Chương 54: Ý nghĩ đẹp đẽ
Võ Mị Nương đối xử với người nàng thích đều bá đạo quá mức cho phép, luôn có suy nghĩ chiếm hữu trọn vẹn
Đối với Tiêu Thục Phi, đôi khi nàng nghĩ đem Tiêu Thục Phi nhốt vào hoa viên bí mật, chỉ để mình nàng ngắm nhìn, không cho phép bất kỳ ai đụng vào
Vì lẽ đó, một lần lại một lần, vẻ đẹp của nàng bị người ta nhòm ngó ghi nhớ, chỉ cần thoáng nghĩ đến, Võ Mị Nương sẽ khó bình tâm
Huống chi trơ mắt nhìn tình địch lần lượt xuất hiện, tuy là vô tình cũng khiến nàng buồn lòng.
Oan gia ngõ hẹp, Võ Mị Nương không định sẽ bắt gặp Cao Dương công chúa đang rất cao hứng. Nụ cười của Cao Dương công chúa xưa nay khó cầu, ở trong cung một mảnh trong xanh, cũng rất ít thấy
Nhìn vị chủ công tinh thần phấn chấn, Võ Mị Nương không kiềm được muốn đả kích. Chẳng cần đoán cũng biết nguyên nhân do đâu. chuyện quá rõ ràng.
Võ Mị Nương không hiểu đã thích đến thế sao lại không dám theo đuổi đụng chạm, chỉ có kẻ ngốc mới làm thế. Chính mình từng sợ hãi người này giờ nghĩ lại thấy cũng lạ
Người hoàng tộc đùa bỡn tình cảm người khác thì không ai sánh bằng, ở bất kỳ lãnh vực nào cũng bỏ xa người khác.
Rất muốn trào phúng nói móc vị công chúa từng chà đạp mình dưới chân.
"Công chúa?"
Võ Mị Nương phong tình đi đến chào hỏi, trong mắt ẩn chứa xuân tình, tinh thần phấn chấn, xua tan mù mịt
"Võ Mị Nương "
Kỳ thực gọi thẳng tên nàng là một hành động cực kỳ thân mật, Cao Dương công chúa không nhận ra, Võ Mị Nương cũng không phát hiện ra. Loại thân mật này, bởi vì thay đổi người gọi, thay đổi hoàn cảnh mới thấy khác
"Công chúa đến thăm Thục Phi hả?"
Võ Mị Nương biết rõ còn trêu hỏi, căn bản định không chào hỏi mà đi luôn.
"Thì sao, Võ Mị Nương , bản cung đi đâu làm gì phải xin phép ngươi sao?"
Cao Dương ôn nhu cười cười, Võ Mị Nương bất quá có được nhược điểm của nàng, nhược điểm của Võ Mị Nương , Cao Dương lại không có. Võ Mị Nương chắc chắn trái tim Tiêu Thục Phi đối với Cao Dương thế nào, nhưng của Cao Dương lại không xác định được, Võ Mị Nương sao lại khẳng định được?
"Công chúa đùa rồi, công chúa đi đâu sao lại xin phép Mị Nương được, Mị Nương mới từ chổ Thục Phi về, nếu trùng hợp công chúa cũng đến thăm Thục Phi, Mị Nương chỉ muốn nhắc nhở công chúa, Mị Nương với Thục Phi đùa giỡn suốt một đêm rất mệt, ngay cả Mị Nương còn không đủ thời gian ngủ bù nữa"
Trên mặt không biến, Võ Mị Nương đây là muốn làm tức chết người không cần đền mạng.
"Nếu như ngươi muốn nói với bản cung những điều này, bản cung đã biết. Ngươi cứ yên tâm, bổn cung chỉ đến thăm Nghĩa Dương thôi"
Giải thích chính là che dấu, Cao Dương rõ ràng có tật giật mình. Huống hồ thăm Nghĩa Dương sao không thăm Tiêu Thục Phi được, Cao Dương bất quá lừa mình dối người.
Võ Mị Nương cười nhìn Nghĩa Dương dùng đứa nhỏ để làm danh nghĩa, những nghi ngờ, sùng bái tôn kính, nghĩ đến sau này nỗi sợ hãi Cao Dương từng chút từng chút biến mất
Không phải là không có nhược điểm, mà là không bị phát hiện.
Võ Mị Nương cười gằn nhìn bóng lưng Cao Dương kiêu ngạo, nàng thật muốn xem Cao Dương ở trước mặt mình kiêu ngạo được bao lâu. Nàng muốn phá hủy tự tôn, ngông nghênh của nàng, phá hủy tất cả những thứ khiến nàng kiêu ngạo
Trả lại tất cả những gì nàng đã đối xử với mình, quả thật sự tình so với nàng tưởng tượng tốt hơn nhiều
Trong Chiêu Nghi cung, trút bỏ y phục trắng, đổi thành cung bào thượng hoa, Võ Mị Nương vẻ mặt vi linh, mắt phượng lưu chuyển, phong thái thiên nhân.
"Đem cống phẩm hoàng thượng ban vài ngày trước chia cho Lan Nhi một ít" Võ Mị Nương lạnh nhạt nhìn đám người, phương nhan lập tức nổi gân xanh
Âm điệu càng lạnh hơn thêm vào một câu "Cũng đem một ít mang cho tỷ tỷ"
Nguyên lai Hạ Lan cùng Võ Thuận ở hai viện khác nhau. Lý Trị lưu luyến tây sương đông sương đi về, Võ Mị Nương cũng chỉ mở một con mắt, nhắm một con mắt, ngầm đồng ý
Đến mức này, không cần Võ Mị Nương đứng ra, hai mẹ con nàng tự nhiên công khai ra vào. Tuy nhiên có được công khai hay không, phải hỏi ý kiến Võ Mị Nương đã.
Lo lắng an nguy bản thân, Hạ Lan lo nhiều hơn Võ Thuận.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Hạ Lan sắc mặt trắng bệt đi vào
Võ Mị Nương vẫy tay, trái phải kéo Hạ Lan ngồi bên cạnh
"Di nương, Lan Nhi..."
"Lan nhi dạo này gầy quá vậy, thức ăn ở Chiêu Nghi cung không hợp khẩu vị hả?, ngày mai di nương gọi ngự thiện phòng đổi khẩu vị cho Lan Nhi" Võ Mị Nương không cho Hạ Lan có cơ hội mở miệng, mà như một trưởng bối quan tâm săn sóc.
"Di nương, không cần, không phải thức ăn không hợp khẩu vị, là Lan Nhi không muốn ăn"
"Ồ? tại sao?"
Võ Mị Nương nhết môi, xem ra rất lơ đãng.
Hạ Lan đột nhiên quỳ xuống, hai hàng lệ rơi : "Di nương, là Lan Nhi sai, đều do Lan Nhi"
"Hả? Lan Nhi ý gì?" Võ Mị Nương mắt phượng ngạo nghễ nhìn Hạ Lan, giờ khắc này nhận sai thì hậu quả vẫn không thể tưởng tượng nổi. Hạ Lan biết, cho nên mới gấp gáp thấp thỏm bất an.
Võ Mị Nương vẻ mặt chưa hề biến đổi, ánh mắt lúc sáng lúc tối, tỏ vẻ khó hiểu
Đợi đến lúc Hạ Lam khóc thút thít không ngừng, nói không nên lời, mới giơ tay trái ra, cho Hạ Lan nắm lấy
Võ Mị Nương nâng Hạ Lan dậy, để nàng ngồi bên cạnh
"Lan Nhi nói mấy ngày nay thấy tỷ tỷ không ngừng nôn mửa, trở về đông sương ăn không ngon miệng, ăn cái gì ói cái đó sao?"
Hạ Lan gật đầu như mưa
"Xem ra loại bệnh này phải mời thái y rồi, người đâu..."
Võ Mị Nương làm bộ gọi người, Hạ Lan cả kinh kéo ống tay áo Võ Mị Nương
"Di nương, Lan Nhi biết mẫu thân và Lan Nhi bị bệnh gì!"
Hạ Lan từng chữ nói ra, ánh mắt bi thương.
"Ồ? thật sao, Lan Nhi không ngại nói cho di nương nghe là bệnh gì!"
"Lan Nhi cùng mẫu thân bị bệnh gì, xin để di nương chẩn đoán"
Hạ Lan lúc này ổn định hơi thở, ngữ khí so với trước kia kiên định hơn nhiều. Bên ngoài cũng đã thay đổi, cho nên bên trong Hạ Lan cũng sẽ biến đổi theo
"Lan Nhi, di nương không phải là thái y, làm sao có thể chẩn đoán bệnh cho Lan Nhi"
"Di nương nói Lan Nhi bệnh gì, thì Lan Nhi bệnh đó" Kiên định kỳ lạ, Có thể trong mắt Hạ Lan, người nắm quyền sát sinh không phải là hoàng thượng, mà chính là di nương của nàng.
Võ Mị Nương nhìn Hạ Lan hồi lâu, trong mắt phút chốc hơi cười: "Di nương xem ra Lan Nhi không có bệnh mà là có thai"
Hạ Lan "A" một tiếng, không ngờ Võ Mị Nương lại nói thẳng như vậy, mặt mày tái mét, từ ánh mắt đến cử chỉ đều không thể ngờ
"Có thai? " Giống như hỏi dò, giống như lần đầu tiên nghe được lời này, Hạ Lan nhỏ giọng hỏi
"Lát nữa di nương kêu thái y đến xem mạch cho Lan Nhi, thì sẽ biết có thai hay không"
"Mẫu thân cũng có thai sao?" Hạ Lan giật giật môi, không biết chuyện này có thật không? tại sao từ trong miệng di nương nói ra, nghe như bị sét đánh
"Điều này phải chờ thái y chẩn bệnh mới biết được"
Võ Mị Nương vỗ nhẹ Hạ Lan, trạng thái Hạ Lan hiện tại không ổn chút nào. Bất quá nàng có thể chủ động hỏi Võ Nguyệt mà không cần hỏi người khác. nói thẳng với Lan Nhi thật không ổn
"Thái y?"
"Không sai, thái y đã đến tây sương, lát nữa sẽ đến bắt mạch cho Lan Nhi"
Võ Mị Nương vừa nói xong, Võ Nguyệt đã đến cửa, theo sau là thái y mang hòm thuốc đi đến
Hạ Lan không chống cự, chỉ nhắm mắt chờ đợi
Căn bản không cần nghe, chỉ nhìn qua ánh mắt Trương thái y đã biết kết quả. Huống hồ Hạ Lan nhắc đến những triệu chứng nôn ọe quá rõ ràng, Võ Mị Nương nhết môi, nếu phải đề phòng những kẻ khác tranh giành hoàng vị với Hoằng Nhi, thôi thì đem những kẻ ấy biến thành người của mình
"Lan Nhi, lời Trương thái y nói, con có nghe rõ không?"
"Dạ"
"Lan Nhi, tâm tình tỷ tỷ hiện tại không ổn định, đã lâu rồi không nói chuyện với ta, tình trạng đã vậy, thôi thì ta nhờ Lan Nhi an ủi tỷ tỷ dùm ta"
Võ Mị Nương ôn nhu nói, muốn truyền đạt tâm ý rõ ràng cho Hạ Lan
Lan Nhi dù sao tuổi cũng còn rất trẻ, có vài việc không hiểu được. có thể lợi dụng được, huống hồ nàng có ước muốn này. Hai bên đều có lợi, cớ sao không làm
"Di nương, Lan Nhi"
Hạ Lan không hiểu, di nương có ý gì
"Lan nhi, hài tử trong bụng tỷ tỷ với trong bụng con có cùng vận mệnh, vì lẽ đó, con phải bảo vệ nó, không để cho nó có bất kỳ tổn thương nào"
Võ Mị Nương một lời đánh trúng điểm yếu, nước mắt Hạ Lan rơi xuống như mưa, nếu như hài tử trong bụng nàng đang mang có một vận mệnh hư vô không đoán được, thì nàng cũng không thể đối mặt với chuyện nàng cùng người mẫu thân nàng yêu nhất phục vụ chung một chồng
Vì lẽ đó, câu nói này vừa là lời khuyên, vừa là lời cảnh cáo hữu hiệu với Hạ Lan. Trong lòng có sự cảm thông, Hạ Lan vẫn không hiểu đến cùng có phải di nương đã ngầm đồng ý hay sao
Nàng cũng chỉ có thể vô vọng ngồi ngay ngắn trên giường nhìn di nương, buồn bã rời đi
Bất quá, mục đích cuối cùng đã đạt được.
Chỉ là giấy không bao được lửa, đạo lý này Hạ Lan rõ ràng, Võ Thuận sẽ cũng thông suốt điều này
Cùng nhau ngồi chờ chết, che che dấu dấu, không bằng dụ dỗ, lấy được sự đồng tình của đối phương, bảo vệ nàng bình an
Hạ Lan mặc kệ di nương có đoán được tâm tư nàng hay không, nàng chỉ để ý đến kết quả cuối cùng. Hiện tại nàng cùng mẫu thân an toàn, hài tử chưa thấy được ánh sáng cũng an toàn.
Trước mắt, mọi chuyện đều ổn, dựa theo yêu cầu của di nương, liền đã bình an
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro