Chương 39: Hứa Hẹn
Võ Mị Nương danh tiếng đang thịnh, trong hậu cung, tạo nên một cuộc cải cách y phục chưa từng có.
Mùa xuân tháng ba, vạn vật hồi sinh, xuân ý dạt dào.
Trước đây kiểu dáng cung trang quá mức rườm rà phức tạp, đem tất cả những gì nữ nhân có được đều che kín. Võ Mị Nương lớn mật cải cách sáng tạo cái mới, cắt lại y phục vừa vặn, chế tác tinh tế, ba phần cởi mở, ba phần bảo thủ. Mở cổ áo rộng ra, để lộ mỹ hảo xinh đẹp, khiến cho người mơ màng vô hạn.
Chế tác hào phóng vừa đủ, y phục cắt may tương xứng, phô diễn đường cong ưu điểm của nữ nhân, che đậy khuyết điểm.
Đặc biệt ngay sau khi Võ Mị Nương được hoàng thượng tán dương, mọi người trong Đại Minh cung tranh nhau bắt chước, trong khoảng thời gian ngắn đã tạo nên một cơn sốt.
Chỉ là xiêm y này tuyệt không phù hợp với Tiêu Thục Phi.
Nếu là người khác mặc thì cũng tạm được, đặc biệt là Võ Mị Nương mặc....quả thật là dựa vào kích thước cơ thể mà may thành.
Trường bào đỏ tươi bao lấy thân thể hoàn mỹ của Võ Mị Nương, ngạo nghễ hai ngọn núi, mông đẹp nhô lên, vòng eo mảnh khảnh, tất cả đều không keo kiệt phô bày cho thế nhân ngắm nhìn.
Bên ngoài lại choàng một tầng sa y trong suốt, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp động lòng người, kiều mỵ vô song.
Mắt phượng lưu chuyển, khen đẹp còn chưa đủ, câu hồn đoạt phách.
Ngay cả Tiêu Thục Phi nhịn không được tán dương nói: " Võ Nhi thật đẹp"
Võ Mị Nương cười sáng lạn: "Tuy đẹp nhưng không bằng nàng....còn không mau thay y phục, xem có hợp không..."
Tiêu Thục Phi nhìn Võ Mị Nương có chút do dự, y phục này làm sao mặc được.
Võ Nhi lộ ra bên ngoài da thịt trắng nõn như ngọc, hồ điệp cốt mê hoặc lòng người. Nhưng mình đêm qua quá mức phóng túng, lưu lại rất nhiều dấu vết...
"Sao vậy? Y phục không đẹp sao?"
Võ Mị Nương miễn cưỡng ghé vào bên cổ Tiêu Thục Phi thổi hơi.
"Không phải, đẹp vô cùng"
Thanh âm dần nhỏ xuống, đẹp không có nghĩa thích hợp với mình, không nhất định phải mặc.
"Hay là không thích?"
Đùa bỡn giấu vào trong tóc đen trên cổ, Võ Mị Nương vô cùng kiên nhẫn
"Thích"
Mặt ửng đỏ, Tiêu Thục Phi không hề ổn, lại không cách nào ngăn cản người kia làm chuyện xấu.
"Thích, vì sao còn chưa thay đồ? Chẳng lẽ muốn để ta tự mình hầu hạ nàng mặc y phục sao?"
Võ Mị Nương buồn cười nói, ngắm nhìn nữ tử trong gương đồng muốn nói gì nhưng lại thôi, như thế nào nghĩ một đằng lại nói một nẻo, tựa hồ là một chuyện phi thường thú vị
"Võ...Nhi..."
Võ Mị Nương thấy người trong gương đồng khẽ quét nhìn qua xương quai xanh lộ ra bên ngoài, lại tựa hồ dừng lại ở cổ Võ Mị Nương ánh mắt nóng rực. Vì thế, Võ Mị Nương bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng hiểu được một chút.
Vì ấn ký do một mình mình tạo ra, huống chi đối mặt với Tiêu Thục Phi như thế, Võ Mị Nương luôn không nhịn được hạ trọng khẩu.
Võ Mị Nương không nói gì nữa, theo thói quen cởi bỏ một tầng lại một tầng trói buộc, sớm đã ghét bỏ dây thắt lưng rườm rà phức tạp, cho nên nàng mới chịu khó sáng tạo cái mới
Giống như lúc này đây, mỹ nhân trong ngực, nếu không cởi bỏ được dây buộc mà chưa thỏa mãn được dục vọng sẽ bị nội thương, quả thật rất đáng tức giận.
Dáng người ngạo nhân trong chốc lát hoàn toàn hiện ra trước mắt Võ Mị Nương, mà chủ nhân tựa hồ không quen bị người khác ngắm nhìn thưởng thức, trên mặt nóng lên đều biểu hiện rõ ràng.
"Để cho ta đến hầu hạ Thục Phi Nương Nương mặc y phục thật là tốt.."
Khóe môi Võ Mị Nương nhếch lên nụ cười, nhìn ra được rất chân thành, giống như chỉ có ý định mặc y phục mà thôi.
Chỉ là tại sao trước ngực mềm mại băn khoăn qua lại, còn kém chưa hôn lên một cái mà thôi.
Võ Mị Nương cởi bỏ áo trong, dù sao một hồi cũng sẽ phải cởi ra, hiện tại mặc vào xem hiệu quả thế nào cũng không quá đáng, cho nên không cần phiền toái như vậy.
"Bộ này đẹp không? màu đỏ, hay màu xanh lá, hay màu xanh da trời cũng không tệ" Võ Mị Nương hỏi ý kiến Tiêu Thục Phi, nhẹ nhàng bên tai mẫn cảm của nàng thổi hơi.
"Võ Nhi thấy cái nào đẹp?"
Mỹ nhân nghiêng đầu, thấy trong gương đồng hai nữ tử tựa hồ quần giao. Mắt thấy đôi môi đỏ mọng từng chút từng chút lướt quá da thịt nàng, trắng nõn bị chạm vào thoáng cái nhiễm lên một tầng hồng nhạt, như có như không vết đỏ lan rộng.
Thoạt nhìn rất là....sắc...tình!
"màu xanh lá rất hợp với Thục Phi, thử tưởng tượng màu đỏ cùng màu xanh quấn quanh cùng một chổ là cảnh tưởng..."
Trong miệng nói ra những lời mập mờ... Võ Mị Nương vươn tay không quên vì mỹ nhân mặc y phục.
Vạt áo mày xanh lá nhẹ nhàng rơi trên da thịt bóng loáng như ngọc. Dựa sát vào một chút, thân thể Tiêu Thục Phi so với thân thể của Võ Mị Nương, nàng còn quen thuộc nhiều hơn. Lúc chuẩn bị may y phục, Võ Mị Nương trước tiên nói ra không hề sai sót kích thước số đo của Tiêu Thục Phi.
cái này làm bằng tơ lụa sa mỏng, rất là điên cuồng. Dựa trên một phân một lượng của Tiêu Thục Phi mà làm ra theo yêu cầu, y phục này để người khác mặc thật bất đồng, chỉ cần tìm đúng chổ, nắm chắc tốc độ mạnh yếu, nhẹ nhàng kéo một phát, dáng người mỹ nhân sẽ lập tức hiện ra trước mặt nàng.
Thế cho nên đợi tí nữa Võ Mị Nương kéo một phát hoa lệ, khiến mỹ nhân kinh hô liên tục.
"Thục Phi?"
Võ Mị Nương nhẹ giọng gọi, trong mắt tràn đầy nhu tình.
"Ân?"
Tiêu Thục Phi trong lòng trầm xuống. Mỗi khi có người gọi cái tên này. Nàng luôn đau đớn khổ sở. Thục Phi, Thục Phi, nàng đã là Thục Phi của người khác ! Đặc biệt là khi từ trong miệng Võ Mị Nương gọi ra, muốn nàng ngừng mà không được, lại không tìm được lý do cự tuyệt.
Chỉ vì cái tên này luôn luôn nhắc nàng, nàng đã là vợ của người, là mẫu thân của người ta!
Mà Võ Mị Nương cũng đã vì người kia sinh con dưỡng cái, đã có thân phận địa vị, vinh hoa phú quý.
Võ Mị Nương xuất thần nhìn mỹ nhân trong gương đồng, cười cười nói nói một chút, má phấn khuôn mặt hồng đào, đôi mắt như nước, lưu luyến mờ mịt một phòng hương thơm
Lục sa váy dài, mỹ hảo như ẩn như hiện đã rơi vào trong mắt người khác, cuối cùng các nàng không cam chịu. Ai bảo nữ nhân này đã vì nàng mà có tất cả.
"Ta nói y phục này cực kỳ thích hợp với nàng, nàng nên thường xuyên mặc cho ta xem..."
"Ân..."
Mây mưa thất thường, liều chết triền miên, cũng không quá đáng gọi là nước chảy thành sông, là sự tình đương nhiên xảy ra.
Trên giường êm, một đỏ một xanh đan vào cùng một chổ.
"Thục Phi, Nghĩa Dương nói ta thích khi dễ nàng, nàng thấy nàng nói có đúng không? Ta là đang khi dễ nàng sao?"
Võ Mị Nương vẫn không quên lên án công khai Nghĩa Dương, gần đây không biết Nghĩa Dương đang làm cái gì, không thấy nàng quấn quýt quanh mình, cho nên hơi nhớ nhung. Võ Mị Nương nào đâu biết rằng Nghĩa Dương tuổi còn nhỏ, lời trẻ con không cố kỵ, nói là phải chờ Thái Bình lớn lên, học Võ Mị Nương khi dễ Tiêu Thục Phi, đi khi dễ Thái Bình. Thật sự là thường xuyên nhìn Thái Bình trẻ sơ sinh lớn lên như thế nào.
"Chẳng lẽ...không đúng sao?"
Lời nói có chút thở dốc, vẫn còn lưu lại chút dư vị dục tình.
Lắng nghe, tự hào, nhìn xem cảnh đẹp ý vui.
"Nàng cũng cho rằng ta khi dễ nàng?"
Võ Mị Nương hai tay ôm lấy eo Tiêu Thục Phi, chổ đó bằng phẳng mềm mại, nhẹ vuốt liền cho cảm giác thoải mái vô cùng.
"...Ân..." Trong mũi khẽ hừ ra chữ, Tiêu Thục Phi đã mệt mỏi cực. Võ Mị Nương thể lực cùng sức chịu đựng sao lại tốt như vậy, giờ phút này tĩnh lặng nằm yên là chuyện hạnh phúc nhất.
"Khi dễ hồi nào!" Võ Mị Nương đề cao âm lượng, sắc mặt đỏ bừng, nàng xoắn xuýt vấn đề này lâu lắm rồi: " Ta rõ ràng là...rõ ràng là..."
"Ân? Là gì..." Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, một vòng tròn chóng mặt, thanh âm của Tiêu Thục Phi mềm đi một phần.
Rõ ràng là yêu...không phải khi dễ...
Nói như vậy, Võ Mị Nương giật giật môi không có nói ra.
"Là gì?"
"Thích nàng nên mới khi dễ nàng..."
Võ Mị Nương biến đổi lý do thoái thách, dấu suy nghĩ trong lòng - yêu thương, vẫn không cách nào nói ra miệng.
Thích người này, là một chuyện dễ dàng, yêu người này, kỳ thật cũng là một chuyện dễ dàng.
Làm sao có thể để cho tình cảm này trở nên đáng quý. Võ Mị Nương trăm mối cũng không có cách giải.
"Thích bị ta khi dễ không?"
Võ Mị Nương mị hoặc cười, khóe môi cong lên, thân thể lại đặt trên người mỹ nhân.
"..."
Nguyên lai thích cùng không thích cũng là một chuyện thật khó giải đáp.
"Ta chỉ khi dễ người ta thích, ta chỉ biết khi dễ nàng..."
Ngưng mắt thâm tình, trong đôi mắt đẹp như có hồ sâu, nhộn nhạo nhu tình.
Tiêu Thục Phi ôm cổ Võ Mị Nương, cho dù bị người này khi dễ, dù cho bị tổn thương thì thế nào!. người mình yêu ban cho dù là thương tổn cũng là hạnh phúc, người không yêu ban cho hạnh phúc cũng trở thành gánh nặng.
"Thích bị Võ Nhi khi dễ...thích Võ Nhi..."
Mỹ nhân ngón tay ngọc ngậm nhẹ, nhịn xuống ....lại tràn đến thanh âm khiến người nghe xấu hổ
Nếu như cứ che che lấp lấp, sẽ lãng phí bao nhiêu đêm xuân, Võ Mị Nương càng có tâm tư trêu đùa. Lướt qua thì dừng lại, vẫn là loạn hoa dần dục, muốn xem tâm tình thế nào.
Mút vào da thịt mỹ nhân từng tiếng rên rỉ mị cốt, là vì căn cứ vào thời gian động tình chính xác.
"Võ Nhi...là cẩu sao?"
Không cần nhìn. Tiêu Thục Phi biết rõ xương quai xanh sẽ có một mảnh vết đỏ, vài ngày cũng không tan được. Võ Nhi không tin mình sao? Tâm đã cho Võ Nhi, thân thể làm sao có thể chấp nhận được người khác.
Cho thấy quyền sở hữu, Võ Nhi luôn bá đạo như thế, bá đạo làm cho người sợ, lại khiến người mừng rỡ.
"Ta là chuột..." Võ Mị Nương thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình, quả nhiên nhiễm một màu đỏ. Tiêu Thục Phi cả người đều trở nên diễm lệ tuyệt luân, chỉ ngắm nhìn thôi cũng đã là một loại hưởng thụ mỹ diệu.
Tiêu Thục Phi nhìn thoáng quá mắt mèo ba tư màu xanh thẩm, toàn thân trắng toát, đồng tử màu lam như hiểu rõ hết thảy. Sâu kín nói: " Võ Nhi là chuột, ta sẽ là mèo, chúng ta đời đời kiếp kiếp truy đuổi không ngừng"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro