiện tại muốn đầu độc, mê hoặc ai.
"Không được!"
Võ Mị Nương không mảy may bị đầu độc.
Mệt mỏi, đạt được mọi thứ thì phải đợi đến khi nào? nếu như cả đời không đạt, nếu như cả đời phải truy đuổi
Võ Mị Nương làm sao cho cơ hội để Tiêu Thục Phi rời nàng. Làm sao cho người khác có cơ hội lợi dụng, để tiếp cận Tiêu Thục Phi.
"Vậy Võ Nhi muốn ta làm sao?"
Càng gây xúc động lòng người, mị nhãn như tơ, ánh mắt mịt mờ như dòng nước chảy, có người sắp say mất rồi. Võ Mị Nương không dám tưởng tượng, ngày tháng sẽ không có nàng, sẽ có người khác hưởng thụ ánh mắt đen tuyền này. Còn có ai có thể hưởng thụ trong tương lai chứ, Võ Mị Nương sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội.
Tình cảm quá bá đạo, muốn buộc chặt, muốn ràng buộc, là cách thức Võ Mị Nương yêu Tiêu Thục Phi.
"Muốn trong mắt nàng chỉ mình ta.."
Chân chân thực thực, đôi mắt lưu chuyển, chỉ vì một mình ta.
Không cho phép có hình bóng khác, để ta cảm thấy nghẹt thở....
Có thể không....
Mỹ nhân cười ra tiếng, oán trách : "Ngốc, vậy giam ta lại đi, không cho ai thấy, như vậy trong mắt ta chỉ có một mình Võ Nhi..."
Vô tâm, lại hữu tâm ghi khắc trong lòng ai.
Giam cầm, không phải là một chuyện khó.
"Nàng nguyện ý?"
Võ Mị Nương trong lòng muốn xác định, lại khiến mỹ nhân đổi sắc mặt.
Nụ cười sắp nở lại biến mất.
"Giam cầm rồi sao có thể gặp Võ Nhi?"
Nửa thật nửa giả, Tiêu Thục Phi có vẻ rất nghiêm túc hỏi
Nếu như có thể làm Võ Nhi thôi nghi ngờ, nàng đồng ý. Huống hồ Võ Nhi từ lâu đã là một lao tù, nàng vĩnh viễn không thoát ra.
Giam cầm gì đó thì có khác biệt gì.
Không có nàng, thân cùng tâm không thể hợp làm một, sống còn có ý nghĩa gì. Sao không thuận theo ý nàng , trừ khử mọi lo lắng của nàng.
Nếu Võ Mị Nương muốn giam Tiêu Thục Phi, Tiêu Thục Phi đồng ý trở thành phạm nhân của nàng.
"Đương nhiên có thể, cả ngày lẫn đêm"
Cằm hơi nâng lên, mang theo hơi ấm, Võ Mị Nương nhất tiếu khuynh thành.
Có thể thật sự giam Tiêu Thục Phi, Võ Mị Nương liền yên lòng.
Nhưng đến lúc đó liệu tình cảm có biến đổi không?
"Nghe có vẻ không giả..."
Có người cam tâm tình nguyện vì mình bị giam cầm, Huyền Nghi điện, không phải là một tòa thành mỹ lệ trống không do chính mình sắp đặt cho Tiêu Thục Phi sao.
Bởi vì nàng không ở, thành trì mỹ lệ đến đâu, cũng chỉ là một tòa thành trống không.
Bởi vì nàng đi qua, điện ngọc quỳnh lâu, hồng tụ trường vụ, vạn thiên trên thế giới đều trở nên rực rỡ.
Hàng vạn phồn hoa, ngươi đi kẻ ở, thế gian ở sau lưng nàng, biến thành trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro