Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Nhược Thủy


Thân thể lạnh như băng, Võ Mị Nương cởi quần trắng, thân thể rơi vào nước lạnh.

ào ào tạt vào cơ thể, rửa sạch mùi hương không thuộc về mình.

Nếu hoàng thượng không nhanh tay như vậy, Võ Mị Nương sẽ không cần sớm thực hiện kế hoạch.

Nào biết được Tiêu Thục Phi đứng bên ngoài tẩm cung của nàng trơ mắt nhìn xe ngựa hoàng thượng công khai đi vào mà vô lực ngăn cản.

Một canh giờ, nàng đợi đúng một canh giờ. Cuối cùng nàng quyết định phất tay áo rời khỏi.

Võ Mị Nương bây giờ còn có cảm giác thân thể rét run, bằng không nàng cũng sẽ không vào thời gian tuyết rơi mà gọi hoàng thượng đến. Lúc tuyết rơi, gặp Tiêu Thục Phi là tốt nhất.

Màu trắng, bông tuyết, thuộc về nhan sắc nàng.

Mỹ hảo vô cùng, không tranh quyền thế.

Tuyết rơi bay lả tả, không có dấu hiệu ngừng lại, cho nên ngày hôm sau Võ Mị Nương đến Huyền Nghi Điện, tuyết vẫn rơi đầy, gió lạnh thổi qua, như là thanh âm ai oán.

"Tiểu Liên, chủ tử của ngươi đâu?" Võ Mị Nương mang theo bao tay ngân hồ, mặc áo khoác tuyết điêu, giống như bộ dạng Tiêu Thục Phi trong tuyết năm đó, tự nhiên giảm đi ba phần ma mị.

"Võ Chiêu Nghi đích thân đến tìm chẳng phải đã biết rồi sao, dù gì Võ Chiêu Nghi đã quá quen thuộc rồi!" Tiểu Liên quẳng ra một câu, cũng không quay đầu mà rời đi.

Võ Mị Nương im lặng nhìn, chủ tử rõ ràng tính tình ôn nhu, người hầu sao lại chanh chua đến vậy.

Không khỏi cảm thấy muốn cười rộ lên, hôm nay cũng chẳng cần giả dạng rụt rè gì hết. Đường đi Võ Mị Nương quen thuộc hơn bất kỳ ai. Trước kia đều là Tiêu Thục Phi ở trong phòng đợi nàng, giờ chỉ còn một mình, có chút không quen.

Đẩy cửa vào, hơi ấm trong phòng khiến Võ Mị Nương thoải mái, sợ tìm được phòng nhưng chủ nhân không ở đó, cảm thấy thất vọng muốn quay về.

Tranh chữ cổ vẫn như trước đặt quanh phòng, liếc qua liền biết nhân phẩm chủ nhân không hề tầm thường.

Võ Mị Nương đi dọc theo con đường so với đường đi trong tẩm cung của mình còn quen thuộc hơn. Vén rèm, đi vào trong thư phòng

Giường êm, áo đỏ, nệm trắng, tóc xanh. Đồng loạt kích thích đôi mắt Võ Mị Nương , vô cùng lo lắng, tưởng như bị phỏng.

Chỉ cách vài bước, Võ Mị Nương cảm thấy như một canh giờ đã trôi qua.

Thật giống như chỉ một giây thôi, mỹ nhân áo đỏ sẽ thoáng chốc...không còn thấy hình dáng nữa.

Đột nhiên kết cục lại là Võ Mị Nương đã đến bên giường êm, mỹ nhân vẫn không hề hay biết.

Khuôn mặt hơi lộ ra, nõn nà, tóc xanh đen trơn bóng, lông mi khẽ run, chỉ là đôi môi kia hấp dẫn hơn cả nhan sắc. Võ Mị Nương cho đến bây giờ biết Tiêu Thục Phi mặc đồ đỏ đẹp nhưng không biết đẹp đến mức như thế.

Ánh sáng nhạt vào ban sớm khẽ chiếu rọi chút hơi ấm.

Võ Mị Nương tự nhiên cởi bỏ lớp áo khoác tuyết điêu, bên trong là áo bông mềm mại màu trắng. Rất tự nhiên ôm Tiêu Thục Phi từ phía sau, tâm bắt đầu nhảy mạnh.

Võ Mị Nương trong lòng không khỏi cười nhạt một tiếng, đã ở bên nhau lâu như vậy, chỉ là ôm ấp mà thôi, lòng của nàng lại khẩn trương đến vậy. Là mình quá ngây thơ hay Tiêu Thục Phi quá động lòng người.

Võ Mị Nương còn chưa kịp chìm đắm vào thế giới riêng, người trong ngực mềm mại đã cắt đứt suy nghĩ của nàng. Hiển nhiên là giường trong thư phòng quá chật chội, mà Võ Mị Nương lại ôm người ấy quá chặt.

Đôi mắt đẹp đen tuyền mang theo chút nhập nhèm, chút mềm mại, híp mắt sửng sốt trong vài giây, khóe môi hơi cong lên còn chưa kịp mở đã héo rũ.

"Sao nàng lại đến đây?" Nghe không rõ cảm xúc là gì, ánh mắt mỹ nhân ảm đạm, nhìn vào mắt nàng, Võ Mị Nương nhìn thấy tay mình đặt trên ngực nàng

Không giống như trước đây, sáng sớm tỉnh lại câu đầu tiên Tiêu Thục Phi nhất định gọi tên nàng, thân mật gọi nàng là "Võ Nhi"....

Võ Mị Nương mẫn cảm phát hiện trong mắt Tiêu Thục Phi dường như rất mệt mỏi, tựa hồ không giống như cao hứng khi gặp mình. Võ Mị Nương ẩn ẩn bất an, cũng không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ giả bộ nói: "Đương nhiên là đến xem muội rồi"

"Ân..." Tiêu Thục Phi có chút tránh thoát, đứng dậy sửa sang quần áo, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nhìn Võ Mị Nương còn nằm không chút động đậy, ôn nhu nói "Cùng ăn sáng không?"

Ôn nhu, nhưng không hề có nhu tình. Nhìn mặt mà nói chuyện, Võ Mị Nương vẫn cảm thấy khó hiểu.

"Được...."

Hồi lâu Võ Mị Nương mới nhẹ giọng đáp.

Mà người kia vừa sáng sớm đã quay lưng không hề nhìn nàng, tóc dài như mây, đầu ngón tay nàng lùa nhẹ, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng

Võ Mị Nương dám khẳng định Tiêu Thục Phi cố tình, ánh mắt vô cùng lo lắng, nhìn nàng không để ý ai đến bên bàn sách dọn dẹp cái gì đó. Không, Võ Mị Nương khẳng định nàng đang thu thập tranh chữ....Mấy cái tranh chữ đó có gì dọn dẹp đâu, toàn hình vẽ phong cảnh cùng mỹ nhân sao có thể so được với nàng

Không cam lòng, Võ Mị Nương leo xuống giường, từ phía sau ôm lấy Tiêu Thục Phi

"Này, làm sao vậy?"

Ngữ khí nũng nịu, Võ Mị Nương dám khẳng định nàng chưa từng đối với ai ôn nhu như thế.

Điệu bộ này, cũng chỉ có ở trước mặt Tiêu Thục Phi

"A...không có gì, đợi ta một chút, ta đi tắm chút"

Tiêu Thục Phi dọn dẹp tranh chữ, những bức tranh chữ mang tâm ý của nàng.

Mặc dù nói lời như thế, tuy nhiên dưới ngòi bút nàng lại không thể lừa bản thân mình, không hề có ý định nhưng lần nào nàng vẫn vẽ hình nàng

Lúc nàng vẽ nếu không phải là Võ Mị Nương , điều đó có thể xảy ra sao?

Rõ ràng không muốn như vậy, thế nhưng khi bị ôm vào trong ngực, nghe nàng ôn nhu nói nhỏ, cảm nhận được hơi ấm thân thể nàng, nàng lại bắt đầu run rẩy, đôi môi cong lên, thật giống như nó vốn có hình dạng như vậy.

Tiêu Thục Phi không biết làm sao. Có lẽ nàng cần thời gian để học cự tuyệt Võ Mị Nương .

"Ta cũng đi"

Quấn quýt nhau, không cách nào cự tuyệt sự quyến rũ

Nhưng Tiêu Thục Phi vẫn đẩy Võ Mị Nương ra, tóc xanh trên trán rơi lả tả mất trật tự, không giống như Võ Mị Nương vĩnh viễn không bao giờ rối. Mang theo mấy phần chật vật cùng hoảng sợ, tóc xanh dấu đi đôi mắt chất chứa sự thức tỉnh, đã không còn quan trọng. Bởi vì lời nói vĩnh viễn là vũ khí tổn thương người nhất.

Con người chìm đắm trong tình yêu sẽ không có cách nào phân biệt thật giả. Chỉ cần người nói, người làm, ta liền không còn tin tưởng.

"Ngoan, đợi chút thì tốt hơn" Tiêu Thục Phi vài bước đóng cửa phòng tắm, cố ý ngăn Võ Mị Nương ở ngoài phòng. Võ Mị Nương kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết xảy ra chuyện gì.

Hình như đang xảy ra chuyện mà nàng không cách nào lý giải.

Như thế hai người ngăn cách bởi một cánh cửa, từng người chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không cách nào trốn tránh!

Bất giác, Võ Mị Nương cứ suy tư. Cho đến khi Tiêu Thục Phi mở cửa, Võ Mị Nương vẫn đứng ở bên ngoài, may mắn không phải như ở ngoài tuyết rơi tán loạn. Gian phòng rộng lớn một mình thất thần, người kia trở thành hình ảnh không đổi trong mắt Tiêu Thục Phi

Không hề đoán trước bị Võ Mị Nương ôm vào trong lòng. Ánh mắt ảo não giờ phút này mới vơi đi đôi chút, bất quá cũng chỉ giằng vặt vài giây mà thôi

"Sao lại ngốc thế, không phải bảo nàng đi trước rồi sao? chờ gì chứ"

Tóc xanh rũ xuống vai Võ Mị Nương , còn có một ít nghịch ngợm trên khuôn mặt Võ Mị Nương , nhột nhạt. Hình như có ý trách móc, nhưng cái trách kia lại chất chứa sủng nịnh.

Tâm nữ nhân cho đến bây giờ đều là mò kim đáy biển.

Đều là nữ nhân, Võ Mị Nương chưa bao giờ hiểu được Tiêu Thục Phi.

Có lẽ, vì không hiểu, mới càng muốn có được, muốn chinh phục.

"Đi? đi đâu, không đi"

Võ Mị Nương vuốt vuốt tóc cọ trên cổ, hương thơm còn ướt sũng, hôn lấy tóc xanh đen tuyền. Muốn đem toàn bộ mùi thơm của nàng giữ lấy, ăn vào trong bụng.

"Ân, cùng đi ăn sáng"

Tiêu Thục Phi gượng ép cười cười, giờ phút này, nàng sao có thể cười ra tiếng nổi

Người kia vẫn là người kia, cảm thấy bộ dạng không hề thay đổi, thế nhưng cảm xúc lại không còn như trước

Khiến cho nàng không hiểu nổi Võ Mị Nương , hay nàng yêu chính là người kia? Tiêu Thục Phi cười khổ, đương nhiên rồi. Cho đến bây giờ nàng đã biết, Võ Mị Nương không phải nhân vật đơn giản, lúc gặp nàng không phải là khi nàng đang câu dẫn hoàng thượng đó sao?

"Ăn sáng gì nữa, nàng có biết giờ là mấy giờ không? dùng cơm trưa còn được đó...."

Võ Mị Nương dùng ngữ điệu sủng nịnh mà ngay cả nàng còn không nhận ra, thật giống như vừa mới nãy đợi nàng nửa canh giờ hay một canh giờ cũng chẳng là gì hết. Phải biết rằng, chuyện này đối với nàng thật hiếm có. Có thể làm nàng cam tâm tình nguyện chờ đợi, còn không cảm nhận được thời gian trôi qua, người này nhất định cực kỳ trọng yếu.

"Tiểu Liên rõ ràng còn chưa gọi ta...."

Thân thể có chút dựa vào hơi hoảng hốt, đêm qua về tẩm cung đã là giờ dậu, do tuyết rơi nhiều nên sắc trời vẫn không tối .

Tiêu Thục Phi đã một đêm không về phòng, chỉ ở trong thư phòng vẽ tranh, không biết là vẽ gì, cứ như vậy mà vẽ, cho đến lúc nến tắt, trong phòng tối đen, ngoài phòng vẫn trắng xóa. Quyết tâm lên giường ngủ ngắm tuyết rơi rồi ngủ lúc nào không hay.

Hôm nay đến xem lại, tối qua hạ bút như thần, tất cả đều vẽ cùng một người, chính là người khiến nàng khó ngủ!

Người này đang ở trước mắt nàng, ôm lấy nàng!

Phải đối mặt với nàng như thế nào, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười, từng câu từng chữ đều khắc trong đầu nàng, thấm vào xương tủy nàng, không cách nào xóa được.

Nguyên lai trước kia tịch mịch, lòng không gợn sóng, cho rằng sẽ không gặp được tình yêu. Cho rằng trong cung không có ái tình, tất cả đều bị chôn vùi sau bức tường đỏ, không cách nào giải thoát, không cách nào tung bay

Nguyên lai nàng sai rồi, sai vô cùng không chút hợp lý.

Không phải không có tình yêu, mà là chưa gặp được tình yêu

Khát nước ba ngày, chỉ cần uống một bình hồ lô là đủ.

Nếu người kia cũng nghĩ như vậy, có tốt hơn không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: