Chương 52: Thay đổi
Tiêu Thục Phi sai rồi, vô cùng sai
Nàng không biết dù cho người kia cũng nghĩ như thế, nói ra sự thật hay cứ vô lực lạnh nhạt
Bởi vì khi các nàng gặp nhau, các nàng đã là những người bị giam cầm, từ lúc ban đầu nhân sinh đã quyện lại với nhau, để mặc cho võng tình đan dệt, đùa giỡn trái tim nhau
Sự thật này không ai có thể thay đổi
Tiêu Thục Phi không cự tuyệt tay của Võ Mị Nương, mặc cho nàng nắm, đi dùng cơm trưa
Dù cho tâm ý nghĩ như thế nào, vẫn có từng tia ngọt ngào thấm sâu, không cách nào khước từ
Tiêu Thục Phi không gọi tên Võ Mị Nương, Võ Mị Nương nhớ thanh âm ôn nhu gọi tên nàng. Thật giống như không hề suy nghĩ lại, một lần để cho nàng khao khát được gọi tên, hiện tại nàng rất hoài niệm.
Chỉ là Võ Mị Nương kiêu ngạo, nàng sẽ không hỏi Tiêu Thục Phi nguyên nhân. Giống như lúc bắt đầu, nàng sẽ không tìm hiểu rõ những nghi hoặc một cách rõ ràng.
Là thật sự yêu nàng? yêu nàng đến mức độ nào đây?
Nếu yêu, vậy khi đem người mình yêu lên giường với người khác sẽ nghĩ thế nào. Không cách nào hiểu rõ hay thử nghiệm. Võ Mị Nương không làm được. không thể nhìn Tiêu Thục Phi bị người khác sủng hạnh
Không...dù là nghĩ cũng không được!
"Mẫu phi!" Tâm tư hỗn loạn bị âm thanh quen thuộc cắt ngang, một đứa trẻ tròn trịa, trong veo như nước chạy tới công khai ôm Tiêu Thục Phi. Võ Mị Nương không kiềm được cái cau mày, tưởng là ở Chiêu Nghi cung gặp Nghĩa Dương đủ rồi, làm sao ngay cả ở đây vẫn phải gặp nàng.
Võ Mị Nương hình như đã quên, nơi này mới chính là nhà của Nghĩa Dương.
đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng một bên cười nhìn các nàng, tuyệt đối không hề có cái dáng vẻ làm càn của Nghĩa Dương. Võ Mị Nương đi đến nắm tay Tuyên Thành., không khỏi nghĩ đến Thái Bình đến bao giờ mới có thể cao bằng Nghĩa Dương.
Tuy nắm tay Tuyên Thành, thế nhưng giờ phút này Võ Mị Nương nghĩ đến không phải là Tuyên Thành.
"Mẫu phi, con rất nhớ người!" rõ ràng hằng ngày đều gặp, Nghĩa Dương lại còn khoa trương nói như vậy. Cũng chỉ có Nghĩa Dương mới có thể kêu gào, mặc dù Võ Mị Nương cũng muốn nói thế.
"Mẫu phi cũng rất nhớ Nghĩa Dương, ngoan, cùng mẫu phi dùng cơm trưa nào"
Tiêu Thục Phi nắm tay Nghĩa Dương, hai người cùng ngồi xuống. Hai đứa trẻ tròn trịa cùng ngồi một chổ, xem ra rất vui tai vui mắt
Võ Mị Nương tinh ý phát hiện lúc Tiêu Thục Phi cười nói với Nghĩa Dương, cũng giống như trước kia, sủng nịnh ôn nhu. Còn đối với mình, hoàn toàn không giống, khác vô cùng.
Nụ cười cứ như gượng ép, nụ cười khiến nàng như tắm gió xuân ấm áp, nụ cười ngọt ngào cả ngày lẫn đêm trước kia. đột nhiên biến mất, là chuyện gì đang xảy ra.
"Không hợp khẩu vị hả?"
Tiêu Thục Phi thấy Võ Mị Nương bất động thật lâu, cơ bản không ăn được bao nhiêu, gắp món Võ Mị Nương thích nhất để vào chén. Thấy nàng vẫn thất thần mới hỏi.
Tuy bừng tỉnh, nhưng hiển nhiên là tất cả thức ăn Võ Mị Nương thích đều ở trên bàn
Một tấc tâm ý, như thế nào nhu tình bên trong lại không nhận ra được.
Có thể không phải không phát hiện, mà là do lơ là.
Tuy rằng không nói, nhưng theo bản năng đã sớm nhớ rõ đối phương thích gì, sau đó đương nhiên làm tất cả những điều nàng thích
Đây thực sự là một chuyện mới mẻ
Bởi vì một người thay đổi từng chút một,cho đến khi nhận ra thì đã bị người kia ảnh hưởng đến mọi mặt cuộc sống.
Thực không ăn nổi, Võ Mị Nương nhìn hai vị công chúa dùng bữa.
tiểu Tuyên Thành nhìn Nghĩa Dương, ánh mắt có chút kỳ lạ, dùng đồ ăn trưa mà mặt lại đỏ, thật là một chuyện vô cùng khó hiểu
"Có chuyện gì hả, Thục Phi sao không giống trước đây?"
Ngoài cửa sổ hoa tuyết vẫn rơi tán loạn dày đặc, rõ ràng là vô thanh vô thức, nhưng luôn có cảm giác như đang trêu đùa trái tim mì mình
Võ Mị Nương u sầu, nhớ Tiêu Thục Phi híp mắt sủng nịnh nhìn nàng, người ấy giờ đã thay đổi. Giữa hai hàng lông mày cau lại, Võ Mị Nương không muốn nhìn thấy chút nào
Ngay cả khi ôm nàng, Võ Mị Nương vẫn cảm thấy vô lực.
"Khác nhau chổ nào, đừng nghĩ nhiều quá"
Cái ôm lúc nào cũng khiến nàng động tâm, ánh mắt Tiêu Thục Phi chất chứa ưu thương. Thoáng cái biến mất, vẫn là bị Võ Mị Nương cảm hóa
"Lừa gạt, sao không gọi tên của ta"
Khẽ liếc qua, hơi ngượng ngùng.
Nhưng nhận được nụ cười của mỹ nhân "Thật đáng yêu, nàng không phải ghét ta gọi nàng như vậy sao?"
Rõ ràng muốn nói không, nhưng ánh mắt vẫn bán đứng trái tim Võ Mị Nương.
"Thích, ai nói không thích!"
Khẽ ngửi mùi thơm phảng phất, cảnh tuyết rơi bên ngoài cũng chỉ là điểm nhấn. Võ Mị Nương trong lòng bốc hỏa, chỉ đổi được nụ cười của mỹ nhân, không nghe được cái tên đã lâu không gọi.
Thất bại, là loại thương tâm không cách nào che dấu.
Tuyết rơi đầy trời, Võ Mị Nương liên tiếp bôn ba mấy ngày, mà người kia vẫn nhẫn tâm không giữ nàng qua đêm. Càng khiến nàng thêm phiền muộn, ngay cả khi ôm lấy nhau, Võ Mị Nương nói muốn đi, Tiêu Thục Phi chắc chắc không giữ lại.
Võ Mị Nương phát hiện Tiêu Thục Phi đối xử với người khác, cả Cao Dương, cả hoàng hậu đều rất vui vẻ. Gặp mình, lại rất khác.
Tuy cũng cười, nhưng nụ cười bàng bạc mang theo chút gượng ép khó hiểu.
Chuyện gì đang dần thay đổi, nàng không biết được.
Võ Nhi gì đó, Võ Mị Nương lâu lắm rồi không được nghe. Ngoại trừ từ miệng tiểu công chúa, mà mấy ngày nay, Nghĩa Dương cũng không còn đến Chiêu Nghi điện. Lẽ nào, Thái Bình không còn sức hấp dẫn đối với Nghĩa Dương sao, thực sự kỳ lạ, rõ ràng lúc Nghĩa Dương quấn quýt Thái Bình, Võ Mị Nương hơi bận tâm. Hiện tại Nghĩa Dương không đến, Võ Mị Nương lại càng lo lắng.
oOo
Nếu hỏi tại sao Nghĩa Dương không đến Chiêu Nghi cung, không đến thăm Thái Bình, tất nhiên không phải là bỏ Thái Bình. Trước ngày Nghĩa Dương không đến Chiêu Nghi cung nữa, ở Huyền Nghi điện, Nghĩa Dương đã cam tâm tình nguyện nghe theo lời yêu cầu của Tiêu Thục Phi.
"Nghĩa Dương sao lại thích Thái Bình vậy?" Một ngày sau khi dùng đồ ăn xong, Tiêu Thục Phi nắm bàn tay nhỏ của Nghĩa Dương, ôn nhu hỏi
"Mẫu phi sao lại thích Võ Nhi?" Nghĩa Dương dừng bước, trong mắt là một mảnh xa xăm. Đem vấn đề khó ném trả lại cho người khác, Nghĩa Dương vẫn rất chững chạc.
"Chuyện này có liên quan sao ?" Tiêu Thục Phi không rõ
"Bởi vì mẫu phi thích Võ Nhi, thích hơn cả Tuyên Thành, hơn cả Tố Lễ, hơn cả Nghĩa Dương" tâm mẫu phi đều cho Võ Nhi, đã không còn chú ý đến Nghĩa Dương. Nghĩa Dương vô cùng oán niệm, chỉ dám dấu trong lòng, không dám nói
Đối với Tiêu Thục Phi, Nghĩa Dương vô cùng ngưỡng mộ sùng bái. Có thể sinh ra là công chúa của Tiêu Thục Phi, chính là điều kiêu ngạo của Nghĩa Dương.
"Nghĩa Dương sau này đừng đến Chiêu Nghi cung nữa"
Giọng nhàn nhạt, như là đang đắn đo suy nghĩ điều gì đó. Tiêu Thục Phi nhìn tuyết rơi trên trời, giọng nói ôn nhu mềm nhũn. Mang theo chút cô quạng, tổn thương mà Nghĩa Dương không sao hiểu được.
Tuy Nghĩa Dương chỉ là đứa nhỏ, dù sao vẫn là trẻ con, có vài chuyện phải trải qua mới hiểu được
"Tại sao?"
Mơ hồ biết có liên quan đến Võ Mị Nương, Nghĩa Dương trù trừ, từng ngày trông mong Thái Bình lớn lên, đột nhiên cũng cảm thấy mệt mỏi
Năm đó đứa nhỏ trưởng thành này vẫn sẽ không hiểu được chút ít tình cảm, có thể không cần quá lâu, đã quá rõ ràng. Ngày đó, không lâu lắm
"Cần gì có tại sao, Nghĩa Dương, nếu có dễ dàng có câu trả lời, thì sẽ không có quá nhiều tranh giành, thiên hạ thái bình"
Nói nhỏ giải thích, mang theo chút cô đơn. Tiêu Thục Phi đột nhiên thoải mái cười cười, nụ cười nhẹ nhõm đã lâu không thấy, rất đặc biệt mê người. Người nhìn đều ngây dại.
"Mẫu phi, Nghĩa Dương không hiểu"
Nghĩa Dương non nớt, bất kể chững chạc đến mức nào, chung quy vẫn là một đứa nhỏ bảy tám tuổi
Tiêu Thục Phi ôn nhu xoa xoa cái trán Nghĩa Dương, tình cảm trong lòng thể hiện rra ngoài cũng giống như một viên đường , ngậm được liền cảm thấy ngọt ngào. Nàng ôn nhu quan tâm nhiều nhất có thể dành cho Nghĩa Dương.
Nàng đột nhiên cảm thấy không muốn Nghĩa Dương lụy tình như nàng. Nghĩa Dương còn nhỏ, sao phãi hãm sâu vào lưới tình, Nghĩa Dương sẽ nhanh trưởng thành, ngày đó cũng không quá xa. Mà khi đó Thái Bình còn chưa kịp lớn. Nàng không muốn Nghĩa Dương phải chìm sâu vào cuộc sống không biết ngày mai.
"Bởi vì sau này mẫu phi cũng sẽ không đi Chiêu Nghi cung..."
Nói được những lời này với Nghĩa Dương, nàng như trút được gánh nặng. Không chỉ có Chiêu Nghi cung, ngày cả ra ngoài tẩm cung, nàng cũng không muốn đi.
"Mẫu phi không thích Võ Nhi hả?"
Nghĩa Dương chớp mắt, không rõ là hưng phấn hay kích động. Nói với nàng những lời này, không thể tính là việc xấu.
"Ngốc, có một chút, không phải muốn là có thể thích được. Con phải đợi nàng lớn lên, phải nhìn nàng thay đổi. Nghĩa Dương, nghe mẫu phi, đừng đến Chiêu Nghi cung nữa có được không ? "
"Được, mẫu phi nói gì con đều nghe theo. Bởi vì Nghĩa Dương biết mẫu phi làm bất cứ điều gì đều muốn tốt cho Nghĩa Dương"
"Nghĩa Dương.."
"Mẫu phi, Nghĩa Dương sẽ không đến thăm Thái Bình nữa, Nghĩa Dương sau này sẽ thay mẫu phi chăm sóc Tuyên Thành, Tố Lễ thật tốt nha ?"
Nghĩa Dương mở mắt to trong veo như nước, mang theo vẻ thanh thuần đáng yêu của một đứa trẻ, rất hiểu chuyện, ai có thể không thích chứ?
"Được, Nghĩa Dương ngoan lắm"
"Con có thể đến thăm Thái Bình một tháng một lần được không?"
Cò kè mặc cả, Nghĩa Dương tựa hồ biết dù là ai cũng sẽ không thể khước từ nàng. Võ Mị Nương vài lần đều thua dưới tay Nghĩa Dương, Tiêu Thục Phi sao có thể thắng nổi
Nở nụ cười thoải mái, Tiêu Thục Phi cũng không tính toán, hà tất phải quản chặt đứa nhỏ. Càng ngăn cản dấu diếm, thì nàng càng hiếu kỳ mà thôi.
"Ừm...cứ quyết định vậy đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro