Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thành Toàn

Tiêu Thục Phi trực tiếp đi gặp Vương hoàng hậu, gõ cửa mà vào, Vương hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trước sập, tay cầm phật châu, thấy nàng liền mỉm cười. Thật chói sáng người đối diện.Tiêu Thục Phi cười lại.

Thế nhân đều đồn rằng Tiêu Thục Phi cùng Vương hoàng hậu là tử địch, lại không biết rõ nguyên nhân trong đó. Bất quá năm đó, trong nội cung phi tần nhập nhằng chuyện tranh đấu vào Cảm Nghiệp Tự, Vương hoàng hậu vẫn luôn không để tâm chuyện hoàng thượng khi còn là Tấn Vương đã vô cùng sủng ái Tiêu Thục Phi, tề nhân chi phúc thì sao không bình an vô sự được

Nếu không có mâu thuẫn, hậu cung cũng không phải nơi yên tịnh tường hòa, đích thị truyền ra thị phi từ chuyện Cảm Nghiệp Tự, hai người chính thức quyết liệt. Cung nhân không biết, từ lúc Tấn Vương dọn vào Đông cung thái tử, hai người vẫn tương kính như tân, không hề có nửa điểm bất hòa như bên ngoài đồn đãi.

Tiêu Thục Phi là hậu cung được sủng ái, cũng chỉ bởi vì hoàng thượng tuổi trẻ phong lưu, không ổn định, tất nhiên có rất nhiều phi tần, chỉ có Tiêu Thục Phi thân phận cao quý lại có Ung Vương Tố Lễ, cùng công chúa Nghĩa Dương và Tuyên Thành ở bên cạnh, mặc kệ người bên ngoài muốn nói gì thì nói

Tiêu Thục Phi tất nhiên tâm sớm đã có Võ Nhi, sao còn có thể dung hạ được người khác. Tuy là đối với hoàng thượng, nàng vẫn đón ý nói hùa, khích lệ hắn nạp nhiều phi tần, chia đều mưa móc, lại luôn ôn lương kính cẩn nghe theo hoàng thượng, hiền lương thục đức, thanh danh tốt đẹp về lòng dạ bao dung.

Được ái phi không tranh giành tình nhân, Hoàng thượng đương nhiên luôn luôn nhắc đến, sủng ái vô vàn, lại khiến người đố kỵ không thôi

Vương hoàng hậu không ngờ rằng ở Cảm Nghiệp Tự, Tiêu Thục Phi lại chủ động tìm nàng,

"Thục Phi đến chổ này có chuyện gì?" Vương hoàng hậu tay cầm phật châu, ý bảo Tiêu Thục Phi ngồi ở bên cạnh, Tiêu Thục Phi cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ở một bên.

Hai người uống trà trò chuyện, hoan thanh tiếu ngữ, người bên ngoài nhìn vào chắc sẽ không tin vào mắt mình.

Vương hoàng hậu tiếp nhận trà Tiêu Thục Phi đưa đến, nhấp một miếng, quả nhiên chỉ có nàng pha trà mới có vị ngon ngọt trong miệng. Thoáng giây nhớ về thời gian còn là Tấn Vương Phi, Thái tử phi. Chỉ có lúc đó, không có cung đấu, không có thị phi, hai người tương kính như tân, thường rất thích uống trà của Tiêu Thục Phi pha

Nàng bao lâu rồi không có ôm tiểu Nghĩa Dương, bây giờ Nghĩa Dương trưởng thành ngày càng đẹp, mới năm tuổi đã nhìn ra sẽ là mỹ nhân bại hoại, lớn lên sẽ khuynh quốc khuynh thành. Tố Lễ đã biết chữ đọc sách, Tuyên Thành , nàng chỉ mới gặp một lần.

Chẳng như bây giờ, làm cái gì cũng bị người dòm ngó, hai người đúng là từ lúc hoàng thượng đăng cơ, trước khi đến Cảm Nghiệp Tự, chưa từng an tọa như thế. Giờ đây ở trong Cảm Nghiệp tự, hai người lại nhớ đến cảm giác năm xưa rồi.

Một tia đắng chát chạy lên não, biết rõ là có ý đến đấy, nhưng hạnh phúc. Nàng nhất định có chuyện muốn nói. Bằng không nàng sẽ không đến đây

Vương hoàng hậu giữ chặt chén trà còn hơi ấm, mím môi cười cười: " Thục Phi đến là muốn cùng bổn cung dùng trà, tâm sự, ở chổ này đúng là địa điểm tốt"

Tiêu Thục Phi nao nao, lập tức không hề băn khoăn, giương mắt mỉm cười nói: " Thực sự là không có chuyện gì qua mắt được hoàng hậu, ta tới là muốn nói với hoàng hậu về một người. Không biết hoàng hậu còn nhớ rõ người hôm nay đã túm lấy hoàng thượng lúc đi vào Cảm Nghiệp Tự không?"

"Võ Mị Nương?" Vương hoàng hậu nói thẳng, nàng tất nhiên đã sớm hỏi Từ công công, đem chân tướng tra xét nhất thanh nhị sở.

"Đúng là hoàng hậu ấn tượng nàng" Tiêu Thục Phi sâu kín thở dài, nàng không biết hành động này của nàng là đúng hay sai. Hoàng hậu chắc chắn sẽ rước Võ Nhi vào cung, như vậy nàng liền có thể thường thấy Võ Nhi. nhưng nếu hoàng thượng thật đúng sủng hạnh nàng, nàng sẽ làm sao ứng phó, chuyện như thế nàng sao có thể chịu nổi?

Vương hoàng hậu sóng mắt lưu chuyển hỏi :" Thục phi có ý gì? diệt cỏ tận gốc sao?"

Nàng như thế nào không biết tính tình của Thục Phi, năm đó không tiếc quyết liệt với mình để bảo toàn những người này, trong đó tất nhiên có Võ Mị Nương , hôm nay như thế nào sinh sát ý. Đúng rồi nàng ở hoàng hậu vị, mẫu thân Liễu Thị thường đến chổ nàng kể về những hắc ám của hậu cung, nàng đôi khi bất tri bất giác nói theo. Đây cũng không hẳn là bổn ý của nàng.

"Đương nhiên không phải, hoàng hậu cả ngày nghĩ đến chém chém giết giết, đúng là so với trước kia tưởng là hai người" Tiêu Thục Phi có chút thở dài, trong mắt vài phần cô đơn thưa thớt, nàng hoài niệm cuộc sống trước kia ở Tấn Vương phủ. Không có Võ Nhi, tâm cũng không loạn, thật tốt.

Vương hoàng hậu không nói lại, chỉ nắm chặt phật châu không buông, không phải là do nàng bức sao! Tiêu...Thục...Phi!

"Thục Phi không phải ý như thế ? Hôm nay càng thêm thoát tục trong sạch, thế ngoại siêu nhiên rồi, phàm phu tục tử chúng ta sao dám đánh đồng" Tràn đầy ý trào phúng, cũng bất tri bất giác nói ra.

"Hoàng hậu đang châm chọc nói móc ta sao? Hoàng hậu rõ ràng biết, ta cơ bản là vô tình tranh thủ được tình cảm mà thôi" Tiêu Thục Phi thẳng thắn, hôm nay đích thị là muốn Vương Hoàng hậu đưa Võ Nhi tiến cung, nàng không muốn Võ Nhi không tâm mà sống!

"Vậy Thục Phi đến chổ này là muốn gì?" Vương hoàng hậu không rõ, Võ Mị Nương là người như thế nào, lại có thể khiến cho Tiêu Thục Phi đến chổ nàng nhờ vả. Thật sự là việc lạ.

"Hoàng thượng đã yêu thích nàng như vậy, người quân tử giúp người thành toàn ước vọng, vì sao hoàng hậu không thành toàn hoàng thượng? hoàng thượng sẽ đối với hoàng hậu kính trọng vài phần" Lấy cớ, có lẽ quá giả tạo nhưng tâm đã rối loạn, không có cách nào suy nghĩ nữa.

Vương hoàng hậu lạnh lùng cười, nàng chán ghét Tiêu Thục Phi diễn kịch, giống như nàng là bồ tát sống, đối với ai cũng sẽ ban phát ân trạch: " Đã như thế, vì sao Tiêu Thục Phi không tự mình đưa Võ Mị Nương vào cung? Như thế hoàng thượng sẽ cảm kích Thục Phi, Thục Phi đừng nói là vì bản cung mà suy nghĩ, bản cung không có đáng thương đến thế!"

Càng nói càng tức giận, Vương hoàng hậu ném phật châu xuống đất, phật châu từng viên rơi lả tả lăn tăn đầy đất, tựa như tâm nàng hiện tại thất linh bát lạc. Rõ ràng có thể nói một câu tốt đẹp, tại sao biến thành như thế này!

"Hoàng hậu vì sao tức giận?" Tiêu Thục Phi khó hiểu, rõ ràng vẫn đang nói chuyện bình thường, như thế nào đột nhiên tức giận.

Vương hoàng hậu đương nhiên không để tâm đến câu hỏi của Tiêu Thục Phi, ngược lại nhìn thật sâu vào mắt nàng: " Thục Phi đây là muốn nuôi hổ gây họa"

"Võ Mị Nương chưa đủ gây họa" Tuy là đôi mắt bị dò xét chăm chú, Tiêu Thục Phi vẫn chỉ hào phóng nhìn lại, như trò chuyện, sợ là không đơn giản như thế.

"Đã như vậy ta sẽ đưa nàng vào cung, thỏa mãn tâm nguyện của nàng" Vương hoàng hậu nổi giận đùng đùng, không lựa lời nói, lại không biết nói trúng tâm ý của Tiêu Thục Phi.

"Hoàng hậu thành toàn, ta sẽ khắc trong tâm khảm" Không phải là không muốn tự mình đưa Võ Nhi vào cung, chỉ là trong nội tâm sợ hãi. Sợ hãi Võ nhi một khi biết được chân tướng sự việc sẽ oán hận nàng. Dù không được yêu, nhưng cũng không nên nhận lấy oán hận. Đây là việc duy nhất nàng có thể làm, không để cho Võ nhi không tâm mà sống. Khi mới bắt đầu đều là lỗi của nàng, nàng cũng nên làm cái gì đó sửa đổi sai lầm!

"Võ Mị Nương một khi được quang vinh sủng ái, Thục phi không sợ nàng sẽ đoạt vị trí của nàng sao?" nữ nhân trước mặt quả thật đã không màng danh lợi địa vị rồi sao. Vương hoàng hậu không tin.

"Sợ, như thế nào không sợ, nhưng làm thê thiếp người , không phải là đón ý nói hùa tâm tư của phu quân ư. Huống chi phu quân còn là đương kim thiên tử, nếu không có Võ Mị Nương, sau này cũng sẽ có Võ Mị Nương khác"

Tiêu Thục Phi nắm chặt khăn lụa trong tay. Sợ, như thế nào không sợ. Sợ Võ Nhi cùng người khác cử án tề mi, phu xướng phụ tùy.

"Ta đây ngược lại muốn tạ ơn Thục phi" Vương hoàng hậu giật giật khóe môi, cuối cùng trơ mắt nhìn Tiêu Thục Phi lả lướt đóng cửa phòng. Sợ là tối nay cũng không ngủ được.

oOo

Nếu Võ Mị Nương biết có người vì chuyện nàng vào cung mà nhọc lòng, sợ là cũng sẽ không hết sức nịnh nọt như thế. Màn đêm buông xuống, một phen trang điểm, chưng diện y phục, sau đó tâm thần bất định không an, gõ cửa gian phòng nghỉ nghơi của hoàng thượng

"Võ...là cô..." Tiêu Thục Phi hai mắt tỏa sáng, trí nhớ nhanh chốc phục hồi, đôi mắt thoáng cái ảm đạm. Lòng có ưu tư, sợ cũng chỉ là mới bắt đầu thôi.

"Là cô..." Võ Mị Nương tất nhiên nhận ra người này, chính là hôm nay đã gặp qua. Nhất thời lòng rối loạn hơn phân nửa, nàng đích thị là phi tử của hoàng thượng. Bị nàng phát hiện mình muốn tìm hoàng thượng. Như thế nào cho phải!

"Cô tới nơi này làm gì?" lạnh nhạt, đắng ngắt, Tiêu Thục Phi đúng là bộc phát u oán. Võ nhi đích thị là tìm hoàng thượng...cô nam quả nữ, ở chung một phòng, muốn làm gì đây.

"Không có gì!" Võ Mị Nương không biết sao, tránh đôi mắt đẹp như nước của nữ tử trước mặt, đúng là tâm hoảng ý loạn, tâm tư của mình sợ là bị người này nhìn thấy hết rồi. Hôm nay lại còn cầu nàng, thật đáng chết!

Chạy trốn, lại không ngại ống tay áo bị người giữ lấy, Võ Mị Nương quay người nghi vấn nhìn mỹ nhân bạch y.

"Đừng đi..." Đôi mắt đẹp nhu tình như nước, đích thị là ánh trăng nhìn thấy người cũng trở nên nhu hòa hẳn lên. Võ Mị Nương khó hiểu nhìn người trước mắt, chẳng lẽ người này muốn ban tội nàng đêm hôm xông vào nơi này sao.

Hai người đúng là đều có tâm sự, dưới ánh trăng sáng mà nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, dường như ngẩn ngơ.

"Ái Phi, ai ở bên ngoài? sao còn chưa qua đây, trẫm mệt mỏi" Trong phòng Lý Trị đợi lâu không thấy ái phi đến, nhịn không được hỏi, thực sự đã phá vỡ không khí khó xử.

Tiêu Thục Phi thả ống tay áo Võ Mị Nương ra. thoáng an định lại, bình tĩnh cười cười : " Đã đến tìm người, sao còn muốn đi, chẳng phải sẽ rất tiếc nuối sao?"

Võ Mị Nương sững sờ nhìn tiên tử bạch y, trong phút chốc lại không phân rõ lời nàng nói là có hàm ý gì. Chỉ thấy đôi môi đỏ của nàng có chút mở ra đóng lại, trong đôi mắt của mình : "hoàng thượng, nô tỳ đến đây"

Võ Mị Nương hơi kéo tay Tiêu Thục Phi, hơi lạnh chạy dọc từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay của nàng, đúng là không thả ra được.

"Ta không muốn hối tiếc!"

"Ân? Điều kia cũng không nên có bất cứ tiếc nuối nào!" Tiêu Thục Phi giãy khỏi tay Võ Mị Nương, trong nội tâm quả thật là bình tĩnh quá đáng, sợ là liếc nhìn Võ Mị Nương còn không làm nổi, Thử hỏi ai có thể trơ mắt đem người trong lòng mang đến giường của người khác, lại vẫn có thể bình tĩnh chống đỡ. Sợ là tối nay khó ngủ, tiếc nuối không phải là Võ Mị Nương, mà là Tiêu Thục Phi nàng rồi.

Võ Mị Nương kinh ngạc nhìn theo Tiêu Thục Phi bồng bềnh rời đi, chỉ giật giật môi, nói không nên lời

"Ái phi..." Thanh âm quen thuộc lại một lần nữa vang lên, Võ Mị Nương đem thân ảnh vừa rồi vứt ra khỏi đầu, tiện tay đóng cửa. Không ngoài sở liệu, nam tử trước mặt thấy nàng hai mắt liền tỏa sáng.

Mặt như quan ngọc, hào hoa phong nhã, phong lưu phóng khoáng, long uy thiên tử, nữ tử lại không kịp chứng kiến đến nửa phần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: