Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Yêu Thích


Đêm lạnh sâu kín, mỹ nhân ở đâu, trong cung Chiêu Nghi một trắng một đỏ, trong đêm tối thỏa thích cười cười nói nói. Gió thổi qua, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, nhất thời nóng bức.

"Sao lại trở về rồi?" Võ Mị Nương giữ chặt tay Tiêu Thục Phi, hơi thở phà lên cổ Tiêu Thục Phi, thân thể Tiêu Thục Phi lập tức run lên.

"Hư...Nghĩa Dương ở cùng Thái Bình, Võ Nhi yên tâm sao?" Ngón tay Tiêu Thục Phi sờ lên môi Võ Mị Nương, ngừng lại một chút.

Võ Mị Nương mặt ửng hồng, hai tay giữ chặt chiếc eo nhỏ nhắn của Tiêu Thục Phi, âm thanh như cánh mỏng:

"Nàng...thực...là...ác...độc..."

"Võ Nhi muốn thế nào..." Tiêu Thục Phi ngoái đầu cười, Võ Mị Nương dựa vào quá sát rồi, đôi môi đỏ của mỹ nhân sát với khóe môi. Không ngại cảm giác chạm vào nóng ướt, Tiêu Thục Phi trong lòng trì trệ.

"Nghĩa Dương có thể đối với Thái Bình làm cái gì, chẳng lẽ thật sự học cách ta khi dễ nàng ư?" Ánh trăng lúc sáng lúc tối che lấp đôi mắt đen sâu thẫm của Võ Mị Nương, nhưng Tiêu Thục Phi vẫn trông thấy rất sáng ngời. Tình cảnh này, lòng có thể nào không động?

"Ta tà ác...rõ ràng là Võ Nhi!" ngón tay lạnh vuốt ve đôi má đang nóng lên của Võ Mị Nương, vuốt ve, sờ nhẹ, cuối cùng dừng lại ở đôi môi nóng hổi của Võ Mị Nương.

"Yêu nữ..." Lời vừa nói xong một khắc.....đã bị Võ Mị Nương nuốt vào trong miệng, yêu nữ rõ ràng là Tiêu Thục Phi, Tiêu Thục Phi ngược lại còn cáo trạng kẻ ác trước, thật không biết tốt xấu, Võ Mị Nương như thế nào bỏ qua cơ hội khi dễ một chút.

Môi chạm môi, đầu lưỡi hơi lạnh trong đêm trăng, gió thổi qua, mỹ nhân tóc đen tung bay, động tác thân thiết hai người dán chặt lại với nhau. Mặc dù như thế, cuối cùng bất quá cũng chỉ là...đau khổ triền miên!

Võ Mị Nương nhìn Tiêu Thục Phi được xuân tình gọt giũa, đôi môi đỏ kia cũng nóng rực, thân thể mền nhũn, sóng mắt mê ly, từng giây từng phút nhìn nàng động tình, nàng sắp chết đuối trong sự ôn nhu này.

Biết rõ tình yêu có thể gây tổn thương cho con người, Võ Mị Nương vẫn không kiềm lòng được đi yêu Tiêu Thục Phi.

" Võ Nhi nghe lời, chúng ta đi xem Nghĩa Dương cùng Thái Bình đang làm gì, sau đó trở về có được không?" Đôi mắt đẹp lưu chuyển, nghiêng đầu một chút, tiếng nói mềm mại, từng chút đi vào trong tim Võ Mị Nương.

Tiêu Thục Phi muốn đẩy cửa bước vào, Võ Mị Nương bắt lấy Tiêu Thục Phi ý bảo nàng dừng lại...thật sự là không có kinh nghiệm. Võ Mị Nương hai bước tiến đến duỗi ngón tay đâm vào cửa sổ một cái, mắt phượng xuất hiện ở trên lỗ nhỏ.

Bên trong ánh nến mờ nhạt lóe lên, nhìn không rõ bên ngoài , thông qua lỗ nhỏ, hai mắt Võ Mị Nương lập tức mở to

Nghĩa Dương, cũng không phải Nghĩa Dương!

Tóc dài buông xuống, cả người như nước trong veo, sợ là ở trong phòng nóng nực, lúc này đang nằm trên giường êm. Một tay chống đầu, một tay kéo tấm chăn làm bằng tơ tằm mỏng manh, chỉ tư thế này cũng đã khiến người ta đau mắt rồi. Nghĩa Dương lớn lên sẽ đạt được tiêu chuẩn, cực kỳ giống Tiêu Thục Phi, như thế làm sao không khiến người động tâm. Nghĩa Dương này, tuổi còn nhỏ, đã là mỹ nhân phôi, đợi thêm vài năm nữa, không biết đẹp đến mức nào.

Nghĩa Dương nhìn như cực kỳ xoắn xuýt, giãy dụa một hồi, xốc lên tấm chăn tơ lụa, bên trong rõ ràng chỉ mặc một kiện sa y màu trắng nhạt, bên hông thắt một con bướm, đây là muốn làm gì!

Rất nhanh, Nghĩa Dương cho Võ Mị Nương một đáp án.

Bàn tay nhỏ bé cố sức ôm đứa bé, run run rẩy rẩy, như lâm vào đại dịch, Võ Mị Nương có thể nhìn thấy được Nghĩa Dương tâm trí tập trung nín thở suy nghĩ, như là quyết định, như là quyết tâm.

Sau một quãng đường tưởng như xa xôi, Nghĩa Dương ẵm Thái Bình đặt lên giường, sau đó nghiêng người nằm lên giường. Chưa từng thấy qua Nghĩa Dương ôn nhu nhìn một người như thế, huống hồ còn là một đứa trẻ mới sinh!

Tâm tình Võ Mị Nương vốn đã phức tạp nay càng phức tạp hơn, nàng muốn đẩy cửa vào xem xét thật cẩn thận, Thái Bình chắc đang ngủ, dù cho tỉnh, nàng không tin Thái Bình cùng Nghĩa Dương lại có thể trao đổi ánh mắt. Hơn nữa, Nghĩa Dương, nếu ngươi thích Thái Bình, chờ thêm vài năm rồi nói có được không? Ít nhất cũng phải đợi Thái Bình biết nói chuyện hay đi đứng được...

Tưởng tượng một chút, Nghĩa Dương chỉ có thể nhìn Thái Bình chậm rãi lớn lên, cái gì cũng không thể làm. Chờ Nghĩa Dương hoài xuân, Thái Bình mới lớn như Nghĩa Dương bây giờ. thật dày vò... Cứ như thế Nghĩa Dương sớm đã quen biết hài tử này...

Phượng nhan vui vẻ, Võ Mị Nương cười không sao, trong phòng ánh nến chập chờn, Võ Mị Nương rõ ràng trông thấy Nghĩa Dương nhanh chóng hạ thấp thân mình sờ lên má Thái Bình, sau đó lập tức rời khỏi, sắc mặt đỏ bừng....

"Võ Nhi, ta cũng muốn nhìn..." Tiêu Thục Phi đã không chịu nổi rồi, Võ Nhi đã nhìn thật lâu. Đến cùng Nghĩa Dương đang làm gì Thái Bình, chẳng lẽ làm chuyện kỳ quái sao? tỷ tỷ thích muội muội không có sai, nhưng cũng không cần thích như vậy. Luận thân sơ, Tuyên Thành so với Thái Bình thân hơn. Cũng chưa từng thấy Nghĩa Dương thân mật với Tuyên Thành nhiều như vậy.

Chẳng lẽ cũng giống như mình đối với Võ Nhi trước đây, đối với Thái Bình...vừa thấy đã yêu?

Nghĩa Dương....yêu quá sớm!

Võ Mị Nương nắm tay Tiêu Thục Phi, nhìn vô cùng chăm chú, cũng không định dời ánh mắt...

Vì vậy, Tiêu Thục Phi cũng học Võ Mị Nương, nhìn đầu ngón tay mình, sau đó quyết định không làm. Ánh mắt đặt trên người Võ Mị Nương, thoáng nâng lên bàn tay bị nắm chặt, Tiêu Thục Phi duỗi đầu lưỡi thè lưỡi liếm. Sắc mặt hồng nhuận, sau đó đối với cửa sổ đâm một cái, ánh mắt chuyển vào trong phòng.

Nghĩa Dương, Nghĩa Dương đang làm cái gì....có phải bám lấy Thái Bình quá lâu!

Chỉ nhìn sắc mặt kia liền biết, là được một chút rồi. Hết lần này đến lần khác, Nghĩa Dương cùng Thái Bình đến gần cửa sổ hơn. cho nên tất cả hành động đều bị nàng thấy hết.

Môi Nghĩa Dương rơi trên mặt Thái Bình, giữa lông mày, bên môi, sau đó còn có xu thế đặt ở những nơi khác!

Nghe không rõ Thái Bình lầm bầm cái gì, Nghĩa Dương tựa hồ là bị kinh hãi, rốt cuộc buông Thái Bình ra.

Trong miệng nỉ non: " Thái Bình, muội chừng nào mới có thể lớn lên, đợi Thái Bình trưởng thành rồi, Nghĩa Dương mới có thể làm chuyện xấu với Thái Bình"

Tiêu Thục Phi nhìn thấy thật mới mẻ, người đột nhiên bị kéo vào trong ngực, kinh hô bị lòng bàn tay Võ Mị Nương chặn lại.

"Võ Nhi...."

Mỹ nhân bất mãn, vừa mới nhìn được một lúc. Nghĩa Dương quả nhiên làm chuyện kỳ quái với Thái Bình, bỏ mặc không quan tâm....hình như không hay lắm.

"Đi thôi, đừng quấy rầy mấy tiểu công chúa ngủ!"

Võ Mị Nương sắc mặt như thường, dắt tay Tiêu Thục Phi đi, tựa hồ những gì chứng kiến không có gì mới mẻ. Nhưng Nghĩa Dương rõ ràng, rõ ràng làm chuyện kỳ quái với Thái Bình!

"Này, như vậy không được ! Nghĩa Dương đang làm gì đó?"

Tiêu Thục Phi dừng lại, tựa hồ bỏ mặc Nghĩa Dương cùng Thái Bình là không được. Tuy Nghĩa Dương còn nhỏ, nhưng cũng là lúc nên uốn nắn quan điểm của nàng. Vốn luôn quấn quít lấy Cao Dương, hiện nay càng nghiêm trọng hơn khi quấn lấy Thái Bình. Tiếp tục như vậy, cảm thấy hơi kỳ quái.

"Nghĩa Dương là con gái của nàng, nàng làm cái gì, làm sao ta biết..."

Võ Mị Nương tỏ ra không quan tâm, cũng không dừng chân, vẫn cứ thế bước đi.

Tiêu Thục Phi đuổi theo vài bước, thở hồng hộc, xấu hổ hỏi: "Đi đâu..."

"Ngủ!" Lời ít mà ý nhiều, Võ Mị Nương cực kỳ trấn định.

Tiêu Thục Phi không biết làm sao, chỉ đuổi theo cho kịp, trước khi tiến vào cửa phòng, mới hô: " Võ Nhi đi chơi cả đêm rồi, tắm và thay y phục trước đi!"

"Không thích, mệt lắm..." Võ Mị Nương ngáp, miễn cưỡng nói.

Không được, thân thể dinh dính thế này sao ngủ? Võ Nhi lười quá..." Không thể trách Tiêu Thục Phi đa tưởng, ai bảo Võ Mị Nương tinh lực rất tốt. Trời vừa tối, chỉ cần ở cùng một chổ, sẽ không buông tha cho nàng.

Thân thể nóng ẩm, ngủ thế nào đây.

"Vậy nàng tắm cho ta sạch sẽ đi..."

Võ Mị Nương quay người cười cười, cái cười kia có chút xấu xa. Giống như lời này của Tiêu Thục Phi đã đánh trúng tâm ý của Võ Mị Nương, Tiêu Thục Phi cũng không đa tưởng, chỉ cười đi theo sau Võ Mị Nương.

Đường đi không giống như lúc trước. Tiêu Thục Phi nắm Võ Mị Nương, ý bảo đi nhầm chổ. Võ Mị Nương chỉ tà mị nhìn lướt qua Tiêu Thục Phi. Mỹ nhân lập tức không dám lên tiếng. Chỉ đi theo Võ Mị Nương. lên thiên đường xuống địa ngục, có vua ở đây, quân tướng vô địch.

Vào phòng ngủ, Võ Mị Nương xốc lên bức họa mỹ nhân, ngón tay ngọc sờ lên tường một vòng, bức tường lập tức khẽ nhúc nhích, hiện ra một góc nhỏ. Tiêu Thục Phi tấm tắc khen kỳ lạ, Võ Nhi cũng học bọn giang hồ tạo che dấu cơ quan, thực thú vị.

Cũng chỉ theo sau Võ Mị Nương, Võ Mị Nương vừa mở cửa, mùi hương thơm ngát lập tức tràn đến, đây là mùi hương mùa hè sảng khoái.

Phía sau cửa là một cái đình viện nhỏ, ở giữa là một hồ lớn, nước trong hồ hình như là từ nơi khác chảy vào. Bên hồ đã để sẵn y phục cùng đồ dùng tắm rửa. Hai chiếc ghế nằm nhìn rất thích ý. Đặc biệt hương hoa là do xung quanh sân trồng rất nhiều hoa cỏ, xung quanh dụng tâm tinh xảo, chủ nhân ắt hẳn đã tốn không ít công phu.

"Là nàng nói sẽ tắm rửa cho ta mà..." Võ Mị Nương nhìn Tiêu Thục Phi nhết môi, ánh mắt liếc một cái, nhanh chóng nói ra một câu. Thò tay kéo một cái, mỹ nhân rơi vào trong ngực. Tiêu Thục Phi, nữ nhân này ngay cả khi nhìn Võ Mị Nương đều tràn ngập nhu tình. Nhưng Võ Mị Nương sẽ không chịu được nếu ánh mắt nàng có hình ảnh của người khác, cho dù một khắc dừng lại, trái tim của nàng đã bắt đầu gào thét.

Bởi vì, đôi mắt của Tiêu Thục Phi là hoa đào, hấp dẫn vô số hoa đào khác.

Đôi mắt đẹp lưu chuyễn, nhìn vào đôi mắt ấy, ai có thể thoát thân!

Võ Mị Nương không muốn chuyện đó xảy ra, cho nên đôi khi thật sự muốn đem nữ nhân này nhốt lại ở một nơi, không cho kẻ nào nhìn thấy nàng. Không cho nàng cơ hội cùng ai cười, tất cả mọi thứ của nàng đều thuộc về mình.

"Võ Nhi..." Tiêu Thục Phi kinh hô một tiếng, đêm dài nàng không thấy rõ độ sâu của hồ, chỉ thấy Võ Nhi nhảy vào trong hồ, lặn mất tăm. Tiêu Thục Phi lập tức kinh hãi không thôi, không suy nghĩ nhiều, y phục cũng không cởi ra, cong người nhảy vào trong hồ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: