Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Tình Địch

"Cao Dương?" Vương hoàng hậu không ý thức được mình học theo Tiêu Thục Phi gọi tên Cao Dương một cách thân mật, Cao Dương một thân cung trang váy dài màu vàng kim hoa mỹ, tịnh lệ như vậy dễ khiến cho người khác chú ý, nàng dĩ nhiên đi thẳng đến cũng không có phát hiện.

Rốt cuộc Cao Dương ở phía sau lưng nàng đứng được bao lâu rồi.

"Hoàng hậu, bổn cung không nhớ rõ mình từng quen biết hoàng hậu " ý là không muốn hoàng hậu tự mình đa tình. Tên Cao Dương không phải ngươi muốn gọi là gọi.

Đôi mắt đẹp lưu chuyển, lộ vẻ phong tình.

Đại Đường công chúa, sắc nước hương trời.

"Cao Dương công chúa..."

Vương hoàng hậu rốt cục cam lòng mắt phượng quay nhìn, trong mắt còn mang theo một chút xuân tình. Không biết Cao Dương công chúa đã nhìn bao lâu, mà cung nữ sau lưng cũng đã đứng cách đó không xa.

"Ở đây phong cảnh thật đẹp, có phải hay không hoàng hậu?"

Trong mắt ánh lên vui vẻ. Cao Dương như có điều suy nghĩ. hơi nghiêng mắt nhìn thấy cái gọi là phong cảnh xinh đẹp. Tuy nhiên đã không còn thấy rõ, nhưng vương lại chút ít, trở thành một tiểu ảnh khiến cảnh sắc trước đẹp mắt vô cùng.

Chỉ là như vậy nhìn xem. liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

"Có ý gì?"

Bị đụng trúng tâm tư Vương hoàng hậu nhíu lông mày, Cao Dương thoạt nhìn vẫn tự tin như thế, hình như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay. Chưa từng thấy nàng lo lắng, Trương Dương bừa bãi vốn là tư thái của nàng.

Nhân tài như thế thật đáng sợ.

"Cũng không có ý gì đặc biệt sâu sắc, chỉ là nhắc nhở người quản tốt chính mình, sự việc dư thừa đa tưởng vô ích, để người khác tạo thành sự việc rắc rối thì không tốt"

Có ý ám chỉ, Cao Dương sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Tiêu Thục Phi, trực tiếp hay gián tiếp cũng không cho phép.

Dù cho người tổn thương Tiêu Thục Phi là chính mình, nàng cũng không cho phép!

"Bổn cung là chủ của lục cung, mỗi lời nói, cử động vô cùng có chừng mực, không cần công chúa nhắc nhở"

Vương hoàng hậu nhíu lông mày cười khẽ, với Cao Dương luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, hiện tại chuyện gì xảy ra mà Cao Dương phải đích thân ra mặt cảnh tỉnh.

"Hoàng tẩu nghĩ quá nhiều, bổn cung bất quá muốn nhắc nhở hoàng tẩu mà thôi, không có ý gì khác"

Đứng chắp tay, chỉ còn một tầng màu vàng kim nhạt, trời chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Một vàng một đỏ, tay áo bay lên, người đứng xem phong cảnh cũng không quá tệ.

"Ah? Cao Dương công chúa thật sự là trở mặt như lật sách, vừa mới nói bổn cung không thể hiểu gì hết, khách khí như vậy, bổn cung không rõ"

Vương hoàng hậu khiêu mi cười cười nói nói, mình lớn hơn Cao Dương 6 tuổi, như thế nào lại bị nàng nói.

Người của hoàng gia đều có một loại khí chất cao quý. Cao Dương từ nhỏ được Thái Tông xem là hòn ngọc quý trên tay, đọc sách viết chữ, giống y hệt một hoàng tử, đương nhiên cũng sẽ có một phong phạm khác.

Thực chất bên trong là lão đạo trưởng thành, người ngoài nhìn vào không phải ai cũng thấy.

"Hoàng hậu huệ chất lan tâm, như thế nào không hiểu rõ ý tứ của bổn cung. Sợ là không phải không rõ, mà là suy nghĩ không cẩn thận."

Binh tới tướng đỡ, nước đến lắp đất chặn, Bất cứ ai đứng trước mặt nàng đều giống như vậy, trở tay không kịp, vĩnh viễn sẽ không muốn đối mặt với Cao Dương.

Có lẽ đơn giản chỉ vì tên của mình ngoại trừ Tiêu Thục Phi không muốn người khác gọi. Đây cũng là một loại chấp niệm Vương hoàng hậu liều mạng mà có, hết lần này đến lần khác, tên gọi gì đấy, rất không có khả năng bị xem nhẹ.

Nghe xong Tiêu Thục Phi gọi tên của nàng, lại nghe người khác gọi tên nàng, thoạt nghe rất khác nhau

Vương hoàng hậu không thường cười. mặt luôn cứng nhắc, thân là hoàng hậu luôn muốn dung mạo nàng đoan trang, cho nên rất nhiều người không thể nhìn thấy nụ cười của nàng có vài phần hồn nhiên, chỉ là phần hồn nhiên này qua thời gian bất tri bất gian bị chôn vùi trong nội cung Đại Minh.

"Chuyện bổn cung không rõ rất nhiều..."

Giống như cùng yêu thích một người, vì cái gì chính mình luôn hèn mọn như vậy, như là cự thạch dưới đáy nước, thở dốc không xong.

Cao Dương vì cái gì vĩnh viễn bảo trì lạnh nhạt,cũng như lạnh nhạt với tất cả những người ở sau lưng thống khổ. Không muốn nói cho hoàng hậu, Cao Dương sẽ không thích Tiêu Thục Phi! đó là chuyện khiến thiên hạ chê cười! trực giác nữ nhân, cùng trực giác yêu thích một người. nàng minh bạch loại ánh mắt muốn cầu mà không được.

Tuy là Cao Dương, cũng biết trong lúc lơ đãng sẽ để lộ tâm sự.

Huống chi, loại tâm sự này Cao Dương chưa bao giờ muốn che dấu.

Cười một tiếng, gió nhẹ thổi bay tay áo phất phơ. Nếu y phục đổi thành màu khác, cũng sẽ có tư vị khác.

"Bổn cung hôm nay tâm tình rất tốt, lời hoàng hậu nói, bổn cung có thể nghe một chút, nhưng không bảo đảm sẽ trả lời tất cả vấn đề" Vui vẻ đứng chờ, có lẽ Cao Dương công chúa cùng hoàng hậu ngồi xuống một chút sẽ tốt hơn

Chỉ là uống trà nói chuyện phiếm, loại phóng túng này, loại tận tình này, là cần chọn đối tượng thích hợp. Hiển nhiên các nàng, cũng không phải là người lựa chọn tốt nhất.

"Công chúa vẫn giống như thường ngày thật khoan thai."

Vương hoàng hậu thở dài, nàng cuối cùng không thể như Cao Dương tỏ ra bình thường. Lạnh nhạt như nước, không thèm để ý Tiêu Thục Phi cùng Võ Mị Nương tình chàng ý thiếp, phong hoa tuyết nguyệt.

Nếu như người kia là Cao Dương, không phải Võ Mị Nương, Vương hoàng hậu có thể lòng mang ngàn cân sao? Có lẽ sẽ hòa hoãn rất nhiều. Đổi thành Cao Dương, có lẽ tốt hơn nhiều.

Tuy nhiên nàng một mực không nói gì, Nhưng Cao Dương nhận ra một loại tồn tại. Từ đầu đến cuối đều như thế, chỉ là tiềm thức quên lãng loại này tồn tại.

"Đúng vậy a, ai bảo ta không phải là người khác, ai bảo ta là Cao Dương"

Cười tự tin, khoan khoái dung nhan sắc sảo như điêu khắc.

Cao Dương vẫn như thế, chưa từng thay đổi.

Khi người khác chú ý đến nàng, nàng cũng không thay đổi. Nàng vẫn giữ lại tính kiêu ngạo hoàng gia, bảo vệ tư tình của một vị công chúa.

Này đây, rất nhiều người đã không để ý đến tuổi của nàng. Sớm thành thục hơn bạn cùng lứa, là người khác vĩnh viễn không thể nào với tới. Con cái hoàng thất, từ nhỏ đã trải qua những chuyện mà người thường phải trải qua cả đời.

Nói sai một câu, làm sai một chuyện, không chỉ có xin lỗi mà có thể đền bù, đôi khi liên quan đến vận mệnh cả đời. Bị hoàng thượng yêu thích hay ghét bỏ, đều phải chịu cả đời, ngay cả khi ban ơn hay ảnh hưởng đến cả đời sau.

"Thật đúng là trước sau như một tự tin như vậy, thật tốt, Sẽ khiến người khác nghĩ rằng thời gian không có thay đổi"

Bao hàm thâm ý, mỹ nhân tự giễu cười. Chuyện cũ như mây trôi qua, trong lòng Vương hoàng hậu lẩn quẩn một vòng cũng không biến đổi.

"Chuyện lừa mình dối người, bổn cung chưa bao giờ làm"

Lập tức phá vỡ vọng tưởng của hoàng hậu, Cao Dương dừng đúng mực.

Mặt như hoa đào, Cao Dương luôn làm cho người khác không có chổ lợi dụng, mà loại người này muốn được lợi thì phải trả giá cao, điều mà người khác không thể làm được.

Đã nhận một ít, tất nhiên muốn một ít, công bình vô cùng.

"Thật sao, bổn cung ngược lại cảm thấy công chúa từng làm rất nhiều chuyện lừa mình dối người. Phong cảnh chổ này tuyệt đẹp, vì cái gì không muốn lưu lại, cứ như thế đẩy cho người khác sao?"

Vương hoàng hậu tin tưởng Cao Dương hiểu rõ, Tiêu Thục Phi vốn là cảnh đẹp chung của các nàng.

Mà ngay cả thậm chí nàng nghĩ đến chuyện độc chiếm Tiêu Thục Phi, làm sao đối phó với mối quan hệ giao hảo giữa Tiêu Thục Phi và Cao Dương.

Đạt được, lại mất đi, thật sự càng thêm khó chịu đựng, không phải ai có thể đấu lại với loại ôn nhu này.

Chỉ là Vương hoàng hậu đánh giá thấp Cao Dương, thấy nguy không sợ hãi, tuy lòng có hàng vạn nỗi niềm, nàng vẫn có thể làm như lòng mình không loạn, mặt không đổi sắc.

"Phong cảnh tuyệt đẹp, chỉ là phong cảnh, nếu chỉ để một người xem, không phải là quá ích kỷ sao"

Đem ai giữ lại bên người, không chiếm được cảm tình thật. Cao Dương nguyện không chấp nhận.

Có một loại người, trong mắt không cho bất kỳ hạt cát nào lưu lại, không biết Cao Dương cùng Vương hoàng hậu là người nào thuộc dạng đó.

Vương hoàng hậu nắm chặt khăn lụa. ích kỷ, ích kỷ, nếu như yêu thích là một loại ích kỷ, thì ích kỷ như thế nào! Cúi đầu không nói, mắt phượng giận dỗi, thanh âm cũng vì thế mà run rẩy: " Cao Dương, không phải nói với bổn cung rằng ngươi cũng thích nàng!"

Lần đầu tiên, nói thẳng ra là yêu thích, thừa nhận yêu thích là chuyện khác.

Tình địch ở trước mặt, tựa hồ có chút buồn cười.

"Bổn cung có bao giờ nói là không thích nàng chưa? Ai cũng biết bổn cung thích nàng, nếu bổn cung không thích nàng, sẽ không còn ai thích nàng như bổn cung nữa"

Vẫn là rất tự tin, mà ngay cả yêu thích một người sâu đậm như vậy cũng có thể xem là một dạng tự tin. Mà trong lời kia, như có như không phiền muộn, sợ người nghe qua không nhận ra.

Bởi vì phiền muộn, chính là giọng nói của Cao Dương

Vương hoàng hậu bối rối nhìn Cao Dương, hòng nhìn ra cái gì trong ánh mắt mỉn cười của nàng. Vì cái gì ngay cả yêu thích, Cao Dương cũng có thể tự tin như vậy! mà chính mình tuyệt đối không thể giống như Cao Dương nói ra mình yêu thích Tiêu Thục Phi.

"Vì cái gì...."

"Thích, có đôi khi là chuyện riêng, Nàng không phải cũng thích ta ư? Ít nhất so với hoàng tẩu, bổn cung cảm thấy nàng thích ta nhiều hơn, điểm tự tin ấy bổn cung đương nhiên có."

Tuy nhiên, loại thích này, cùng Cao Dương thích còn kém xa.

Như là yêu thích, cho đến bây giờ luôn là chuyện riêng của nàng

"Yêu thầm, là có bộ dạng của một loại yêu thầm

Quang minh chính đại yêu nàng, cũng phải ra vẻ yêu thích nàng thật quang minh chính đại

Trốn trốn tránh tránh, che che dấu dấu không phải là phong cách của bổn cung"

"Nếu như không thể thích quang minh chính đại, thì đành yêu thầm vậy."

Thanh âm ôn nhuận như nước, từ trên môi Cao Dương tuôn ra không ngừng. Vương hoàng hậu sững sờ nhìn Cao Dương. Giống như chưa từng thấy người này.

"Thế nào ? không quen biết với bổn cung sao?"

Cười như hạ hoa rất ư là sáng lạn, Cao Dương vẫn là cười đấy thôi

Thật lâu sau, Vương hoàng hậu mới sâu kín nói ra : " Tại sao ngươi lại nói với ta những điều này?"

"Bổn cung không biết, có lẽ không muốn hoàng tẩu tổn thương nàng, khiến cho nàng trở nên hỗn loạn"

"Có lẽ bởi vì chúng ta đều thất bại, không muốn thấy hoàng tẩu thua thảm hại. Bổn cung không phải loại người đối với chuyện người ta thất bại mà cảm thấy khuây khỏa, nhìn hoàng tẩu như thế, bổn cung chỉ cảm thấy càng thêm thất bại"

Nói như vậy, Cao Dương cho rằng vĩnh viễn sẽ không nói với người khác.

Bởi vì yêu thích, cho đến nay cũng chỉ là chuyện của riêng mình mình. Không cần người khác chia sẻ, vô luận là ai đi nữa.

Người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, nguyên lai không chỉ hình dung cho nam tử, để mô tả nữ tử Cao Dương cũng rất thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: