Chương 2: Cổ Tự
Vĩnh Huy năm thứ hai, Đường Cao Tông mang theo hoàng hậu, Tiêu Thục Phi cùng một đoàn người hướng về Cảnh Nghiệp Tử cầu phúc.
Đã một năm, Tiêu Thục Phi mới gặp lại Võ Mỵ Nương.
Đã một năm, Tiêu Thục Phi được sủng ái nhất hậu cung.
Tâm thần bất định, tâm khó có thể an, mà ngay cả lúc tô son cũng là lau rồi lại tô, cứ thế như vậy, mãi vẫn không tìm được màu sắc phù hợp. Trong gương, mỹ nhân nở nụ cười chua chát, bất quá chỉ là gặp mặt người đó một lần, nói không chừng người ta căn bản không nhớ mình, thì việc gì mình phải lo sợ.
Ngón tay ngọc thon dài, nhìn gương cười yếu ớt, nàng mặc vào bạch y yêu thích nhất
oOo
Trong Cảm Nghiệp tự, có một người cũng kích động khó tả giống như thế, tay cầm gương đồng, một tiểu ni cô xinh đẹp dịu dàng như muốn khóc, mình sẽ có hình dáng thế nào để gặp mặt hoàng thượng! Thanh đèn chùa cổ, cơm rau dưa cà, làn da vốn mịn màng tịnh lệ cũng trở nên thô ráp mất rồi.
Võ Mị Nương nổi giận ném gương xuống đất, sau đó lấy nước rửa mặt, mặc áo bào không có chút trang trí nào. Nhìn bầu trời xa xa miển cười.
Thành bại chỉ một lần này, nàng ở Cảm Nghiệp Tự suốt hai năm rồi, vì trở lại hoàng cung, nàng không tiếc ủy thân cho người kia! Can tâm trở thành đồ chơi của người kia suốt hai năm, nàng chịu đựng mọi khổ sở cùng tra tấn, nhất định nắm lấy cơ hội này! Đây là cơ hội cuối cùng của nàng!
Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nàng không muốn nhìn thấy nơi này dù một cành cây ngọn cỏ, nàng muốn vào cung, tiến cung.
Võ Mị Nương mới sáng sớm đã chờ đợi, nàng thấy trong chùa thay dầu thắp, hương án, từng cành cây ngọn cỏ đều nhất nhất tu bổ, còn có thái giám nội cung khoa chân múa tay, trong nội viện hay đường lớn đều trải một tầng thảm đỏ, nghênh đón hoàng thượng giá lâm.
Nàng ngay cả quét dọn chủ viện còn không có tư cách, chỉ được phân phó đến thiền viện múc nước quét rác, rất không thú vị. Cũng may phân cho nàng công việc không quá nặng, nàng sớm đã làm xong, trên người còn mang rất nhiều bảo vật người kia tặng, đem cho cung nhân lính gác, lúc này mới tìm đến chổ hoàng thượng sẽ đi qua, núp đằng sau gốc cây, kiên nhẫn chờ đợi.
Đoàn người Cao Tông dẫn đầu cuồng cuộn đến Cảm Nghiệp Tự, vừa xuống xe ngựa hoàng gia, bước ngay lên thảm đỏ dưới chân ngựa, Cao Tông đi trước, Vương hoàng hậu, Tiêu Thục Phi một trái một phải, long uy thiên tử, không thể coi thường
Võ Mị Nương chọn đúng thời cơ, chạy lên phía trước vài bước, nắm chặt lấy long bào hoàng thượng, lê hoa đái vũ: " Hoàng thượng, hoàng thượng, là ngài đến đón thiếp đúng không?"
Một đám người không ngờ đột nhiên có một tiểu ni cô chạy ra, lập tức rối loạn, Cao Tông chỉ mở hai mắt nhìn, người trước mặt không phải Mị Nương thì còn là ai? Mình đã từng hứa với nàng, một khi đăng cơ, sẽ đưa nàng vào cung, nhoáng một cái, hai năm đã qua đi
Cao Tông vốn bẩm sinh si tình, thấy Mị Nương càng xinh đẹp, trong lòng cũng nhanh yêu thích. bất đắc dĩ thời cơ chưa đến, chỉ khó xử nói: " Mị Nương, Mị Nương, mau buông trẫm ra..."
Từ Công công bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, khoát tay gọi người kéo xuống.
"Hoàng thượng, hoàng thượng..." Võ Mị Nương vẫn là vừa khóc vừa gọi, trong lòng cực kỳ ủy khuất, nàng không thể thua, nàng không thể ở lại đây chịu đựng người kia lăng nhục!
Lý Trị bối rối che dấu, mọi người xem không có chuyện gì xảy ra, đội ngũ bị dừng lại tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu Thục Phi hơi sửng sờ, người mới nãy là ai? Võ Nhi?
Nàng lê hoa đáy vũ, chợt xuất hiện ở trước mặt nàng, lại giống như chưa bao giờ tồn tại. Thật sự là chuyện lạ.
Thấy Hoàng Thượng tinh thần hoảng hốt, tất nhiên là không có tâm hướng phật, cung nhân phải nhắc nhở, nhưng nhiều lần phạm sai lầm. Tiêu Thục Phi cũng lộ ra vẻ không yên lòng chẳng phải rõ ràng rồi sao, sợ là chỉ có một người không biết rõ tâm tư khác của nàng. Vương hoàng hậu chỉ có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Tiêu Thục Phi, bất động nhan sắc, tiếp tục đi theo hoàng thượng.
Trong Cảm Nghiệp Tự đã chuẩn bị gian phòng nghỉ nghơi cho hoàng thượng, một đoàn người đi mai mới có thể trở về, tất nhiên là muốn ở lại Cảm Nghiệp Tự một đêm.
oOo
Tiêu Thục Phi sau một hồi ở trong phòng không thoải mái liền ra khỏi phòng, tìm một người khắp nơi nhưng không thấy
Tiêu Thục Phi giữ lại một tiểu ni cô hỏi: " Võ Mị Nương ở đâu?"
"Võ Mị Nương ? là Võ Mị Nương nghĩ muốn tiến cung nên chạy ra ngoài sao?" Tiểu ni cô hiển nhiên đối với Võ Mị Nương ấn tượng tương đối sâu sắc.
Tiêu Thục Phi đi theo chỉ dẫn của tiểu ni cô, rốt cuộc đi vào cánh cửa cũ nát của Thiên Viện, nàng quả nhiên thấy bóng lưng gầy yếu ngồi ở bậc thanh nhìn bầu trời, đôi mắt linh động sáng ngời.
Tóc đen nàng yêu nhất đã không còn. Nhưng vẫn là Võ Nhi nàng yêu thích nhất. Tay Tiêu Thục Phi lúc này từng chút rất muốn chạm đến Võ Mị Nương, hoa trong lòng bàn tay cũng trở nên nhột nhạt, đúng là một tư vị khác. Tiêu Thục Phi đã có chút hối hận, hậu cung to lớn, nàng vì sao không đem nàng đưa vào trong cung, nuôi dưỡng, ai mà biết được!
"Cô là ai?" Võ Mị Nương tò mò hỏi
"Ân?" Tiêu Thục Phi khiêu mi, sóng mắt lưu chuyển, cười nhưng nói nhỏ " Ta là ai không quan trọng, quan trọng là...ta biết rõ cô là ai"
Tay rút lại buông xuống, đầu ngón tay vừa mới chạm người kia vẫn còn cảm giác. nguyên lai bất quá nàng đối với không khí tự mình tương tư sầu khổ. Tiêu Thục Phi cười nhạt một tiếng, chỉ muốn nhìn kỹ lông mày Võ Nhi, mắt Võ Nhi, toàn bộ đều khắc trong tim.
"Cô có thể giúp ta hồi cung không ? Ta có thể đáp ứng cô bất cứ điều gì" Võ Mị Nương rất nghiêm túc nói, nàng làm sao không nhận ra người này. Nếu nói hoàng thượng một thân long bào sáng loáng rất là bắt mắt, mà nàng, một thân bạch y cũng tuyệt đối dễ dàng khiến người khác chú ý. Nàng nhìn thấy đầu tiên không phải là hoàng thượng, mà là người đứng bên cạnh hoàng thượng. Người này mặc dù không phải hoàng hậu, nhưng có thể đứng cạnh hoành thượng tất nhiên không phải phi tần bình thường. Võ Mị Nương ẩn ẩn đoán được người này là ai, chỉ cần có thể trợ giúp nàng hồi cung, đều tốt hết!
"Cô muốn hồi cung sao?" Tiêu Thục Phi mỉm cười, trong lòng tràn ngập đau đớn, đúng là lòng đau như cắt. Võ Nhi, Võ Nhi, là muốn quay lại hoàng cung, vì cái gì, nàng cho rằng nàng muốn được tự do.
"Ân" Mị Nương không hề nói khác, nàng không biết người này là địch hay là bạn, không dám tiết lộ bí mật.
"Trong hoàng cung có gì tốt, như một cái lồng giam, một khi vào tâm lập tức mất tự do" Tiêu Thục Phi mím môi nói nhỏ, giống như là tự quyết.
Võ Mị Nương tâm bất đồng, người này là người ngoài, nàng nào biết gì về nỗi khổ của nàng, không khỏi cắn răng mỉa mai " Vào cung mất đi tự do, nhưng nếu như ở ngoài cung ngay cả tâm cũng bị mất!cô không phải ta, làm sao biết nỗi khổ của ta!"
Ngay cả tâm cũng bị mất, ngay cả tâm cũng bị mất, Tiêu Thục Phi trong lòng mặc niệm. Võ Nhi, năm đó nếu ta không đem nàng đến nơi này, sợ là mạng nàng cũng không còn.
Năm đó hoàng hậu nghe lời Trưởng Tôn Vô Kỵ châm ngòi, muốn đem một đám phi tần không phân biệt địa vị cao thấp chôn cùng với tiên đế, Tiêu Thục Phi không tiếc trở mặt với hoàng hậu, khiêu chiến quyền uy hoàng hậu, không xem Trưởng Tôn Vô Kỵ ra gì, trong vòng một đêm, gây thù chuốc oán vô số. Từ lúc Tiêu Thục Phi ra đời cho đến nay, đây là sự tình phản nghịch nhất từng làm, có lẽ vốn không có tâm địa bồ tát như thế, chỉ vì Võ Nhi bị ở trong chuyện này. Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Võ Nhi chết trước mặt nàng, chỉ có thể tạm thời ở Cảm Nghiệp Tự, chờ đạo hiếu kỳ qua đi, câu chuyện bị quên lãng, sẽ đưa nàng ra khỏi tự.
Nào biết đâu rằng, vào Cảm Nghiệp Tự, Võ Nhi đúng là ngay cả tâm cũng bị mất, lòng của nàng đã cho ai rồi sao?
Tiêu Thục Phi định đến chổ hoàng hậu đề tỉnh một câu, hoàng hậu sớm đối với chuyện nàng được sủng ái mang hận trong lòng, hoàng thượng đối với Võ Nhi hữu tình, nếu để cho nàng biết được chuyện này, đích thị là rất cao hứng. Võ Nhi, nếu nàng biết người đưa nàng đến Cảm Nghiệp Tự là ta, có thể hay không sẽ trách ta? trách ta, ha ha, nhất định là hận chết đi được.
Tình cảm chưa kịp thổ lộ, mà cũng không cần thổ lộ. Tiêu Thục Phi duỗi tay trái ra, môi khẽ chạm vào, vừa mới nãy chính bàn tay này đã suýt vuốt ve Võ Nhi. Cứ xem là như thế đi, như thế đi.
Võ Mị Nương có chút sửng sờ, vì cái gì bóng lưng của nàng lại tịch mịch như vậy? Thật sự là kỳ quái, tịch mịch, tịch mịch, rất tịch mịch, nhưng là mình mới đúng!
Đứng vịn cửa, tự mình ngừng một chút, ngay cả quay đầu cũng không thể làm được rồi.
Võ Nhi, Võ Nhi, ta sẽ thành toàn nàng, đưa nàng vào cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro