Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Phòng Tắm

Võ Mị Nương cùng Cao Dương trùng hợp đi cùng một hướng, từng bước như gió, Võ Mị Nương đi đường căn bản không chú ý đến người khác

Cao Dương ở trong kiệu nhìn Võ Mị Nương bên ngoài thần thái vội vội vàng vàng, ánh mắt không giống trước đây sợ hãi tránh né, ngược lại có chút không hề sợ hãi.

Hướng đi cũng biết là đi đâu, tâm một lần nữa lại trầm xuống, chìm đến tận đáy cốc.

Võ Mị Nương thoạt nhìn không phải thờ ơ như vậy

Đúng rồi, nữ nhân Cao Dương yêu thích, ai có thể không thích. Huống chi Tiêu Thục Phi thật sự hấp dẫn.

Có lẽ, ngày mai Cao Dương không cần vội mang bánh hoa quế cho Nghĩa Dương.

Võ Mị Nương hiện tại thân phận đặc biệt, lại được hoàng thượng sủng ái, đi đến đâu lưng cũng rất thẳng.

Chỉ cần hỏi vài người, chổ ở của Nghĩa Dương hiện tại đã ở trước mắt Võ Mị Nương. Chưa kịp đa tưởng, tiến vào phòng mới phát hiện đây đúng là phòng của Tiêu Thục Phi, trong phòng cũng chỉ có một mình Nghĩa Dương.

"Võ Nhi, ngươi rốt cuộc đến thăm ta" Nghĩa Dương ngồi dậy chiếc miệng nhỏ nhắn cong lên, cánh tay trái vừa khẽ động, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhó. hài tử xinh đẹp đáng yêu tốt đẹp là ở chổ đó, ngay cả nhăn nhó cũng đáng yêu đến thế.

"Nghĩa Dương, ngươi không nên động đậy" Võ Mị Nương cuống quít chặn bàn tay nhỏ bé vung vẩy của Nghĩa Dương, tự nhiên ngồi xuống mép giường

"Võ Nhi rốt cuộc không chịu được phải đến thăm người ta, người ta bị thương mấy ngày rồi, ngày ngày ngóng trông Võ Nhi đến, lại không thấy bóng dáng Võ Nhi ở đâu hết, Võ Nhi thật tàn nhẫn" Nghĩa Dương là người thuộc phái hành động, đã có thể vừa lên tiếng gọi vừa chảy nước mắt, về phần nước mắt kia chẳng qua chỉ là lúc nãy vận động mạnh đau quá chảy ra mà thôi.

"Nghĩa Dương, ngươi sao lại bị thương?" Võ Mị Nương rốt cuộc mở miệng hỏi, Nghĩa Dương trên khuôn mặt vẫn rất nhỏ nhắn, nhưng trên tay và đùi đã bị băng bó, không biết là còn bị thương ở chổ nào khác không. Nhìn đứa nhỏ đáng yêu như thế không thể cử động, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, cũng không có như ngày thường giương nanh múa vuốt, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí không thể thích ứng rồi.

"Còn không phải vì Võ Nhi cầu bùa bình an" Nghĩa Dương môi hồng bỉu lên, ủy khuất nói. Lời này, nàng không dám nói với cô cô cùng mẫu phi.

"Phù bình an?" Võ Mị Nương nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Nghĩa Dương nắm lấy túi phúc màu vàng óng ánh, phía trên túi thêu chỉ đỏ hai chữ " Bình an"

"A..., cô cô nói ai có được túi phúc ở phía trên nhất định sẽ được bình an hạnh phúc, Nghĩa Dương muốn cầu cho hài nhi trong bụng của Võ Nhi" giọng rất nghiêm túc, tiểu Nghĩa Dương như thế nào nghĩ đến đã có chút nhân duyên, ngay lúc ban đầu đã được định sẵn.

Túi phúc của Nghĩa Dương cầu lấy, thật ra chính là túi phúc nhân duyên của Cao Dương, túi phúc quả nhiên rất linh nghiệm, bất quá lại để cho Nghĩa Dương phạm sai lầm cả đời.

"Vì sao?" Nghĩa Dương vì sao cầu cho mình, Võ Mị Nương ngơ ngác nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn lanh lợi nằm ở trên giường, trong nội tâm tràn ra nhu tình lưu luyến. Trong phòng, ngập tràn mùi hương của người kia. Nàng đã từng cùng Tiêu Thục Phi ở trên giường triền miên với nhau,giống như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua mà thôi.

"Bởi vì Võ Nhi luôn sầu mi khổ ải, Nghĩa Dương sợ hài nhi trong bụng Võ Nhi khi lớn lên sẽ trở nên u buồn" Nghĩa Dương tiếp tục giả dạng là tiểu đại nhân, cũng không biết u buồn kia học của ai.

"Nghĩa Dương..." cảm khái ngàn vạn, nghe được đứa nhỏ này bị thương là vì hài nhi trong bụng nàng cầu bùa bình an, bắt đầu cảm thấy đau lòng.

"Võ Nhi cảm động sao, Võ Nhi hiện tại đã thích Nghĩa Dương rồi đúng không?" mắt to linh động sáng rỡ. Nghĩa Dương lại bắt đầu tranh thủ nhân tâm. Ai, có thể cự tuyệt được? lực sát thương của tiểu hài tử đôi khi so với người lớn còn mạnh hơn.

"Thích Nghĩa Dương..." không cần nghĩ ngợi, Võ Mị Nương thẳng thắn nói. Đứa nhỏ hiểu chuyện, nhu thuận như vậy, ai có thể không thích.

Nghĩa Dương lập tức mặt mày hớn hở....đại công cáo thành, ngày sau có thể ngăn chặn miệng mọi người nói này nọ. Nghĩa Dương quả thật là người gặp người thích, hiện tại muốn nói với mẫu phi, Võ Nhi thích Nghĩa Dương rồi!

"Võ Nhi thật nghe lời..." không ngờ câu sau Nghĩa Dương lại bắt đầu làm một tiểu đại nhân... Võ Mị Nương thoạt nhìn Nghĩa Dương cười rộ lên trông thật giảo hoạt, chẳng lẽ là ảo giác.

"Nghĩa Dương không có việc gì, ta an tâm rồi, ngày khác lại đến." Võ Mị Nương ngồi ở mép giường vừa rời khỏi, góc áo bị túm lại. chính là một bàn tay nhỏ bé

"Võ Nhi không muốn gặp mẫu phi sao, mẫu phi đang tắm" Nghĩa Dương thoải mái nói, ở đâu giống một hài tử sáu tuổi đang nói chuyện.

Tắm, tắm, Võ Mị Nương mặt đỏ lên. Nàng không phải chưa nhìn qua Tiêu Thục Phi không một mảnh vải, phòng tắm, nàng tinh tường nhớ rõ ở đâu.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Nghĩa Dương trong lời nói tuyệt đối không bao hàm thâm ý. Nàng chỉ nói là Tiêu Thục Phi đang tắm, một lúc sẽ đến đây nên muốn giữ lại. Về phần Võ Mị Nương muốn đi đâu, với tuổi tác của Nghĩa Dương làm sao có thể nghĩ xa đến thế.

Cho nên, Nghĩa Dương chỉ có thể tròn mắt nhìn Võ Mị Nương ra vẻ trấn định, giúp nàng vén góc chăn thật chặt, sắc mặt hiện hồng, đóng cửa phòng đi ra ngoài. Hiện tại rốt cuộc đã có thể ngủ ngon.

Võ Mị Nương cúi đầu đứng ở bên ngoài phòng của Tiêu Thục Phi, trong phòng có Nghĩa Dương đang ngủ, cách đó không xa, chỉ cần đi đến vài bước, đẩy cửa phòng vào đã có thể nhìn thấy một cảnh sắc khác.

Gió thổi quá, Võ Mị Nương tựa hồ nghe được tiếng nghịch nước trong phòng kia, cùng với hương hoa bay vào trong mũi nàng.

Vừa mới nãy nghe Nghĩa Dương nói Cao Dương công chúa vừa mới ở đây, chẳng lẽ là...

Cứ thế nghĩ tiếp, Võ Mị Nương đã đến phòng tắm, quả nhiên nghe được trong phòng có tiếng nước. Nàng nhớ rõ phòng rất lớn, muốn ẩn thân cũng không khó, nàng cũng chỉ là muốn đi vào liếc mắt một cái.

Đẩy cửa phòng đi vào hơi nóng tràn ngập khắp phòng, tiếng nước..rắc...rắc, nguyên lai đây chính là một hồ nước nóng lộ thiên, từ ngoài chảy vào. Nước, lúc nào cũng nóng, thấm vào da thịt. Trách không được làn da Tiêu Thục Phi mềm như vậy, quanh năm tắm bằng nước suối tinh khiết, bản thân vốn là một mỹ nhân, làm sao có thể xấu xí cho được.

Nước chảy, trúc xanh, tiếp theo là hồ nước hình vuông, trong hồ có một người con gái, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, bờ vai như ngọc mỹ miều, tóc đen được vén ra đằng trước, chỉ chừa lại một ít tóc che lấp phía sau lưng.

Phía sau lưng không có vật gì khác, ngoài một hồ đầy hoa, cho nên Võ Mị Nương thấy không rõ thân thể ở dưới cánh hoa. Cho dù nàng đã đến rất gần rất gần, nhưng từ khoảng cách năm thước, không cách nào nhìn thấy thân thể ở dưới hồ hoa. Mà ngay cả dung nhan của mỹ nhân, Võ Mị Nương cũng không thể nhìn thấy.

Võ Mị Nương trông thấy người kia ngón tay thon dài liền nhận ra nàng, bởi vì đôi bàn tay kia từng cùng nàng quấn giao đến mức bước chân trở nên xiêu vẹo. Ngón tay ngọc thon dài, chính là chạm vào chiếc cổ trắng ngần, bọt nước óng ánh, thỉnh thoảng lướt qua tấm lưng mỹ hảo, có người xem đã sinh lòng nhộn nhạo. Đôi mắt đẹp rốt cuộc di chuyển, vốn là đang vuốt trên cổ ngọc, hai vành tai sau đó đã đỏ ửng, Võ Mị Nương nhớ rõ chổ đó rất mẫn cảm. Từ trên cổ ngọc, ngón tay nhẹ vuốt, thật giống như đang tìm kiếm điều gì đó mất đi, chỉ nhìn một bóng lưng như vậy, liền khiến người cảm thấy miệng đắng lưỡi khô

"Võ Nhi..." mỹ nhân nhỏ tiếng rên rỉ, thật giống như đang có người vuốt ve thân thể nàng, kìm lòng không được gọi lên! Võ Mị Nương cố gắng nhịn không xông lên, bởi vì mỹ nhân vùi mặt trong nước, bọt nước quay cuồng nổi lên, mỹ nhân bỗng nhiên xuất hiện. Trong nháy mắt, Võ Mị Nương nhìn thấy Tiêu Thục Phi đỏ mặt tía tai!

Quả nhiên là Tiêu Thục Phi, quả nhiên là Tiêu Thục Phi, không phải Tiêu Thục Phi còn có ai nữa!

Mỹ nhân leo lên, khăn tắm màu trắng nhè nhẹ lau tóc, tóc đen rũ xuống, eo rất nhỏ, nữ nhân này từng sinh ra ba đứa trẻ! Cách y phục, Võ Mị Nương từng vuốt ve qua thân thể Tiêu Thục Phi, biết rõ thân thể của nàng đẹp, nhưng mắt thấy trùng kích vẫn rất cường đại.

Trên thân thể bốc hơi nóng, cùng với bọt nước, tấm lưng xinh đẹp trắng nõn mền mại, mông đẹp cong lên, tóc đen nhỏ nước....

Còn có vừa mới nãy Tiêu Thục Phi kìm lòng không được gọi tên...Võ Nhi!

Nguyên lai Tiêu Thục Phi không phải tùy tiện đem Võ Mị Nương biến thành đồ chơi có phải không!

Nghĩ đến đây, Võ Mị Nương lúng túng đụng đổ thùng nước, gây ra tiếng vang. Lại thấy mỹ nhân hơi quay người, thoáng cái khí huyết dâng lên, Võ Mị Nương vài bước chạy trốn, bối rối đóng cửa lại, trốn vào phòng gần nhất với phòng tắm.

Mỹ nhân bị rình xem đương nhiên là Tiêu Thục Phi, vén tóc lên, tháng năm thời tiết ấm áp, Tiêu Thục Phi buông xuống một tầng tơ lụa, cái yếm đỏ rực, trong suốt sa y nhẹ khoác lên vai, tùy ý thắt một cái nơ. Nước lạnh nhè nhẹ vỗ lên mặt nóng rực, môi hồng khẽ cong lên, đùi ngọc trắng nõn che lại.

Mỹ nhân nhìn thùng gỗ bị đổ mỉm cười, theo dấu nước để lại tìm người cũng không khó. Huống chi vừa rồi nàng xem rất rõ ràng, người nọ chắc chắn chạy không xa.

Võ Mị Nương chui vào trong phòng, mới phát hiện mình lại vào phòng của Tiêu Thục Phi, cũng không phải tất cả phòng ở Huyền Nghi Điện đều là của Tiêu Thục Phi đó thôi!

Thật tốt Nghĩa Dương vẫn còn nằm trên giường, Võ Mị Nương vài bước đi đến, Nghĩa Dương khuôn mặt ngủ say tươi cười, , nắm tay của cánh tay bị băng bó không một chút động, cánh tay còn lại thì không yên phận như vậy, bàn tay có chút cong lên đặt bên cạnh mái đầu nhỏ nhắn. cả người trắng nõn hồng hào, lại khiến cho người nhìn thấy không nhịn được muốn đùa giỡn.

"Nghĩa Dương dậy dùng bữa tối nào" chuông gió tĩnh lặng, lại đánh thức hai người một lớn một nhỏ

Tiêu Thục Phi đẩy cửa đi vào, xuyên qua bình phong, dọc theo dấu nước, người nọ như thế nào không tìm thấy.

"Võ Nhi, y phục của ngươi sao lại bị ướt, lúc nãy còn khô ráo mà" Nghĩa Dương đưa bàn tay nhỏ bé đặt cạnh đầu dụi dụi đôi mắt, mở to hai mắt chưa tỉnh ngủ nhìn thấy mép váy của Võ Mị Nương nhỏ nước.

Võ Mị Nương nhìn mép váy, dưới mặt đất quả nhiên ướt một hàng, không cần nhìn đã biết, trên đường đi đều lưu lại vết nước, lời trẻ con không cố kỵ. Võ Mị Nương mới không tin, Võ Mị Nương rất muốn biết Nghĩa Dương có thật chỉ mới sáu tuổi!

Nghe Nghĩa Dương hô to gọi nhỏ Võ Mị Nương một lần nữa nhìn kỹ, Nghĩa Dương có lẽ thật không phải sáu tuổi " Võ Nhi, ngươi chưa về sao? chẳng lẽ đi nhìn lén mẫu phi tắm hả?"

Óc phán đoán của tiểu hài tử quả nhiên cường đại, nhưng sự thật đúng với chuyện đang xảy ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: