Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Thái Bình

Thời gian Võ Mị Nương sinh hạ hoàng tử cùng công chúa hơn mười ngày, Nghĩa Dương lúc này mới không tình nguyện từ ngoài cung trở về.

"Mẫu phi, Võ Nhi, Nghĩa Dương về rồi"

Tiểu Nghĩa Dương vào phòng, cởi áo ngoài, chà chà bàn chân nhỏ, bên môi vẫn không quên thổi khí nóng.

"Nghĩa Dương, đến đây để mẫu phi nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nút nít thịt, ở ngoài cung tham ăn sao"

Hơi giận, xoa xoa má phấn Nghĩa Dương, Tiêu Thục Phi nhìn Nghĩa Dương càng yêu thích.

"Đó là chuyện đương nhiên, cô cô đưa Nghĩa Dương đi ăn hết các tiệm ở thành Trường An, đi khắp đại giang nam bắc, mẫu phi nên đi cùng Nghĩa Dương! ở phương bắc trong mùa đông có thể xem băng đăng ngàn dặm thật mới mẻ, hay trong mùa xuân đi du ngoạn ở Tây Hồ, bái miếu Khổng Tử. Khi đó xuân ý dào dạt, nước biếc trời trong, chèo thuyền ngắm hồ mới là chuyện vui nhân gian"

Nghĩa Dương vừa ăn vừa đón lấy trà nóng, cao hứng bừng bừng

Mấy tháng không gặp, Nghĩa Dương như biến đổi thành người khác. Giọng điệu y hệt người kia, đương nhiên hai người trong phòng đều hiểu.

"Nghĩa Dương không muốn về sao?"

Tiêu Thục Phi tự nhiên hỏi, thêm một ly trà cho Võ Mị Nương.

"Đâu có! Nghĩa Dương vừa nghe Võ Nhi sinh em bé, ngàn dặm cưỡi ngựa, vội vã trở về. Võ Nhi, người ta có mang lễ vật cho ngươi nè!" Nghĩa Dương nhe răng trắng nhỏ, tựa hồ tiểu công chúa kiêu ngạo đã trở về rồi.

"Nghĩa Dương có lòng..." Võ Mị Nương khóe môi kéo ra một nụ cười, trong lòng thấy là lạ, nàng hiện giờ càng không nghe nổi tên một người.

"Võ Nhi, tiểu công chúa ở đâu, người ta cũng đến thăm tiểu công chúa! Võ Nhi vẫn giống như trước, không có gì thay đổi!"

Nghĩa Dương nhìn có chút hả hê cười nói, trong mắt lóe lên ánh sáng, nhìn kỹ là một hài tử thông minh lanh lợi.

Võ Mị Nương nhìn một chút, rồi gọi tiểu cung nữ ôm tiểu công chúa đến, để ở bên cạnh giường.

Nghĩa Dương lần đầu tiên thấy tiểu công chúa, ánh mắt không rời, thể xác và tinh thần tựa hồ bị hấp dẫn, mà ngay cả Tiêu Thục Phi nói gì nàng cũng không nghe được.

Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào mặt tiểu công chúa, chưa từng chạm qua da thịt bóng loáng non mịn như thế, giống như ngón tay chạm nhẹ cũng sẽ làm tổn thương.

Tiểu công chúa hai bàn tay nhỏ bé cũng không yên giơ lên, khuôn mặt dài nhỏ khẽ mở mắt, lộ ra đôi mắt đen và sâu. Trong miệng không biết nói gì đó, một hồi ngón tay nhỏ bỏ vào trong chiếc miệng nhỏ nhắn, ngậm nhẹ.

Nghĩa Dương không hề hay biết đem tay tiểu công chúa kéo ra, nàng lo lắng tiểu công chúa sẽ cắn nát bàn tay nhỏ bé, Nghĩa Dương đương nhiên không biết tiểu hài tử vừa sinh không có răng.

Trong miệng tiểu công chúa không còn đồ chơi, tựa hồ bất mãn, bàn tay nhỏ khẽ nhúc nhích, rất bất mãn.

Nghĩa Dương vô thức đem ngón tay nhẹ đặt bên môi tiểu công chúa, chạm đến da thịt mền nhẵn. ngón tay vô thức chui vào. Lập tức, Nghĩa Dương liền cảm thấy vật mền mại mút lấy ngón tay nàng, sau đó là cảm giác ngứa ngáy toàn thân. Có thể vật không rõ kia đang liếm lấy ngón tay Nghĩa Dương!

"Võ Nhi, tiểu công chúa gọi là gì?"

Tiếng Nghĩa Dương sớm đã không còn vui sướng, nhẹ nuốt một ngụm, thái độ khác thường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghĩa Dương không có bất kỳ niềm vui nào, cả người thoạt nhìn ngơ ngác, không nhúc nhích nhìn tiểu công chúa vừa mới lọt lòng.

Quần trắng trên đất dính đầy bụi đất, đều không nhận ra.

"Tiểu công chúa gọi là Thái Bình, ta hy vọng cả đời nàng đều bình an... tiểu hoàng tử..."

Nghĩa Dương đâu còn nghe thấy được những lời khác, trong miệng bất giác mặc niệm lấy hai chữ...Thái Bình!

Một lúc sau tiểu công chúa dần mở to mắt, Nghĩa Dương không phải chưa từng nhìn thấy qua trẻ sơ sinh, ngược lại Tố Lễ, Tuyên Thành nàng đều nhìn lớn lên. Khi gặp tiểu công chúa, thời gian cũng đã lâu hơn, không thể so với bộ dáng vừa mới sinh, lại ngay vào mùa đông, ngón tay sờ lên da thịt âm ấm, bị mút nhẹ, giống như đang ăn một món mỹ vị.

Loại cảm giác thỏa mãn, Nghĩa Dương nhìn vào đôi mắt đen sáng của tiểu công chúa, vẫn không nhúc nhích, như là mất hồn đoạt phách.

Nghĩa Dương thoạt nhìn phi thường bực bội, bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ mới sinh, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì. Khi Tiêu Thục Phi cùng Võ Mị Nương phát hiện ra thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghĩa Dương đã đỏ bừng. Thoạt nhìn bộ dạng phi thường khó chịu

"Nghĩa Dương, con làm sao thế?" Tiêu Thục Phi đi đến, vươn tay ngọc sờ trán Nghĩa Dương, xác thực là rất nóng.

Chỉ thấy Nghĩa Dương động môi há miệng, lại ngậm, tựa hồ một phen cực lực vật lộn, mới mở miệng nói: " Mẫu phi, Thái Bình khi nào mới lớn lên?"

Tiêu Thục Phi mỉm cười vuốt đầu Nghĩa Dương sủng nịnh nói: " Thái Bình rất lâu sau mới trưởng thành, Tuyên Thành lúc đó chẳng phải cũng rất lâu mới có thể đi được đó sao?"

"Thế nhưng Nghĩa Dương muốn Thái Bình nhanh lớn một chút, Nghĩa Dương thích Thái Bình" Môi hồng bất mãn, Nghĩa Dương vẫn một mực không dời ánh mắt, tiếp tục ngắm nhìn trẻ sơ sinh Thái Bình. Sau đó Thái Bình tựa hồ còn đối với nàng mở trừng hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính khẽ động, đúng là nở nụ cười.

Vững vàng nằm trên giường, chính là đang lúc khoan thai uống nước Võ Mị Nương đột nhiên không giữ hình tượng phun trà trong miệng, mặt khác còn đổ trà lên người mình.

"Võ Nhi không sao chứ?" Tiêu Thục Phi bất chấp Nghĩa Dương, lời vừa nói ra, tay đã xoa phía sau lưng Võ Mị Nương. tơ lụa du du lay động, cho dù cách y phục, Võ Mị Nương có thể cảm nhận được cái kia như có như không đụng chạm. Chuồn chuồn lướt nước, lướt qua thì dừng lại, đúng là động vào tâm người

Võ Mị Nương mất tự nhiên nuốt trà trong miệng xuống.

"Mẫu phi, Thái Bình khi nào lớn lên, Nghĩa Dương muốn học Võ Nhi khi dễ mẫu phi đi khi dễ Thái Bình" Con mắt còn chưa chịu rời khỏi trẻ sơ sinh, cành nhìn càng thích, chính là lần đầu tiên Nghĩa Dương gặp mặt Thái Bình.

"Phốc...." Lại một ngụm trà, chính là phun vào người Tiêu Thục Phi. trà nóng hổi, Võ Mị Nương vừa mới che dấu nụ cười của mình mới uống thêm một ngụm. Nghĩa Dương thêm một câu lại thành công khiến Võ Mị Nương thất thố.

Nghĩa Dương, có lẽ trời sinh ra làm thiên địch của Võ Mị Nương,

Không biết là từ khi nào, lần đầu gặp mặt thông qua Cao Dương công chúa luôn cho nàng một áp lực vô hình. nhiều lần lời nói không sợ người chết. Nghĩa Dương quả nhiên không phải nhân vật đơn giản.

"Mẫu phi...." Nghĩa Dương rốt cuộc cam lòng dời đi ánh mắt, dùng đôi mắt vô cùng âu sầu nhìn Tiêu Thục Phi, nhìn Võ Mị Nương. Ánh mắt kia thật u oán, giống như đang nói... Võ Nhi, vì cái gì không sinh Thái Bình sớm hơn mấy năm? Võ Nhi, ngươi thật sự lợi hại, có thể sinh ra một tiểu công chúa Thái Bình!

"Nghĩa Dương, con mang Thái Bình đi nghỉ ngơi một lát được không" Võ Mị Nương lập tức nói tiếp, tuyệt không cho Nghĩa Dương nói. Bản thân cũng quyết không uống trà trước mặt Nghĩa Dương nữa!

Nghĩa Dương vẫn không quên tiếp tục nhìn Võ Mị Nương thật lâu, giống như từ trên người Võ Mị Nương nhìn ra cái gì đó

Chính thức nhìn Võ Mị Nương, dĩ nhiên là từ lúc Thái Bình sinh ra!

Lúc này, Lý Hoằng không ai hỏi đến bắt đầu khóc lớn. Ngũ hoàng tử chính là Lý Hoằng, hiện tại lại không có người thèm nhìn hắn.

"Võ Nhi, là ai vậy, thật đáng ghét, nhanh chặn miệng hắn lại!" Lúc này Nghĩa Dương như đang phe phẩy đôi cánh của tiểu ác ma, nhanh mồm nhanh miệng, hết sức để tâm. Ở đâu còn có đôi mắt nhìn tràn đầy thâm tình...

"Nguyệt, mang Nghĩa Dương, Thái Bình cùng Hoằng Nhi đi ra ngoài." Võ Mị Nương thật sự không dám khiêu chiến đến cực hạn, Nghĩa Dương tuổi còn nhỏ, lời nói không sợ hãi người chết. Lời trẻ con không kiêng kỵ, nếu Thái Bình lớn lên cũng giống như Nghĩa Dương, Võ Mị Nương chắc phải đập đầu vào đậu hủ mất thôi.

"Ta đi, ta đến ngay...."

Hiếm thấy, Nghĩa Dương không có đối với nàng mà đưa ra dị nghị. Cẩn thận từng li từng tí đón lấy Thái Bình, ôm vào trong ngực, chớp chớp mắt nhìn Thái Bình, giống như sợ thoáng cái không thấy Thái Bình.

"Võ Nhi, Nghĩa Dương bị gì vậy?"

Tiêu Thục Phi đưa mắt nhìn Nghĩa Dương phồng đôi má nhỏ nhắn, tập trung cẩn thận ôm Thái Bình, từ lúc thấy Thái Bình, không có nhìn thấy nàng cười, dường như tâm sự ngưng trọng. Đây là chuyện gì xảy ra?

"Con gái nàng sinh, sao lại hỏi ta?"

Võ Mị Nương vỗ ngực, trong lòng có dự cảm bất hảo. Vì cái gì Nghĩa Dương nói muốn học mình khi dễ Tiêu Thục Phi đi khi dễ Thái Bình. Khi dễ cái gì đấy, có sao? rõ ràng là yêu....

"Chán ghét, ta không phải muốn hỏi Võ Nhi một chút!"

Mỹ nhân hờn dỗi, trên môi tràn ra nhu tình, chỉ nghe tâm khẽ động.

Tại sao phải đuổi bọn nhỏ ra ngoài? Có lẽ còn có một nguyên nhân khác, ở trước mặt Võ Mị Nương bây giờ là Tiêu Thục Phi yếu đuối, y phục ướt đẫm, chính là do hớp trà của Võ Mị Nương phun lên ngực Tiêu Thục Phi. Bởi vì trong phòng lửa than ấm áp, toàn bộ áo bông đều được cở ra, chỉ có một tầng áo ngoài, màu trắng tinh khôi. Hiện tại bởi hớp trà, cơ hồ trong suốt

Trước ngực dường như đều lộ ra ngoài, Tiêu Thục Phi để ý, Võ Nhi khi căng thẳng, sẽ muốn uống trà. Cho nên Tiêu Thục Phi thường săn sóc rót một chén trà nóng, còn để ở trên môi thổi thổi, mới đặt trước mặt Võ Mị Nương, Võ Mị Nương tiếp tục miệng đắng lưỡi khô, cố gắng trấn định.

"Tiêu Thục Phi, môi của ta thật nóng, nàng thổi cho ta đi" Võ Mị Nương thoải mái nhìn Tiêu Thục Phi, nếu thanh âm của nàng khi nói chuyện có thể trấn định được một nửa khí thế thì tốt rồi.

"Ân?" Tiêu Thục Phi không cười, nghiêng đầu nghi hoặc. Tuy Võ Mị Nương nói chuyện cực nhanh, nhưng cũng nghe đầy đủ rõ ràng.

"Không nghe thấy thì thôi...A..." Chủ động yêu cầu, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Tiêu Thục Phi vô hạn thật sự đến gần Võ Mị Nương, nhẹ nhàng thổi thổi

"Thè lưỡi nếm..." Võ Mị Nương lại đưa ra một yêu cầu khác.

"Võ Nhi còn có yêu cầu gì nữa không? Nói một lần cho rồi?" Dịu dàng khả nhân, đôi mắt đẹp khẽ chớp, lộ ra một chút xuân tình.

Võ Mị Nương khí huyết dâng trào, làm sao còn nghe thấy Tiêu Thục Phi nói cái gì, môi đã sớm lấn lên. Chà đạp, hôn môi, đè nén, liếm láp. Mà ngay cả Nghĩa Dương cũng thấy được mình thích khi dễ Tiêu Thục Phi. Đã bị tiểu hài tử cho rằng như vậy, nếu như hiện tại không làm thì thực khi dễ danh tiếng, chẳng phải là quá thua thiệt rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: