Chương 53: Trường tình
Nếu đã không thể từ bỏ người, tốt nhất nên chuẩn bị trước tất cả....bị người đưa đến địa ngục vẫn là thiên đường. Bởi vì người, ta từ lâu đã không còn ở nhân gian.
Nếu nàng đã không để ta trong lòng, ta cần gì phải cố chấp trông đợi, khiến nàng chán ghét....
Quả nhiên, không chiếm được mới tốt sao. Sự việc khó tin xảy ra, là lần đầu tiên trải qua ái tình, cả hai tổn thương lẫn nhau
Dùng một câu hình dung chính là hai người tổn thương nhau cũng là hạnh phúc
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương, tất cả bức tường phòng vệ đều đổ sụp
Đừng nên để tâm những chuyện thi phị bên ngoài có tốt hơn không?
Khi mới bắt đầu yêu thích chính là người như vậy, thích cái vẻ yêu nghiệt của Võ Nhi. Qua mấy năm truy đuổi rồi chạy trốn, nắm tay hay dõi theo đã không còn quan trọng.
Bởi vì người đã nắm giữ tâm hồn nàng, không buông.
Con người vốn rất tham lam, mỹ nhân ngắm trăng thở dài, trơ mắt nhìn tay áo hồng y phe phẩy, đầu ngón tay duỗi ra miễn cưỡng bắt hụt. Rõ ràng đã ở trước mắt, môi đỏ bị quấn quýt khẽ cong lên, nhưng không nói nổi một câu
Ngay cả bóng lưng cũng đã mê người như vậy, khiến nàng muốn khắc cốt ghi tâm
Còn muốn yêu nhiều hơn thế nữa sao?
Tiêu Thục Phi nhất định là bệnh rồi, mà còn bệnh không nhẹ
Thở dài một tiếng, cho đến khi bóng hồng y biến mất sau ngã rẽ, mỹ nhân mới dời mắt.
Trong mũi vẫn còn ngửi thấy mùi hương còn vương lại, là vết tích hoan ái của hai người. Nhưng lại không ngừng cô đơn cảm thán
Nếu là trước đây, hai người nhất định sẽ ôm nhau cho đến khi trời sáng.
Còn hiện tại thì sao?
Giờ đã thành hình ảnh ba người, ngày ngày ngắm trăng không thể chợp mắt
Hiện giờ Võ Mị Nương thường xuyên lui tới, đúng là so với trước đây chịu khó hơn nhiều. Nhưng cũng chẳng nói lên điều gì, Võ Mị Nương sẽ không vì Tiêu Thục Phi xa lánh mà thay đổi bất cứ thứ gì, trái lại càng nhu hòa yêu thương. Một lần làm Tiêu Thục Phi hoảng hốt, đến cùng làm sao đối mặt với Võ Nhi, biết rõ cuộc sống của nhau, không ai có thể thay đổi được, vì sao còn không ngừng khao khát. Nếu tay nàng có thể nắm thật chặt, quay người lại nhìn thấy khoảng cách giữa hai người thì tốt biết bao nhiêu?
oOo
Võ Mị Nương không biết làm sao Tiêu Thục Phi biết, ngày ngày nàng đều lạnh lùng như mới quen, cho dù có cười dịu dàng, Võ Mị Nương đều cảm thấy đó là nụ cười trong nước mắt
Trong lòng đã ngừng gào thét, có chút không quan tâm đến chuyện đang xảy ra hay sắp xảy ra.
Rõ ràng lúc nhìn nàng ngắm hoa đọc sách, vẫn là cái dáng vẻ nhàn tịnh ấy, nhưng làm cho người ngoài có cảm giác không dám gần.
Gần đây Võ Mị Nương thích im lặng nhìn Tiêu Thục Phi, giống như thế ngoại cao nhân không bị thường nhân quấy nhiễu, cảm thấy chính mình cơ bản có quá nhiều bụi trần. Dù nàng có không thích nàng, nhưng Võ Mị Nương vẫn muốn sẽ ở bên cạnh Tiêu Thục Phi cùng lên thiên đường xuống địa ngục
Có lúc Võ Mị Nương nghĩ, có phải sáng sớm ngồi trong đình đọc sách uống trà, mà còn là ở cái đình dễ thấy nhất, có phải muốn mình nhìn thấy, có phải đang chờ đợi mình.
Nghĩ như vậy, tâm tình lập tức tốt lên nhiều.
Trước đây có thể không phải như vậy. loại suy đoán bộc phát này hoặc là suy diễn hoặc là miễn cưỡng mang chút hoài niệm, để Võ Mị Nương càng muốn hiểu rõ Tiêu Thục Phi hơn nữa. Biết nàng ở trước mặt mình sẽ không bộc lộ điều gì, vì lẽ đó, những lần đứng xa nhìn nàng cũng tăng lên
Vẫn như ngày thường, Võ Mị Nương tiến vào Huyền Nghi điện không ai dám ngăn cản, điều này Võ Mị Nương không để ý. Ngay cả Cao Dương hay hoàng thượng đến nơi này đều phải thông báo trước.
Tiêu Thục Phi giúp Võ Mị Nương cởi bỏ áo choàng ngoài, sáng mùa xuân tháng ba trời vẫn còn chút lạnh, giờ này lại sớm.
Đầu ngón tay vuốt ve da thịt, vẫn như ngày thường, non mềm trắng nõn, chỉ là ít lưu luyến hơn. Thật giống như dù cơ thể có lộ ra ngoài vẫn không cách nào hấp dẫn đối phương.
Điều này khiến Võ Mị Nương cảm thấy thất bại
"Thục Phi, mặt trời thật đẹp, hay chúng ta ra ngoài ngắm hoa đi"
Võ Mị Nương nắm lấy tay Tiêu Thục Phi, chân thật nhìn vào mắt nàng.
"Đang là tháng ba, làm gì có hoa để ngắm"
Giọng hờ hững, khiến người ta muốn nổi giận, không phải giận mà là hận đến nghiến răng
Võ Mị Nương hạ thủ hơi dùng sức, kéo mỹ nhân ôm vào trong lòng, nếu Tiêu Thục Phi đã hờ hững như vậy, Võ Mị Nương sẽ không để mặc nàng gió thoảng mây trôi nữa. Trong hai người sẽ có một người chủ động hơn, mới có thể duy trì trường tình
"Thục Phi muốn ngắm hoa, dù là ngày đông tuyết rơi, ta vẫn có thể biến cả hậu cung hoa nở rực rỡ chỉ vì nụ cười của nàng"
Đôi mắt đẹp như nước khẽ lóe lên, nhìn nàng chăm chú, mặc kệ thời gian trôi qua. Võ Mị Nương lúc nhìn Tiêu Thục Phi luôn chăm chú như vậy, thật lòng sẽ cho rằng Tiêu Thục Phi là tất cả đối với nàng.
Mỹ nhân nằm trong ngực mừng đến phát khóc, trầm thấp nói cười đều tác động đến tâm ý Võ Mị Nương. dường như người tổn thương nàng đã không còn tồn tại
"Muốn ta hài lòng nên sáng sớm nói lời mê sảng hả"
Tiêu Thục Phi đưa tay ngăn đôi môi Võ Mị Nương, sóng mắt mê ly, cười nhìn Võ Mị Nương. Đây là muốn chúng sinh tận diệt mới cam tâm!
"Làm gì mê sảng, chỉ cần nàng thích, hái trăng sao trên trời ta cũng làm được"
Võ Mị Nương ngọt ngào nói, lời tình tự chết người không cần đền mạng.
Nếu như đây chính là cách dẫn đến hậu quả, thì cả hai đều có tội
Không muốn biết nàng có thay đổi hay không thay đổi, đôi mắt biến đổi hàng vạn lần là vì tính toán tìm tòi
Huống hồ thay đổi thì sao? Thay đổi thế nào đây?
Tâm há có thể tùy tiện để người khác lấy lại sao
"Ta làm sao đành lòng để Võ Nhi chịu khổ vì ta, hái trăng sao trên trời gì đó phải để ta cùng làm với Võ Nhi chứ"
Ngón tay ngọc khẽ chạm vào đôi môi mỏng, đôi môi sẽ nói ra những lời khiến lòng người đau đớn.
"Nàng vừa gọi ta là gì?"
Võ Mị Nương nắm chặt tay Tiêu Thục Phi, một tay ôm hông nàng, trong mắt lóe sáng. Nếu nàng không nghe lầm, Tiêu Thục Phi vừa gọi tên nàng, giống như trước đây khẽ gọi.
"Hả?"
Mỹ nhân gật đầu nghi hoặc, nhớ lại lời vừa nói
"Nàng nên biết sau này phải luôn gọi ta như vậy! không cho phép thay đổi"
Khẩu khí Võ Mị Nương chắc nịt, nàng lúc trước không hề biết rằng cái tên khiến nàng ngượng ngùng giờ làm nàng nhớ nhung. Thật giống như khóe môi nữ nhân này nói ra điều gì đều làm cho nàng lên trời xuống đất
Hiện tại nàng không để tâm xem nữ nhân này đã xâm chiếm cuộc sống của nàng nhiều đến mức nào, cũng không để ý tại sao
Ngay cả tâm đều cần nàng, một cái nhíu mày, một nụ cười đều ảnh hưởng đến tâm ý nàng. Nàng không muốn phải chịu dày vò, chỉ là một cái tên thôi, nàng không muốn bị dày vò thống khổ chỉ vì một cái tên
"Võ Nhi..."
Tiêu Thục Phi cũng nhớ cái tên này, hà tất phải xoắn xuýt làm gì. Tiêu Thục Phi cười khổ, chính mình lo sợ không đâu
Rõ ràng đã thông suốt tâm ý của nhau, rõ ràng ngay lúc bắt đầu đã biết bị giam cầm
Ngay cả lúc mới gặp nàng, nàng cũng không hoàn mỹ thuần khiết, đã bị cung đình gột rửa mấy năm. Nếu như không phải như vậy, các nàng sẽ không gặp nhau, nàng cũng sẽ không bị mê hoặc.
"Ừm...rất nhớ nàng"
Thật giống như Tiêu Thục Phi mà nàng yêu thích đã trở về, lúc nãy vẫn còn là một Tiêu Thục Phi khó chịu phiền não
"Đồ ngốc, ngày nào chả thấy, còn nhớ gì nữa"
Ôn nhu nỉ non, chỉ một cái tên, lại có thể khiến Võ Mị Nương thay đổi như thế, Tiêu Thục Phi không biết nên làm gì cho phải. Võ Nhi thế này, Võ Nhi thế kia, rốt cuộc ai mới thực là nàng. Những ngày gần đây mới chính là Võ Nhi, không hề mất đi chút nào
"Lẽ nào nàng muốn ta"
"Nhớ nhung, ngay cả khi ôm nàng trong lòng vẫn điên cuồng nhớ nhung"
Lời tâm tình lại được thốt ra, tiếp tục nghe lại càng cảm thấy thâm tình triền miên, nàng sắp chết chìm trong sự ôn nhu
"Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hôm nay chúng ta đi ngự hoa viên nha? nàng cũng lâu rồi không ra ngoài...."
Võ Mị Nương hạ thấp giọng, ôn nhu mềm mại dụ dỗ, giống như xem người trong lòng như trân bảo vô giá
"Ta chỉ muốn ôm Võ Nhi, không muốn đi đâu hết..."
Liền ôm chặt như thế, không để ý ai, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, mãi cho đến khi thiên hoang địa lão
"Được, nàng nói không đi thì không đi"
Võ Mị Nương yên lòng, bởi vì một cái tên mà tâm tình trở nên tốt. Mang theo tâm ý không đổi, lại sinh ra khoái hoạt. Mang theo sủng nịnh ôn nhu. Bởi vì Tiêu Thục Phi mà thay đổi. Võ Mị Nương cam tâm tình nguyện
Giống như trước đây, khi Võ Nguyệt đến, Tiêu Thục Phi tự nhiên tránh mặt. Không phải lần đầu tiên cung nữ đến bên Võ Mị Nương nói nhỏ, vô cùng thần bí. Võ Nguyệt nói nhỏ vào tai Võ Mị Nương không biết nói gì. Nụ cười ôn nhu trên khuôn mặt lập tức biến mất thay vào đó là vẻ buồn bã rồi lập tức biến mất. Võ Mị Nương thở dài một tiếng
"Võ Nhi muốn đi hả?"
Tiêu Thục Phi tự nhiên hỏi, trước đây không để tâm đến thị nữ này, khoảng khắc liếc mắt nhìn Võ Nguyệt, phát hiện có chút nhan sắc. Kiềm nén nghi vấn trong lòng, chỉ tiếp tục lơ là.
"Ngoan, tối ta lại đến được không?"
Võ Mị Nương không kiên dè , trực tiếp ôm lấy mỹ nhân, giống như lúc ôm nàng, tâm mới có thể tĩnh lặng được. Tuy rằng không muốn đi, nhưng có chút chuyện nhất định phải giải quyết.
"Ừm"
Tiêu Thục Phi đáp nhẹ, Võ Mị Nương tự nhiên để lại dấu hôn độc quyền, mới có thể lắp đầy một ngày của Võ Mị Nương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro