Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Dụ Dỗ


Nghĩa Dương trơ mắt nhìn Võ Mị Nương chạy như bay, bàn tay nhỏ bé hoang mang chạm vào đôi môi anh đào. Võ Mị Nương thật là một người kỳ quái. cùng mẫu phi giận dỗi không nói, còn không biết lễ phép. Mẫu phi làm sao thích Võ Mị Nương. Võ Mị Nương có cái gì tốt.

"Nghĩa Dương đi thôi" Tiêu Thục Phi tiến đến nắm bàn tay nhỏ bé của Nghĩa Dương, một lớn một nhỏ hai người nhìn về phía bóng người càng lúc càng xa, có lẽ đã không thể nào nhìn tới, cảm khái ngàn vạn.

Ánh trời chiều chiếu lên hai người một lớn một nhỏ, nhiễm một tầng óng ánh màu vàng, nhìn nghiêng vô cùng động lòng người.

Nghĩa Dương mỉm cười, con mắt lấp lánh, đột nhiên nói một câu: " Mẫu phi, Võ Nhi thật không nghe lời..."

Tiêu Thục Phi trong lòng không khỏi cười cười, vốn còn có chút ưu thương, tâm đột nhiên rộng mở trong sáng, nhìn Nghĩa Dương ra vẻ tiểu đại nhân, nói về Võ Nhi. Dừng chân không nhịn được nhẹ nắn chiếc mũi nhỏ dễ thương của Nghĩa Dương: " Võ Nhi không nghe lời, Nghĩa Dương có nghe lời không?"

"Đương nhiên, Nghĩa Dương so với Võ Nhi ngoan hơn, Nghĩa Dương cho đến bây giờ chưa làm mẫu phi nổi giận, Nghĩa Dương nghe lời nhất rồi" Đứa trẻ sôi nổi chạy chậm vài bước, hết sức rực rỡ ngây thơ.

"Không làm mẫu phi nổi giận là bé ngoan sao? Nghĩa Dương thật là một hài tử khờ khạo" Đôi mắt nhắm lại, lắng nghe không khí xung quanh như tiếng nhạc. Nghĩa Dương chạy ở phía trước, Tiêu Thục Phi cả người đều giống như bị bao phủ bằng màu vàng, thoạt nhìn cao quý thanh khiết, Nghĩa Dương chỉ cảm thấy mẫu phi chính là người đẹp đến động lòng người.

"Mẫu phi, Nghĩa Dương không có ngốc!" Vui sướng chạy chậm lại bị đá cuội làm bị thương đứa trẻ, âm điệu lớn hơn gấp đôi. Bước chân có chút không tự nhiên loạng choạng, mang theo ngữ khí giống như là khiêu khích, một cách tinh quái, một câu nhân tiện nói dỗi

"Ah?" Khiêu mi gọi nhỏ, đối mặt Nghĩa Dương nhu thuận đáng yêu xinh xắn như được điêu khắc, mọi phiền não trong thời gian ngắn cũng tan thành mây khói.

Có ít người với một số việc là chấp nhận để trong lòng, không cho bất luận kẻ nào chạm đến.

Võ Mị Nương ở trong lòng Tiêu Thục Phi, chính là tồn tại như vậy.

Không thể thay thế.

"Cô cô nói, không khiến mẫu phi tức giận là Nghĩa Dương ngoan nhất rồi, Võ Nhi làm mẫu phi mất hứng, Võ Nhi là người xấu!" tiểu hài tử đối với người lớn mình thích thường hay có khuynh hướng bắt chước. Cao Dương là bên ngoại của Tiêu Thục Phi, là lão sư thứ hai của Nghĩa Dương... Lời Cao Dương nói, Nghĩa Dương toàn bộ đều khắc trong lòng. Chỉ cần có liên quan đến mẫu phi, Nghĩa Dương sẽ chăm chú ghi nhớ.

Như thế, đã vô ý nhưng lại hữu ý để lộ tâm ý của Cao Dương.

Rốt cuộc có biết hay không, rõ ràng đã có cùng cảm tình...

Muốn trách thì trách ranh giới giữa tình với tình quá mức mỏng manh, nhiều khi, trong lúc vô tình vượt ranh giới, khó quay đầu trở lại.

"Cô cô nói bé ngoan có kẹo đường ăn!" Tự quyết định, như là câu hát du dương của Tiểu Thi, đứa trẻ nhảy lên nhảy xuống cười vui vẻ, càng khiến cho người thêm hâm mộ.

"Được rồi, Nghĩa Dương, chờ mẫu phi một chút, Nghĩa Dương chạy nhanh quá" Tiêu Thục Phi vài bước đuổi theo Nghĩa Dương, Nghĩa Dương khanh khách cười không ngừng, nhào vào trong lòng Tiêu Thục Phi. Mẫu phi ôm ấp thật ấm áp, ôn nhu, thích nhất mẫu phi

"Mẫu phi đừng thích Võ Nhi, Võ Nhi không nghe lời!" khiến mẫu phi tức giận là mọi người không nghe lời, Võ Nhi không nghe lời nhất! Nghĩa Dương trong lòng đã sớm chắc chắn Võ Mị Nương là người xấu!

"Được rồi, mẫu phi thương nhất Nghĩa Dương được chưa? Nghĩa Dương, không thích Võ Nhi sao?" Thời gian dần qua, Tiêu Thục Phi tựa hồ cũng đã quen Nghĩa Dương gọi Võ Nhi như thế. Vốn cho rằng thân mật xưng hô sẽ không bị người khác nói theo, hôm nay từ trong miệng Nghĩa Dương nói ra, cảm thấy hết sức ngọt ngào êm dịu

Giống như đã được công nhận.

Tiêu Thục Phi tựa hồ đã quên, Võ Mị Nương vĩnh viễn không muốn gặp nàng.

"Ân..."

Trầm mặc đi vài bước, Nghĩa Dương tỏ vẻ là tiểu đại nhân thâm trầm, thoạt nhìn khiến người ta có phần buồn cười.

"Mẫu phi, thích Võ Nhi sao?"

Nghĩa Dương nhỏ giọng hỏi, Võ Mị Nương thật sự là rất khó khăn vì Nghĩa Dương, tuổi còn nhỏ mà đã bắt chước người lớn suy nghĩ nhiều thứ

Tiểu quỷ đại nhân không giống như đã trưởng thành hiểu chuyện, Nghĩa Dương luôn làm như vậy để người khác ưa thích. Coi như Võ Mị Nương cũng không cách nào không để ý đến Nghĩa Dương linh cơ đáng yêu. Vì thế , không chỉ một lần hâm mộ Tiêu Thục Phi.

"Thích" Như là suy tư thật lâu, Tiêu Thục Phi thôi vui vẻ, chăm chú nhìn dáng Nghĩa Dương như chạy trốn. Nghĩa Dương nhẹ nhàng giang tay như đang bay đột nhiên ngừng lại, sau đó dừng lại không đi

"Mẫu phi thích Võ Nhi, Nghĩa Dương cũng sẽ thích Võ Nhi!" hết thảy mọi thứ mẫu phi thích, Nghĩa Dương cũng sẽ thích

"Nhưng Nghĩa Dương có nghĩ là làm gì đó khiến Võ Nhi thích Nghĩa Dương không?" Như là đang dụ dỗ tiểu hài tử phạm tội. Tiêu Thục Phi nói một lời làm cho bất cứ ai cũng không thể cự tuyệt. Huống chi Nghĩa Dương thích Tiêu Thục Phi lâu rồi, tự nhiên gật đầu đồng ý

"Nghĩa Dương thích Võ Nhi, Võ Nhi cũng phải thích Nghĩa Dương" Nghĩa Dương tiểu công chúa bắt đầu bá đạo, Võ Nhi xấu như vậy sao có thể không thích mình! các trưởng bối đều thích Nghĩa Dương, Võ Mị Nương cũng phải thích Nghĩa Dương!

"Thế nhưng Võ Nhi thoạt nhìn hình như không thích Nghĩa Dương"

Nói lời dụ dỗ thật chính xác, Tiêu Thục Phi thoạt nhìn vẫn như cũ ưu nhã động lòng người. Dung mạo vốn tái nhợt không có chút huyết sắc, bởi vì trời chiều bao phủ, trên mặt nhiễm một tầng đỏ ứng, lời nói ra mê hoặc lòng người, ngay cả Nghĩa Dương nghe xong đều cảm thấy hơi say. Mỗi ngày nghe mẫu phi nói chuyện, cảm thấy đó là một loại hưởng thụ.

"Làm sao có thể, Nghĩa Dương rõ ràng đáng yêu như vậy!" tiểu công chúa vẫn rất tự tin, mẫu phi từng nói Nghĩa Dương người gặp người thích mà, hết lần này đến lần khác Võ Mị Nương kia không thích mình sao? Loại chuyện này, tuyệt đối không có khả năng!

"Bằng không vì cái gì Võ Nhi vừa thấy Nghĩa Dương đã muốn rời đi. Mẫu phi nhìn rất rõ, Võ Nhi còn cố tình gỡ tay Nghĩa Dương ra đúng không?" Nghe thấy Tiêu Thục Phi nói, Nghĩa Dương bắt đầu trở nên buồn rầu...Võ Mị Nương xác thật là muốn gỡ tay mình ra! chẳng lẽ mình thật sự bị Võ Mị Nương chán ghét, mặc dù mình một chút cũng không thích Võ Mị Nương! ai bảo mẫu phi thích Võ Mị Nương như vậy, còn một lần lại một lần thân mật gọi Võ Mị Nương là Võ Nhi! cái tên này thật sự khó nghe muốn chết! cũng chỉ có mẫu phi có thể khiến tên khó nghe như vậy gọi lên thật dễ nghe!

Như thế xem như đã nghĩ thông suốt rồi. Nghĩa Dương thoạt nhìn tựa hồ buồn rầu nói: " Võ Nhi không thích Nghĩa Dương đành thôi vậy, chỉ cần mẫu phi cùng cô cô thích Nghĩa Dương là được rồi, Võ Nhi thích mẫu phi cũng tốt!"

Lời trẻ con không cố kỵ, một câu đâm vào vết thương của Tiêu Thục Phi. Tiêu Thục Phi như thế nào lại bỏ qua cơ hội như vậy, thật vất vả mới phát hiện ra Nghĩa Dương có thiên phú dùng lời nói dọa Võ Mị Nương chạy mất.

"Võ Nhi thích mẫu phi, Nghĩa Dương không muốn làm Võ Nhi thích Nghĩa Dương sao?" người lớn nếu muốn lừa gạt con nít, hai ba câu tự nhiên có thể khiến trẻ con nghe theo. Huống chi người lớn lại là Tiêu Thục Phi, tiểu hài tử lại là Nghĩa Dương.

"Nghĩa Dương nên làm thế nào để Võ Nhi thích đi chứ?" Cực không tình nguyện, vì cái gì hết lần này đến lần khác là Võ Nhi. Nghĩa Dương nhíu mày, Võ Mị Nương, ngươi thật đáng chán.

"Nghĩa Dương chỉ cần thường đến thăm Võ Nhi là được rồi, lúc trước mẫu phi cũng làm như vậy mà được Võ Nhi thích" Sâu kín thở dài, Tiêu Thục Phi kiên nhẫn nói với Nghĩa Dương.

Hình như thời gian truy đuổi thoáng một cái đã trôi qua, thay đổi không ngừng.

Võ Nhi nói vĩnh viễn không muốn gặp nàng, không đến một ngày lại gặp mặt. Loại xảo ngộ này , nếu như phát sinh thường xuyên, Võ Nhi cũng sẽ quen. Võ Nhi cũng sẽ không quan trọng hóa vấn đề.

"Tốt" Hình như đã thành công, bất quá chỉ thường đi thăm Võ Nhi mà thôi. Nghĩa Dương là đứa trẻ ngoan nhất, nhiều lần đến ăn bữa tối cùng Võ Nhi, Võ Nhi sẽ vui vẻ, Võ Nhi vui vẻ rồi, sẽ thích Nghĩa Dương thôi.

oOo

Có ít người rất hỉ hoan ngắm phong cảnh, mà ngắm phong cảnh chính là có người đi vào trong phong cảnh đó, trong lúc lơ đãng trở thành tuyệt cảnh trong mắt ai.

Người mặc hoa phục trường bào, cầu nhỏ nước chảy, màu xanh lá cỏ dạt dào xuân ý, tất cả sẽ trở thành bối cảnh không động, không thay đổi. Người đi vào trong mắt nàng, thiên biến vạn biến phong cảnh vẫn không thay đổi. Nhưng vẫn như cũ tác động vào mắt nàng, mắt phượng chớp cũng không chớp, sợ bỏ lỡ một giây hưởng thụ.

Bên cạnh hoàng hậu, phần lớn cung nữ đều phát hiện, hoàng hậu tựa hồ đặc biệt thích ngắm cảnh. Động một chút ngắm mấy canh giờ không mệt mỏi, tính tình vẫn rất ôn hòa bất hỏa, cũng không đánh chửi cung nữ. Các nàng cũng mừng rỡ vì được thanh nhàn.

Không ai biết hoàng hậu đã rất sớm trở thành kẻ theo dõi, Hoàng cung nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chổ có thể đi cũng chỉ vài chổ mà thôi. Chỉ cần nghe ngóng một chút, tìm người báo cáo một chút, mỗi người ở khắp hậu cung đều bị hoàng hậu nắm trong tay.

Vương hoàng hậu nhìn không phải là kẻ khác, chính là một lớn một nhỏ, cười cười nói nói Nghĩa Dương cùng Tiêu Thục Phi. Vương hoàng hậu sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào nhìn mẫu tử các nàng hoan thanh tiếu nhữ, loại chấp niệm này gần như là cố chấp.

Sẽ không thừa nhận, không muốn thừa nhận là đang nhìn ai, nhưng trong tay vẫn giữ lấy khăn lụa một mực không thay đổi đã rõ rành rành rồi đó sao?

Vương hoàng hậu làm việc cũng không hợp với thói thường, đã tìm thấy đồ vật làm rơi, đương nhiên là muốn vật quy về cố chủ. Vì cái gì ngày hôm qua còn chất vấn người ta lại còn giữ khăn lụa, nếu không phải Tiêu Thục Phi vội vã đi ra ngoài chưa kịp quay trở lại, nàng nhất định sẽ chú ý, khăn lụa đã không còn.

Nếu là bảo vật, Vương hoàng hậu đương nhiên muốn sưu tầm, không hề trả lại cho người.

Tình cảm phá kén mà ra, quả nhiên càng đốt càng cháy mãnh liệt.

Nếu hiện tại mới hiểu được, chính là yêu thích, có phải là đã quá muộn rồi không.

Phong cảnh trong mắt, chỉ cần nhìn người kia áo trắng bồng bềnh, liền có thể lắp đầy chổ trống rất lớn trong lòng.

Vương hoàng hậu không một chút ghen ghét với việc Võ Mị Nương mang thai long chủng. Nàng cũng không còn lý do để tiếp tục xuất hiện trước mặt Tiêu Thục Phi. Võ Mị Nương trong lúc vô tình nghe được bao nhiêu, Vương hoàng hậu cũng không để tâm.

Nàng phá hoại tình cảm của các nàng, nàng biết rõ

Cho nên, dù Tiêu Thục Phi có gặp nàng, cũng sẽ không muốn liếc mắt nhìn đến nàng.

Mà nàng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Thục Phi từng bước một rời khỏi tầm mắt của nàng, cho đến khi không còn thấy hình bóng. Nàng có thể cứ như vậy, tiếp tục chờ đợi ngẫu nhiên có thể xa xa thoáng nhìn. Có lẽ còn có thể đợi đến ngày nàng đột nhiên quay đầu, phiên như kinh hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: