Chương 28: Giáo Huấn
Năm tháng, Võ Mị Nương cơ hồ ngày ngày thấy một người. Nói là cực độ im lặng, tuyệt không quá đáng
Nàng rất không rõ, vì cái gì đứa nhỏ này ngày ngày lại đến chổ nàng
Lông mày nhíu lại, hiển nhiên là không vui.
Tuy nhiên thật lâu đã không gặp nữ nhân Tiêu Thục Phi kia. nhưng nữ nhi của nữ nhân kia luôn ở trước mắt nàng lắc lư, Nghĩa Dương lớn lên rất giống Tiêu Thục Phi. Nhìn Nghĩa Dương, nhớ đến Tiêu Thục Phi một chút cũng không đủ.
Hết lần này đến lần khác, nàng không thể mở miệng đuổi trưởng công chúa đi, giống như không biết lớn nhỏ.
"Võ Nhi, Võ Nhi..." Nghĩa Dương không kiên nhẫn, Võ Nhi lại thất thần đã lâu. Hơn nữa còn nhìn nàng chằm chằm. Nghĩa Dương thừa nhận người lớn thường khen mình xinh đẹp, đáng yêu. Nhưng Võ Nhi nhìn nàng quá lâu rồi.
"Này, đừng có mê gái nữa, Võ Nhi, Nghĩa Dương không phải mẫu phi!" Nghĩa Dương vung vẩy nắm tay nhỏ, đi đến trước mặt Võ Mị Nương, lúc này Võ Mị Nương mới hồi phục lại tinh thần.
"Khục khục..." Võ Mị Nương rất không may bị Nghĩa Dương hù dọa, lông mày nhăn lại, tựa hồ càng chặt, Tiêu Thục Phi, Tiêu Thục Phi gì đó, rõ ràng là vĩnh viễn không muốn gặp lại.
"Võ Nhi, ngươi phải ngoan ngoãn, mẫu phi mới có thể thích ngươi biết chưa? luôn cau mày như vậy, sẽ mau già lắm" Giống như tiểu đại nhân, Nghĩa Dương tựa hồ cũng phát giác, những ngày này Võ Nhi không có đi gặp mẫu phi, có phải hay không vì thế, Võ Mị Nương mới luôn thất thần. Trước kia khi cô cô không gặp được mẫu phi, cũng vì thế mà nhìn nàng thất thần, Nghĩa Dương tuy còn nhỏ, nhưng Nghĩa Dương luôn biết rõ mọi thứ.
"Phốc..." Võ Mị Nương vừa uống một ngụm trà, rất chướng tai gai mắt mà phun ra.
Nghĩa Dương đứa nhỏ này, thật sự là lời nói không sợ giết người vô số. Những ngày này, Võ Mị Nương đã chịu đủ giày vò.
Rõ ràng Tiêu Thục Phi không ở bên cạnh nàng. Nhưng bóng dáng của nàng nhìn nơi đâu cũng thấy. Đứa nhỏ trước mặt là bằng chứng tốt nhất, Võ Mị Nương rất muốn hạ lệnh đuổi khách. nhưng khi đối mặt với ánh mắt sáng trong thật đáng yêu của Nghĩa Dương thì nàng lại không nỡ. Coi như để ngắm, lại có thể trò chuyện, đỡ buồn.
Về phần u sầu, Võ Mị Nương cũng không biết có nên thừa nhận là có hay không!
Thật tình Võ Mị Nương không biết Nghĩa Dương chờ nàng đuổi nàng đi, Võ Mị Nương thật đáng ghét, luôn để mình ở lại đây cả ngày. Đến tối mới cho mình trở về. Rất lâu không thể quấn quít bên cạnh mẫu phi, Tuyên Thành đã biết nói chuyện, Tố Lễ ngày càng hiểu chuyện, Mẫu phi có thể hay không thích Tố Lễ cùng Tuyên Thành, thậm chí không còn thích mình nữa thì sao?
Tiểu hài tử lo lo lắng lắng, hết lần này đến lần khác, Võ Mị Nương đối với nàng không lạnh không nóng. Một lần lại một lần khiến Nghĩa Dương thất bại.
Nghĩa Dương thế nhưng hy sinh rất nhiều thời gian làm cho Võ Mị Nương vui, cô cô của nàng cũng đã lâu không được gặp mặt.
Gần đây Nghĩa Dương ở bên cạnh Võ Mị Nương quan sát phát hiện Võ Mị Nương cũng không phải là xấu, mặc dù so với mẫu phi, cô cô hay là Nghĩa Dương đều kém hơn nhiều. Võ Mị Nương luôn cau có khiến người ta không thích. nếu có thể cười như lúc khi dễ mẫu phi thì tốt hơn nhiều.
"Võ Nhi đến cùng đã làm chuyện gì sao, có sai thì phải nhận lỗi, mới có thể làm cho mẫu phi tha thứ cho ngươi biết không?" tiểu nhân đại quỷ Nghĩa Dương tiếp tục nói những lời khiến Võ Mị Nương muốn phún huyết...may mắn Võ Mị Nương đã có kinh nghiệm, không dám uống trà.
"Nghĩa Dương, chuyện của người lớn, trẻ con không hiểu được đâu, đừng có đoán mò" Võ Mị Nương cảm giác mình rất thất bại, mình cũng được cho là loại nhanh mồm nhanh miệng mà đứng trước mẹ con Tiêu Thục Phi làm sao lại trở nên á khẩu không trả lời được câu nào.
"Nghĩa Dương không nhỏ, Tố Lễ đã được phong làm Ung vương, Nghĩa Dương cũng là Đại Đường trưởng công chúa. Phụ hoàng còn nói khi nào tuần du Trường Giang sẽ dẫn Tố Lễ cùng Nghĩa Dương đi theo" Chí khí tràn đầy, Võ Mị Nương nhìn lướt qua Nghĩa Dương vừa xem sách "Tam Thập lục kế" "Tôn tử binh pháp"!
"Có vấn đề gì sao" Nghĩa Dương giống như nhìn thấu tâm tư của Võ Mị Nương, nhìn lướt qua binh thư " Tố Lễ ba tuổi đã nói ngàn chữ, hiện tại đã có thể ngày ngày học thơ cổ hơn năm trăm. Nghĩa Dương thân là hoàng tỷ, lớn tuổi hơn Tố Lễ, sao có thể thua Tố Lễ được"
Võ Mị Nương mở to mắt nhìn, Ung Vương Tố Lễ thông minh cơ trí không phải chưa từng nghe qua, từ Nghĩa Dương biết được nhiều chuyện còn kinh động hơn cả trong tưởng tượng.
Tay bất giác xoa bụng, tiểu sinh mệnh đang thai nghén. Bất luận trong bụng là nam hay nữ, đã có hoàng huynh hoàng tỷ lợi hại như vậy, hài nhi nàng sao có thể nổi danh? Tựa hồ lần đầu tiên, Võ Mị Nương xác định lại mục tiêu.
Nàng chịu đựng mọi cực khổ để vào cung không phải vì đoạt lấy danh phận lẫn địa vị sao? Nàng sao có thể bởi vì nữ nhân kia mà quên hết mọi thứ.
Hồng nhan, quả nhiên là họa thủy!
Huống chi nữ nhân kia đã hại nàng! Bản thân mình sao có thể thừa nhận mình thích nàng!
"Võ Nhi nhớ đến đứa bé sắp sinh sao?" Ngữ khí của Nghĩa Dương trở nên ôn hòa... Võ Nhi không có người thăm non, lúc trước khi sinh Tuyên Thành. trong tẩm cung mẫu phi người đến thăm không ngớt. Nếu mình không đến, Võ Nhi sẽ rất tịch mịch.
"Không có" Võ Mị Nương im lặng, bản thân mình so với Nghĩa Dương hình như còn nhỏ tuổi hơn. Như thế nào luôn có cảm giác bị Nghĩa Dương xỏ mũi dắt đi. loại cảm giác này đã kéo dài khá lâu,kiểu cách, rắc rối, tầng tầng lớp lớp.
"Khẩu thị tâm phi!" lời ít mà ý nhiều, nói trúng tim đen.
Tuổi còn nhỏ, đem mọi việc nhìn rất rõ ràng, Nghĩa Dương so với bạn cùng tuổi nổi bật hơn hẳn.
"Nghĩa Dương công chúa, đã đến giờ dùng cơm tối" Võ Mị Nương không thể nhịn được nữa, khẽ cắn môi, mới nói ra lời đuổi khách. Nhưng nàng hiển nhiên đánh giá thấp khả năng ăn nói của Nghĩa Dương.
"Võ Nhi không vui sao? yên tâm đi, trước khi Võ Nhi sinh em bé, Nghĩa Dương sẽ luôn ở bên cạnh Võ Nhi, không để cho Võ Nhi tịch mịch. Mẫu phi từng nói phải thường xuyên nói chuyện với đứa bé trong bụng, sau này sinh ra mới thích ngươi. Võ Nhi cứ cả ngày trầm mặc không nói, đứa trẻ khi sinh ra cũng sẽ giống như Võ Nhi nhất định sẽ rất tịch mịch" Một phen thao thao bất tuyệt, Nghĩa Dương sao có thể là hài tử sáu tuổi.
"Ngoài ra, Võ Nhi quá lười rồi, không chịu dẫn tiểu đệ đệ ra ngoài phơi nắng nhìn thấy ánh mặt trời, khi mang thai Tuyên Thành, ngày ngày Nghĩa Dương cùng mẫu phi đều đến rừng trúc. Ngày khác Nghĩa Dương cũng sẽ dẫn Võ Nhi đi dạo" Bây giờ nói Nghĩa Dương là tiểu đại nhân, đại khái cũng không chính xác nữa. Võ Mị Nương không cách nào tưởng tượng hoàng nhi trong bụng mình là như thế nào, nếu có một nửa thông minh tinh tế của Nghĩa Dương, nàng đã hài lòng lắm rồi.
"Nghĩa Dương, cám ơn ngươi..." Cảm khái, Võ Mị Nương thừa nhận càng ngày càng thích Nghĩa Dương. Vươn tay ra cũng không có thu hồi, muốn xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hơi do dự, đặt trên đầu Nghĩa Dương.
"Võ Nhi..." Nghĩa Dương bị ôn nhu của Võ Mị Nương hù dọa, ánh mắt kia mang theo chút sủng nịnh. Loại ánh mắt này thường nhìn thấy ở mẫu phi cùng cô cô. Hôm nay, Võ Nhi vậy mà cũng dùng ánh mắt này.
"Nghĩa Dương..." Không thể đi thích Tiêu Thục Phi. phiên bản thu nhỏ của nàng, tổng có thể thích mà. Võ Mị Nương không thể thấy được đôi mắt đẹp của mình toát ra nhiều điều, trong đó có cảm tình, có nỗi buồn bi thương, nhòe đi trong không khí. Nghĩa Dương cảm thấy Võ Mị Nương hình như rất khổ sở.
"Ai, Võ Nhi" Tiểu đại nhân thở dài chăm chú. Võ Mị Nương tiếp tục thất vọng nhìn Nghĩa Dương, chờ nàng nói ra những lời kinh thiên động địa " Võ Nhi đã nhớ mẫu phi, vì cái gì không đến thăm mẫu phi, mẫu phi gần đây ăn rất ít, nghe nói từ lúc phụ hoàng đăng cơ đến nay mẫu phi cùng mẫu hậu đã xảy ra nhiều chuyện không vui, nhưng mẫu phi vẫn tha thứ cho mẫu hậu, về chuyện của Võ Nhi, mẫu phi nhất định sẽ tha thứ"
"Nghĩa Dương, ngươi không nên nghĩ nhiều, ta và mẫu phi ngươi rất tốt" Võ Mị Nương xấu hổ nói, tất yếu là muốn biến đổi tư tưởng sai lầm của Nghĩa Dương. Rõ ràng Tiêu Thục Phi sai, ngược lại hiện giờ có cảm giác Võ Mị Nương mới chính là kẻ thủ ác. Nghĩa Dương trộm đổi khái niệm cũng thật lợi hại. Võ Mị Nương phật ý thở dài.
"Nói dối! Võ Nhi, hảo hài tử không nên nói dối!" Nghĩa Dương quả nhiên biến Võ Mị Nương thành Tố Lễ, Nghĩa Dương tựa hồ căn bản không ý thức được người đang nói chuyện với nàng là Võ Mị Nương có tuổi tương đương với Tiêu Thục Phi!
"Nghĩa Dương! ngươi..." Nếu Nghĩa Dương tiếp tục nói, Võ Mị Nương cảm giác mình chắc chắn sẽ thổ huyết mà chết.
"Võ Nhi đừng có trốn tránh, rõ ràng là thích mẫu phi như vậy, Nghĩa Dương cảm thấy Võ Nhi so với Nghĩa Dương còn nhỏ hơn, Cô cô cũng thích mẫu phi. Nhưng đến tận bây giờ cô cô không hề dấu diếm. Ngày đó ở rừng trúc, Nghĩa Dương thấy hết tất cả, Võ Nhi, Võ Nhi đang khi dễ mẫu phi..." Nghĩa Dương khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng lên, thật vất vả đem nhưng điều che dấu nói ra hết. Đôi mắt như nước trong veo chăm chú nhìn Võ Mị Nương chằm chằm, không bỏ quá bất cứ phản ứng nào của Võ Mị Nương,
"Khi dễ?" Bị một tiểu hài tử sáu tuổi căm thù chất vấn, Võ Mị Nương bị áp lực rất lớn. Nghĩa Dương từ đầu đến cuối, tựa như khí tràng mãnh liệt.
"Những lời này ta sẽ không nói với bất kỳ kẻ nào, Võ Nhi, ngươi nên thành thật đối mặt với lòng mình" sâu sắc hơn Nghĩa Dương không nói được, chỉ đem những lời học được từ người lớn mà nói ra.
Trầm mặc, trầm mặc vẫn là trầm mặc. Đối mặt với Nghĩa Dương sắc bén, Võ Mị Nương không thể nào nói nên lời.
Nghĩa Dương cũng không tiếp tục nói nữa.
"Võ Nhi, ngày mai ta sẽ không đến thăm ngươi" Tiểu Nghĩa Dương đột nhiên nhớ đến cái gì đó, khuôn mặt lập tức hớn hở. Cả người đều như có sức sống, giống như không cần đến nơi này, là chuyện vui thiên đại. Vừa mới lúc nãy còn là đứa nhỏ nghiêm túc, giờ hình như không giống nàng chút nào.
"Ân?" Võ Mị Nương vô thức nhíu mày, vậy là không cần vất vả đối mặt với tiểu tổ tông, nhưng nàng lại cao hứng không nổi. Chẳng lẽ bởi vì lúc nãy Nghĩa Dương nói ra những lời không đúng với độ tuổi giờ lại đổi mới sao?
"Ngày mai là sinh nhật cô cô, người ta làm sao còn có thời gian đến bồi Võ Nhi. Thật vất vả mới có một ngày để nghỉ nghơi. Võ Nhi ngươi nên hảo hảo, đừng gây rắc rối đó."
Ngữ khí của Nghĩa Dương rõ ràng là dành nói với tiểu hài tử, Võ Mị Nương tin tưởng, Nghĩa Dương hoàn toàn đem ngữ khí dùng cho Tố Lễ cùng Tuyên Thành nói với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro