Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Hoàng tử


Mười tháng hoài thai, nhắc tới cũng nhanh

Trong Đại Minh cung, hoàng hậu vốn không được sủng ái, Tiêu Thục Phi cũng không đáng bận tâm, Võ Mị Nương xem như là độc đại hậu cung. Chỉ cần nàng mặc kệ, thì ai dám đi quản

Vì lẽ đó, Võ Thuận cùng Hạ Lan có thể thuận lợi sinh hạ hoàng tử

Đông sương, tây sương chỉ cách nhau một bức tường, gần như vậy, nhưng không cách nào gặp mặt. Hạ Lan ôm đứa trẻ mới sinh mềm mại trong ngực, nghe nói vài ngày trước, hoàng thượng đã ban tên cho hoàng tử ở tây sương là Hiền.

Hiền, Hiền, Hiền nhi, tên vô cùng dễ nghe, nàng vẫn chưa nhìn thấy đệ đệ của nàng hiện là hoàng huynh Hiền mới sinh. Quan hệ thực sự rối rắm, đối với một Đại Đường thoáng mở thì chuyện này không lạ, nhưng nghĩ đến chuyện không biết lấy mặt mũi nào để đối mặt với mẹ nàng, Hạ Lan nhìn đứa trẻ trong lòng vẫn chưa có tên, trong lòng lạnh lùng. Các nàng là không thể đấy, huống hồ, mẫu thân và mình vừa sinh ra hoàng tử, di nương thông minh tháo vát có chịu chứa chấp các nàng hay không vẫn là một ẩn số

Ánh mắt Hạ Lan cười khổ, lưu luyến bất đắc dĩ nhìn hoàng tử mình hoài thai mười tháng. Ánh mắt dần lạnh xuống. Hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng : "Gọi Nguyệt tỷ tỷ đến đây"

oOo

Bầu trời mù mịt, đã mấy ngày, trong cung Thục Phi cũng không khác biệt

Mỹ nhân liên tục khẽ gọi cũng không được Võ Mị Nương đoái hoài đến, Tiêu Thục Phi đứng dậy vén màn châu bước ra ngoài, thở dài một tiếng. Lại tự mình phiền muộn, rõ ràng muốn đem bộ mặt tươi tỉnh bày ra với Võ Nhi, nhưng nàng mấy lần hồn vía lên mây, không biết suy nghĩ gì, khiến nàng tâm tình buồn bực.

Trái với lúc bên cạnh Cao Dương, tâm tình nàng ôn hòa một chút. Chí ít, ánh mắt không cần vây quanh nàng, vén lên sợi tóc. Tóc xanh vì ai mà xõa dài, chất chứa hàng vạn buồn phiền. Mà người nàng yêu mến đã không còn dáng vẻ lúc trước. Nhưng mỗi lần thấy nàng, tim vẫn đập mạnh loạn xạ

Võ Mị Nương xốc lên phong linh, gió lạnh thổi đến khẽ giật mình, ánh mắt theo bản năng lại tìm kiếm Thục Phi. Không phải lần đầu tiên, mấy lần đều như vậy, bên người đột nhiên người biến mất, chỉ một mình ở lại, Võ Mị Nương sẽ cảm thấy bất an

Lật tung bàn trà, đánh vỡ chén trà, cũng là một chuyện bình thường

Nàng hiện tại không ở bên cạnh.

Loại cảm giác bất an giày vò trái tim nàng, Võ Mị Nương tìm kiếm hình dáng xinh đẹp kia. Cũng mau, nàng sẽ luôn xuất hiện trong tầm mắt của nàng

Một phút không nói cũng đủ làm trái tim nàng sốt ruột, có phải quá khoa trương không ? Trên thực tế, đừng nói đến một phút, một giây cũng quá dài rồi

Con mắt nheo lại, ở dưới ánh mặt trời phủ một tầng màu vàng nhạt, cả người đều chói lóa. Khiến người sinh ra cảm giác xa cách, ngay cả người đứng sau lưng nàng, có lẽ đã lâu không thấy, dĩ nhiên nhanh chóng hiện ảnh, Võ Mị Nương mạnh mẽ tránh đi cảnh tượng kia

Mặc phượng quan, như muốn nói ta đây là hoàng hậu, người kia vẫn cười thật ôn nhu sủng nịnh, Võ Mị Nương chớp mắt, càng lúc càng khó hiểu, tâm ý hoảng loạn

Tại sao ngay cả đối mặt với hoàng hậu, nàng vẫn cười dịu dàng như vậy, huống chi là Cao Dương ?

Ban đêm vô cùng lạnh lẽo, Võ Mị Nương bước băng qua đại điện, nàng đi rất chậm, mục đích muốn người con gái sau lưng sẽ giữ nàng lại. Nhưng không hề, vẫn không có. Đã gần một năm, càng lúc càng nhìn không ra Tiêu Thục Phi, Võ Mị Nương vẫn muốn chinh phục.

Lẽ nào không chiếm được mới tươi đẹp nhất sao...thực sự là ý nghĩ kỳ quái...

Không phải, chắc chắn không phải

Chính là bởi vì chiếm được thân thể cùng trái tim nàng, cho nên mới không thể nào buông ra được, muốn được xâm chiếm nhiều hơn. Muốn ôm chặt nàng trong lòng, không buông lỏng....

Loại tâm ý, kể ra...

Đã phần nào biến chất, ở hậu cung, cảm tình chính là thứ xa xỉ. Cha con, thuộc hạ đều có thể tàn sát, huống hồ là tình yêu mập mờ

Lại còn là tình nhi nữ...

Tiêu Thục Phi

Võ Mị Nương nghiến răng nghiến lợi, không hề gọi tên nàng, hay là do nàng không nghe thấy.

oOo

Trong mắt xa xăm lạ lùng, làm sao chú ý đến người lẩn khuất sau đông mai

"Đông mai trong cung Thục Phi nở thật đẹp, so với đông mai chúng ta trồng ở ngự hoa viên năm ấy đẹp hơn nhiều" Vương hoàng hậu mặc phượng quan, bàn tay trắng nõn, hứng lấy hoa mai rơi xuống tay nàng, màu sắc diễm lệ tương đương với sự lãnh diễm của hoàng hậu. Khẽ liếc mắt nhìn Thục Phi, rõ ràng đang ở tình trạng không bỏ được

Mắt thấy nàng ngây ngô non nớt, mỗi lần trông thấy Thục Phi, nàng sẽ nhớ đến Tấn Vương phủ năm đó, thiếu nữ áo trắng như từ trời bay xuống trần gian tựa tiên nữ hạ phàm. Dù cho thời gian trôi qua, thanh xuân đi mất, Tiêu Thục Phi vẫn trẻ mặc kệ thời gian, là cảnh vật không đổi trong Đại Minh cung.

Cao Dương, vẫn là lặng im ngắm nhìn nhiều năm như thế sao

Chỉ là không cho phép nàng lùi bước, Võ Mị Nương quá cao ngạo, thế lực của nàng không thể khinh thường. Chỉ còn thiếu chưa giao ra phượng ấn. chức vị hoàng hậu chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi, để trống chổ. Mặc dù không vì mình, Vương hoàng hậu cũng phải vì Vương gia suy nghĩ, giống như Tiêu Thục Phi, mặc dù không vì mình, Tiêu Thục Phi cũng nên vì người thân mà suy nghĩ

Đây là cơ hội để Tiêu Thục Phi thay đổi lập trường

Thực sự là một chuyện buồn cười, rõ ràng không hề để ý

Đã vào cung, đừng mơ ra khỏi bức tường đỏ, Đại Minh cung là phần mộ của các nàng.

Người thân, bất quá là chuyện trước khi vào cung.

Ai bảo Chiêu Nghi cung xuất hiện ba vị hoàng tử, dù cho sau này không biết ai may mắn, hiện tại thế lực Chiêu Nghi cung quá lớn. Hiền nhi cùng hài tử chưa có tên kia thật đáng yêu, Vương hoàng hậu cũng vừa mới đến Chiêu Nghi cung thăm hoàng tử mới sinh, bất giác phát sinh cảm giác nguy hiểm.

Mặc kệ quan hệ Tiêu Thục Phi và Võ Mị Nương là thế nào, có vài lời phải nói.

Huồng hồ nàng cùng Tấn Vương không thể xem là một ngày phu thê trăm năm ân tình được. Ân sủng đế vương như mây khói phù vân, ở hậu cung hoàn toàn không có ái tình. Võ Mị Nương cũng không ngoại lệ. Tiêu Thục Phi cũng như thế

"Đúng thế, nhắc đến thời gian trôi qua thật nhanh, loáng một cái đã sáu năm rồi"

Tiêu Thục Phi nhìn thoáng qua đông mai nở rộ, đông mai trong viện mang theo cảm giác thân thiết, người bên trong cửa sổ có thể nhìn thấy được, mà có thể xuất hiện trong mắt Võ Nhi, đương nhiên là đẹp nhất, xinh đẹp hoàn hảo trong mắt Võ Nhi.

Đông mai nhỏ nhắn, mùi thơm ngào ngạt, vào ban đêm càng thêm mỹ lệ. Dù ban ngày cũng đủ đoạt hồn người

"Thục Phi không ra ngoài đi dạo, bổn cung cũng lâu rồi không thấy Thục Phi ở Ngự Hoa Viên"

Thiếu Thục Phi, thì phong cảnh cũng không còn đáng để thưởng thức.

Có lúc tự hỏi không biết là mình muốn ngắm nhìn cảnh vật gì, ngày xưa không hề lo lắng. Nhớ nhung gì chứ, chẳng qua là trà dư tửu hậu tiêu khiển qua ngày. Nhắc đến quả thật là sự tình cực kỳ không thú vị

"Phiền hoàng hậu quan tâm rồi, bên ngoài gió lớn, ở trong cung cũng đủ thoải mái rồi, đi ra ngoài mắc công nhiều thứ"

Lời nói không hề cân nhắc, gió lạnh thổi, giơ tay vén lên làn tóc bị đùa giỡn.

Chính là một động tác nhỏ thôi, cũng đủ động lòng người

Tiêu Thục Phi có thể không ý thức được, bởi vì được người người ngắm nhìn, nên nàng mới hay bị trêu chọc

Bởi vì ai mà thay đổi từng chút, không phải vì gió thổi mà vì nàng nhớ nàng.

Cứ việc cho nàng biết, Võ Mị Nương đang ở ngoài trăm bước, ấm áp giường hồng mềm mại, vĩnh viễn là nơi nàng ở

Mặc dù nàng không ở đó, đôi khi vẫn không nhịn được mà phác họa kỹ lưỡng hình dáng nàng.

Từ xưa nam nữ si tình, lo việc trăm mối , Tiêu Thục Phi xưa nay không nghĩ đến một ngày nàng sẽ hãm sâu trong lồng giam, chết chìm không cứu

"Thục phi, Đại minh cung vì không có muội, thiếu một cảnh đẹp"

Thăm thẳm, Vương hoàng hậu lộ ra một nụ cười không rõ. Để người nhìn cảm thấy nghi hoặc, nếu như Tiêu Thục Phi có nghi ngờ, thì Vương hoàng hậu có nói câu khác để che lấp cũng không triệt đề đập tan nghi ngờ của nàng.

"Không chỉ vì muội, Thục phi cũng nên nghĩ đến Tố Lễ. Bởi vì mẫu phi không thương Tố Lễ cũng không được hoàng thượng yêu. Hài tử hoàng thượng ngày càng nhiều, quên lãng mẫu phi nó, cũng sẽ quên luôn sự tồn tại của nó. Đạo lý này, Thục Phi phải rõ hơn ta chứ"

Đều là nghĩ một đằng nói một nẻo. Vương hoàng hậu chính là như vậy.

Rõ ràng muốn nhìn Tiêu Thục Phi nhiều một chút, nhưng tìm cái cớ hợp lý để nói, Vương hoàng hậu vẫn là bất ngờ thông minh.

"Tố Lễ có con đường riêng của Tố Lễ, nếu nó vô năng, ta cũng không thể giúp hắn, cũng giống như con cháu bần dân học hành gian khổ mười năm cũng có thể được tuyển vào cung môn"

Tiêu Thục Phi như trước nhàn nhạt nói, gây kinh ngạc người đối diện

"Thục Phi!" Hiển nhiên Vương hoàng hậu dễ kích động

"Thục Phi có ý gì? Ung Vương luôn là hoàng tử được triều thần yêu thích, là rồng phượng của thiên hạ, muội không muốn vì hắn tranh đoạt quyền lợi sao"

Quả nhiên kích động đến mức nói thẳng ra hết. Vương hoàng hậu cũng ngạc nhiên mình lỡ lời

Đột nhiên khó chịu, Tiêu Thục Phi tùy ý ngồi xuống, khí thế hừng hực không hề bị áp đảo

"Hoàng hậu, Tố Lễ là con trai ta, chẳng lẽ ta phải để hoàng hậu nhắc nhở hay sao?"

Hồng mai rơi xuống từng mảnh từng mảnh, thân hoa bị chà đạp, vô cùng thê thảm lại mang cho người ta cảm thấy đau thương nhưng rất đẹp. Là vì Võ Mị Nương mà tồn tại đấy

Gió, có lúc thực sự làm người ta chán ghét. Đã tan rất lâu vẫn sót lại một ít khí tức


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: