Chương 4: Nhập Cung
Xe ngựa hoàng thượng đã đi xa, Võ Mị Nương mắt thấy một đoàn người lên xe, trong nội tâm ngập tràn phiền muộn. Hoàng thượng, sẽ đưa nàng vào cung sao?
Thở dài, tựa hồ chuyện vào cung đối với nàng thật xa vời, trên giường thì nói như vậy biết có phải thật không? Đắng chát, chạy khắp não. Xe ngựa hoàng gia đã đi xa, Võ Mị Nương vẫn đứng đó không nhúc nhích, có người gọi nàng, nàng mới dần hồi phục tinh thần lại.
"Võ Mị Nương đây là phần thưởng Thục Phi nương nương ban cho ngươi ngọc như ý"
Võ Mị Nương tiếp nhận ngọc như ý chế tác xinh xắn, đúng là so với những lần đã thấy qua có chút bất đồng, cái này dường như nhỏ hơn rất nhiều, xung quanh đều bóng mượt, nhìn qua liền biết bảo vật.
Trong nội tâm Võ Mị Nương hiện lên thân ảnh bạch y nữ tử kia, nàng dám khẳng định người gọi là Thục Phi chính là nàng. Trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, ném ngọc như ý chạy ra ngoài.
Như ý, như ý, người nọ rõ ràng là châm chọc mỉa mai nàng, cuộc sống của nàng bây giờ sao gọi là như ý! Tống tiễn hoàng thượng, bầu trời tựa hồ cũng có chút ảm đạm, mưa gió nổi lên, Võ Mị Nương lại bất vi sở động.
Lòng của nàng đã chết mất rồi, thì sao còn sợ cơn mưa gió này! Nhưng cơn mưa này tựa hồ không hiểu tâm ý nàng, chỉ tí tách rơi xuống vài giọt, dường như chỉ muốn xóa đi dấu chân thiên tử đã qua.
Áo bào ẩm ướt dán trên người rất khó chịu, Võ Mị Nương nhìn trời hét lớn một tiếng, đi trở về phòng, nấu nước ấm, tắm rửa thay quần áo. Đầu óc hỗn loạn, cũng không biết làm sao cũng ngủ mất, chẳng hiểu qua mất bao lâu, chỉ nhớ rõ trong mộng người đến người đi không ngừng, chính mình không biết bị chuyển qua nơi nào, mệt mỏi vô cùng. Tỉnh lại giật mình trong tay còn nắm chặt chuôi ngọc như ý, chẳng phải đã bị nàng ném đi rồi sao.
Võ Mị Nương trợn tròn mắt quan sát bài trí trong phòng, chổ này không phải là gian phòng của nàng. Nhưng nếu không phải phòng nàng thì nơi này là nơi nào?
"Muội đã tỉnh?" thanh âm mền nhũn ôn nhu. thấm vào trong nội tâm Võ Mị Nương, theo hướng thanh âm mà nhìn,thấy một nữ nhi đứng bên cạnh cửa sổ khép hờ.
Trời chiều ngoài cửa sổ chiếu vào mặt nàng, trên người nàng, làm cho cả người nàng đều nhiễm một tầng hoàng kim nhạt. Rõ ràng là vào mùa thu rồi, vì cái gì Võ Mị Nương cảm thấy người nọ cười như gió xuân....
Võ Mị Nương vẫn nhận ra người nọ, trong tay còn nắm chặt ngọc như ý nàng ban thưởng! Vô thức thu hồi tay để ở bên ngoài, dấu vào trong chăn.
Tiêu Thục Phi đem hành động mờ ám của Võ Mị Nương để trong mắt, trong lòng có chút vui vẻ, gót sen khẽ cử động, chậm rãi đi đến, dừng lại ở trước giường. Có chút cúi đầu. một đám tóc đen lượn lờ đẹp đẽ đã rũ xuống trên người Võ Mị Nương
"Thích không?" Môi đóng lại mở, mùi thơm xông vào mũi.
Sắc mặt Võ Mị Nương khẽ biến thành thẹn đỏ mặt, nàng không biết nàng ám chỉ điều gì, nàng hay là ngọc như ý?
"Võ Nhi, không phải ví ngọc như ý như nương sao?" Tiêu Thục Phi tự ý ngồi ở mép giường, đáy lòng nàng tràn đầy xuân tình vô hạn, Võ Nhi ở trước mắt nàng rồi. cái gì nàng cũng không làm được. Nàng muốn làm cái gì nhỉ, nàng có thể đối với Võ Nhi làm cái gì đây....
Võ Mị Nương nhíu mày không nói, lời này nghe thật khó hiểu! Võ nhi, Võ nhi, là ai? khó chịu với cách gọi thân mật này, nàng không nhớ rõ đã từng cùng Tiêu Thục Phi thân mật đến vậy, huống hồ là không có! Chẳng lẽ nàng đã vào cung? vào cung, vào cung....
""Khán chu thành bích tư phân phân, tiều tụy chi ly vi ức quân. Bất tín bỉ lai trường hạ lệ, khai tương nghiệm thủ thạch lưu quần." Thanh âm uyển chuyển êm tai, xinh đẹp tha thướt, giống như tiên tử ngâm thơ
Võ Mị Nương nhất thời nhìn ngây dại, véo véo thân thể, nhất định là đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ, bằng không vì sao có người nhớ rõ thơ nàng đã sáng tác! Đây vẫn là Tiêu Thục Phi! Nhưng đau đớn trên người nhắc nhở nàng không phải mộng, bên môi khô khốc, há hốc miệng, Võ Mị Nương nhụt chí thở dài.
Tiêu Thục Phi tự nhiên nâng chung trà lên, đặt ở trên môi nhẹ nhàng thổi thổi: "Muội muốn tự mình uống, hay ta giúp muội uống?"
Võ Mị Nương cả kinh thoáng cái cúi đầu, nâng chum trà, uống một hơi cạn sạch. Lúc này mới hoãn quá thần lai, đã thấy Tiêu Thục Phi ôn nhu cười nhìn nàng không nói.
"Ta...tự mình uống ..." Nói ra lời, hơi nghẹn ngào, đúng là âm thanh này đã thay đổi phần nào.
"Khoan đã" Tiêu Thục Phi lấy trong tay áo ra khăn lụa, cách khăn lụa hơi mỏng khẽ chạm vào khóe môi Võ Mị Nương, tựa hồ đầu ngón tay cũng cảm nhận được một tia khoái ý. Theo tâm dẫn dắt, đầu ngón tay vuốt ve vành môi Võ Nhi, mà ngay cả tâm cũng mền hẳn đi.
Võ Mị Nương kinh hoảng cầm chặt tay Tiêu Thục Phi, nàng đang làm gì đây? Thay mình lau khóe môi đọng nước trà sao, vì cái gì lòng nàng loạn cả lên rồi, giống như kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đáng sợ. Nàng nhớ rõ, lúc ban đầu, vị công chúa cũng làm như vậy dụ dỗ mình! Lại để cho mình rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục!
"Thục Phi nương nương?" Võ Mị Nương trầm thấp thỉnh cầu, khó hiểu mà hỏi.
"Thấy bên môi Võ Nhi đọng nước, liền nhịn không được nên lau đi" Tiêu Thục Phi cười nói, ngón tay lúc này mới buông ra, khăn lụa thuận tiện để lại cho Võ Nhi.
Võ Mị Nương như có điều suy nghĩ cầm chặt khăn lụa, vừa mới nãy bên môi mình đụng chạm trên khăn, chính là ấn lấy một chữ "Tiêu"! Là vật chuyên dùng của Tiêu Thục Phi.
"Tạ Thục Phi nương nương" Võ Mị Nương trầm thấp nói ra " Ta. đây là đang ở đâu?"
"Ân" Tiêu Thục Phi liễm hạ lông mày, sâu kín nói:" Võ Nhi muốn đi nơi nào, thì Võ Nhi đã ở nơi đó rồi.'
Võ Mị Nương trong nội tâm vui vẻ, quả nhiên là vào cung rồi!
"Muội đã hỗn loạn ngủ vài ngày, là hoàng hậu nương nương đưa muội vào cung, giờ đang ở tẩm cung của hoàng hậu. Ta hôm nay đúng lúc đến, muội lại tỉnh" Tiêu Thục Phi đơn giản nói qua, trong đó đương nhiên là tỉnh lược khúc chiết.
"Nha." Võ Mị Nương nhẹ giọng đáp.
Tiêu Thục Phi trong lòng có chua xót, lại nhếch môi mỉm cười, Võ Nhi giờ đã vào cung rồi. Tâm chắc đã sống lại rồi đúng không?
Võ Mị Nương ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tựa hồ vừa mới nãy hết thảy đều là chuyện vọng tưởng, ở đâu lại có người ấy, ở đâu lại có cái gì Tiêu Thục Phi! Nhưng trong tay nắm chặt khăn lụa cùng ngọc như ý chứng minh thực tại là thật. Vô thức vuốt ve chữ "Tiêu" thêu ở trên khăn. Tiêu Thục Phi, Tiêu Thục Phi...
Người này, hữu dụng!
oOo
Tiêu Thục Phi đi ra cửa, âm thầm thở dài, không biết hoàng hậu có nhận ra cái gì hay không. Chỉ một câu của hoàng hậu, Võ Mị Nương bị bệnh, liền làm nàng sợ hãi tâm thần hoảng hốt. Sự tình sau đó, chỉ sợ tâm sự của nàng bị nhìn thấy rõ mấy phần.
Võ Nhi bị bệnh đến ngày thứ hai liền được hoàng hậu đưa vào cung, nàng tự nhiên nhiều lần đến chăm sóc, mà hoàng hậu cũng không nói gì, có lẽ muốn nghe một lời giải thích của nàng!
"Muội muội rốt cuộc cam lòng trở về rồi sao?" Hoàng hậu ngã người trên sập, Võ Mị Nương kia là thần thánh phương nào. lại được Thục Phi chiếu cố như thế! Sinh bệnh còn khiến nàng tốn công tốn sức như thế, thực không giống Tiêu Thục Phi ngày thường!
"Nàng tỉnh rồi, ta dĩ nhiên là sẽ phải về" Tiêu Thục Phi có chút che dấu cười cười, không biết làm thế nào qua cửa ải này của hoàng hậu cho tốt.
"Ah? muội muội đúng là quan tâm Võ Mị Nương, chẳng biết là vì sao? Vương hoàng hậu thấp giọng cười nói, thích thú quét mắt nhìn tiêu thục phi, tựa hồ các nàng bởi vì Võ Mị Nương mà sinh ra rất nhiều chuyện. Đây là chuyện tốt mới đúng...
Vương hoàng hậu thấy Tiêu Thục Phi không trả lời chỉ mím môi không nói, trong nội tâm đột nhiên nhớ đến Tiêu Thục Phi lúc 14 tuổi là lương để của Tấn Vương. Lần đầu tiên thấy nàng, nàng cũng là khó dễ nàng như vậy, mà nàng cũng như thế duyên dáng yêu kiều, bạch y chấm đất, mím môi không nói, người vô tội lại khiến tâm người yêu thương.
Giờ đây nàng vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi, đã là mẫu thân của ba đứa bé, lại còn giống như sáu năm trước, làm cho nàng nhớ hoài, không đành lòng trách cứ.
"Muội cũng mệt mỏi rồi, trở về đi" Vương hoàng hậu thở dài, Tiêu Thục Phi vẫn giống như sáu năm trước ngẩn ngơ, khó hiểu nhìn nàng. Bất đồng chính là, hiện tại nàng đã không còn tâm tư cười. Nàng hiện tại không muốn nhìn thấy Tiêu Thục Phi, một chút cũng không muốn!
Tiêu Thục Phi sững sờ nhìn Vương hoàng hậu, trở lại thoải mái cười, tựa hồ như tình cảnh này không phải lần đầu xuất hiện, lại cũng không nhớ nổi là khi nào. Nàng còn nợ nàng một lời giải thích, nàng nhất định phải cho nàng một lý do hợp lý! Nếu không, hậu cung sẽ không yên!
Vô thức đứng dậy đi đến trước phòng Võ Nhi an giấc, lúc này mới nhớ Võ Nhi đã tỉnh, vẫn là ngày mai đến thăm nàng. Không, chỉ cần Võ Nhi tỉnh là tốt rồi! Chỉ cần Võ Nhi ở chổ này là tốt rồi! Nàng hiện không có vấn đề nào nữa!
Tiêu Thục Phi tự giễu cười. Võ Nhi muốn vào cung, lại không phải vì nàng! Nàng cần gì không thú vị tự đa tình!
Đại Minh cung vào ban đêm, gió thu chợt thổi đến, có chút lạnh lẽo. sáng sớm đã đến, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc vào. Cho lui tất cả cung nữ theo hầu. Tiêu Thục Phi một mình đi đến góc tường Đại Minh cung, tối nay không giống như lúc trước, Võ Nhi chính là ở chổ này ngủ yên. Tựa hồ trăng trên cao còn đối với nàng mỉm cười, ha ha, chỉ cần Võ Nhi ở chổ này thì tốt rồi, có thể cùng Võ Nhi ngắm nhìn cùng một mặt trăng, nghe thấy hương hoa ở một chổ còn cầu gì hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro