Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Cưỡng Hôn

Kỳ thật Võ Mị Nương đã sai rồi, nàng cho rằng lòng nàng đã trở lại vị trí cũ rồi, lại không biết người nọ vẫn tiếp tục bước đến, lúc chỉ cách nàng bất quá có một chút, lòng của nàng lập tức thay đổi.

Lưỡng lự, chờ đợi bị tuyên án

Ảo não cái gì, có lẽ chỉ có thể chịu đựng thôi.

Bởi vì người trước mắt mỉm cười hướng về nàng, hiện tại có thể đoán được với tốc độ như thế sẽ sớm đến gần nàng.

Nàng ngăn không được...mừng rỡ như điên!

Chỉ là, hiện tại cách mình một bước ngắn, khăn lụa màu trắng, nguyên vốn an phận rúc vào trong cổ nàng thì hiện tại lại tản mát lộ ra ngoài, một dấu vết màu đỏ, giống như một cơn gió đâm thẳng vào mắt Võ Mị Nương.

Đen kịt một mảnh, là nàng có thể nghĩ đến đường ra!

Màu đỏ kia chẳng những không làm ảnh hưởng đến khí chất cả người nàng, ngược lại còn lộ ra nhiều tia phong tình hơn, hiện tại có thể thấy càng lúc càng nhiều hơn.

Sau đó, hóa thành phong tình vạn chủng.

May mắn, nàng đã chuẩn bị rồi, ngón tay thon dài, chặn lại ở cổ, trên mặt biểu lộ cảm xúc không rõ ràng

"Võ Nhi, giúp ta quấn lại được không?"

Tự nhiên, Tiêu Thục Phi biểu hiện vô cùng tự nhiên!

Võ Mị Nương hít một hơi, can đảm đi qua, cái kia trên da thịt triệt để bạo lộ ở dưới ánh mặt trời.

Ngón tay khẽ chạm lấy da thịt lộ ra bên ngoài, mền mại tươi mát, trắng nõn nà, chính là ở trên da thịt tươi đẹp lại xen lẫn màu đỏ màu tím, như là dấu vết bị người ngược đãi.!

"Đau không?" Võ Mị Nương chỉ nhìn vết đỏ kia, không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt của nànng

"Muội nói xem?"

Nghiêng đầu cười yếu ớt, mím môi không nói

Hồi lâu, không tìm được câu trả lời thuyết phục.

Ngón tay thon dài của Tiêu Thục Phi nâng cằm Võ Mị Nương, sâu kín cười cười.

"Võ Nhi thử bị xem, Võ Nhi sẽ biết rõ thôi"

Võ Mị Nương cả kinh trợn tròn mắt, lập tức rơi vào trong đôi mắt đẹp trong như nước của Tiêu Thục Phi, dường như nơi đó chính là nguồn nước sâu đến nỗi không nhìn đến đáy. Tâm ý mất mặt, hơi nhộn nhạo dâng lên.

Đã lâm vào thì không biết phải làm thế nào.

Võ Mị Nương vô thức muốn né tránh. Nhưng chân như mọc rễ, ngay cả dời ánh mắt khỏi nàng cũng khó đến như vậy.

"Ta không cố ý...."

Khuôn mặt ửng đỏ, say lòng người, giống như thủy triều lên xuống ở cùng một chổ.

"Đồ ngốc, ta không có trách muội"

Hờn dỗi, thần thái tiểu nữ nhi hơi lộ ra, Võ Mị Nương xách định dưới mắt mọc rễ mất rồi, không thể nào nhổ được!

"Ngày đó ta say, không biết ta đã làm những gì!"

Xấu hổ, Võ Mị Nương tâm loạn thành một đoàn.

Thanh âm của nàng run rẩy đến mức nào, ngữ khí vội vàng nhanh chóng đến cỡ nào, lòng của nàng kích động đến mức nào!

Mà ngay cả lúc ở bên cạnh hoàng thượng, nàng cũng chưa từng khẩn trương đến như thế.

"Ta cho rằng Võ Nhi khi say thật lợi hại"

"Thế nhưng ta vẫn tinh tường nhớ rõ từng lời từng chữ của Võ Nhi"

Đó là do rượu nói bậy hay là do biểu lộ thật tình. Tiêu Thục Phi lựa chọn cái thứ hai.

"Không bằng ta nhắc nhớ Võ Nhi có được không?"

Loại tình cảnh này, loại âm thanh này, Võ Mị Nương như thế nào lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

Mơ hồ trong mộng, đã bị người này dụ dỗ hàng vạn lần.

Đúng rồi, nhất định là nàng dụ dỗ mình trước, nếu không, nếu không, mình sao có thể đối với một nữ tử si mê như thế.

Võ Mị Nương rốt cuộc thừa nhận, nàng đối với nữ nhân này thật tâm mê muội.

Môi của nàng, nhan sắc của nàng đều tỏa ra một loại mị hoặc, giống như dụ dỗ nàng đến đây!

"Ta nói gì chứ?"

Võ Mị Nương trong lòng không rõ nên hỏi, thật sự nàng đã quên hết những lời nàng đã nói.

Muốn nhớ lại...thật sự là rất khó khăn. Phải biết rằng, nếu nàng không chịu được tửu lượng, có thể tỉnh lại mà nói đã là một vạn hạnh.

Thế nhưng, ngày hôm sau khi tỉnh lại, nàng thế nhưng lại thanh tỉnh vô cùng, nàng thanh tỉnh nhớ rõ, nàng hôn trộm nàng!

"Võ Nhi nói, chỉ cần thấy môi của ta, tự nhiên muốn hôn lên, muốn dày xéo"

Rất nghiêm túc, rõ ràng xác thực.

Tiêu Thục Phi như thế nào vẫn giữ được ngữ khí như thế không sợ hãi!

Chẳng lẽ Tiêu Thục Phi không biết lời này lớn nhỏ ra sao, có thể khiến người ta vạn phần mơ màng ư!

Muốn hôn, muốn dày xéo, trong nội tâm xác thực chính là cảm giác này

Có thể nói ra cho nàng biết rồi, không hiểu tại sao chính mình lại nói ra những lời này.

Cũng may, Tiêu Thục Phi không có biểu hiện nào chán ghét, Võ Mị Nương lựa chọn sớm đem trái tim đặt trở lại vị trí cũ, im im lặng lặng lắng nghe ý định tiếp theo của nàng.

"Hiện tại, ở đây, ngay trước mắt muội, có phải hay không còn loại suy nghĩ này"

Hướng dẫn từng bước, người kia rõ ràng là một bạch y tiên tử, vì cái gì Võ Mị Nương thấy trong nụ cười của nàng mang theo một chút giảo hoạt.

Giống như là, đang dụ dỗ nàng!

Ngón tay trắng muốt hồng nhuận phơn phớt, đã dụ dỗ nàng, mơ hồ tĩnh lặng nói cho nàng biết mảnh mền mại kia đang để cho nàng biết thế nào là dục tiên dục tử

"Hay là do rượu nên lỡ lời?"

Từng bước ép sát, Tiêu Thục Phi ở trong tình thế bắt buộc!

Võ Nhi ba phen bốn bận, đều rơi vào chổ của ta, nếu lần này để cho nàng chạy thoát thêm lần nữa.

Có phải hay không giống như ta không có thành ý.

Trước hết phải ép buộc kẻ kia, bắt phải lãnh nhận trách nhiệm mới đúng.

"Người khác khi say đều nói ra lời chân thật, Võ Nhi khi say lại nói ra lời dối trá sao?"

Cười như hạ hoa, môi khẽ cong lên, Tiêu Thục Phi toàn bộ triển khai khí thế.

Võ Mị Nương lúc này mới phát hiện nét mặt của mình không còn phong phú nữa, đối diện với Tiêu Thục Phi nàng không còn chút lực chống đỡ

Nàng thật sự thẹn với chữ "Mị" mà Thái Tông ban cho nàng!

Võ Mị Nương đã quên, nàng chán ghét chữ đó đến mức nào.

Ai bảo người kia chính là Tiêu Thục Phi, tâm ý của nàng đều bị nàng tả hữu mất rồi.

Nữ nhân này, mới thực sự là đáng sợ

Ôn nhu, nguyên lai chính là vũ khí trí mạng nhất!

"Nếu như là sự thật thì sao?"

Nếu như là thật sự muốn hôn, muốn dày xéo đôi môi người này thì sao?

Với tư cách Tiêu Thục Phi cao cao tại thượng sẽ để cho ta hôn, cho ta giày xéo sao?

Hiện tại Võ Mị Nương không dám hỏi ra những lời này. Bất quá có lẽ, ngày đó sẽ không quá lâu.

"Ân?"

Rốt cuộc ra vẻ như không biết, hay là do dục cự còn nghênh, đúng mực, Tiêu Thục Phi đắn đo quả nhiên không sai chút nào.

Đủ để cho người buông khí giới đầu hàng

Nhưng Võ Mị Nương dù sao cũng không giống với người thường, bị câu dẫn, bị hấp dẫn, có lẽ vì nguyên nhân khác nữa.

Dù sao mỹ nhân đã tới cửa, tìm mọi cách, trăm phương ngàn kế dụ dỗ, ai lại không thích cơ chứ?

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng

Đến cùng Võ Mị Nương nghĩ như thế nào, có lẽ chỉ có nàng mới hiểu rõ.

Có lẽ Võ Mị Nương là con ve, cũng là chim sẻ

Trong quá trình bị quyến rũ câu dẫn, người kia sớm đã không thể tránh khỏi chuyện rơi vào tay giặc.

"Bởi vì nàng cũng giống ta thích như vậy đúng không?"

Đả ách mê hoặc, Võ Mị Nương am hiểu vô cùng!

Tiêu Thục Phi là hảo lão sư, Võ Mị Nương là đệ tử giỏi.

Đến phiên Tiêu Thục Phi xấu hổ, cũng chỉ là nữ nhân sống lâu năm trong hậu cung, học tường tận kỹ thuật hỷ nộ không lộ ra.

Tuy thần sắc bên ngoài biểu hiện như thế nào, khả năng là cố ý để cho người khác tưởng rằng như thế

Võ Mị Nương không cho Tiêu Thục Phi quá nhiều thời gian để suy nghĩ, nàng nóng lòng nghiệm chứng xem cũng yêu thích giống như nàng không

Không, là do một mình mình tự nguyện cho mới đúng.

Bàn tay như bạch ngọc của Tiêu Thục Phi không biết từ lúc nào đặt trên vai Võ Mị Nương, dường như trong giờ phút này đang chuẩn bị sẵn sàng

Võ Mị Nương đưa tay chủ động ôm lấy eo nàng, mền mại ấm áp kích thích da thịt của nàng, nàng không kịp ngăn cản mong ước muốn ngậm lấy nuốt vào đôi môi xinh đẹp câu dẫn kia.

Một phen triền miên, cũng không quá đáng là vì tình vì người, vì vật, thiên thời địa lợi nhân hòa

Tư thế hoàn toàn thay đổi, Võ Mị Nương nâng cằm Tiêu Thục Phi, cũng không phải lần đầu tiên, tiếp xúc mảnh da thịt này.

Mà ngay cả với nụ hôn kia, cánh môi mỏng manh cũng cho nàng cảm thấy giống như lần đầu tiên xâm nhập.

Hoàn toàn không có tiền lệ, chưa bao giờ khao khát muốn trực tiếp chạm đến phiếm da thịt kia đến như thế, cho dù chổ đó đã bị mình giày xéo qua rồi, bị mình hôn lấy.

Người nọ mặt mũi đỏ ửng, hoàn toàn không còn dáng vẻ cười điêu luyện nữa, chỉ nằm sấp trên người mình, trước ngực phập phồng nhu thuận như đứa bé.

"Ta đã nói, nàng rất thích thú đúng không?"

Võ Mị Nương cực kỳ lợi hại, đem người ta hôn đến thở không ra hơi, cười run rẩy hết cả người, còn muốn dùng tư thái đắc thắng như vậy, quả thật là tiềm lực vô hạn.

Bất quá giờ phút này chính là việc nên làm. Võ Mị Nương không thể để Tiêu Thục Phi xem thường.

Tuy mọi thứ nàng không bằng nàng, nhưng hòa lẫn vào nhau một lần cũng không đến nỗi khó khăn.

Chỉ là, thật sự muốn nếm thử lần nữa.

Hành động của phái thực lực quả nhiên cường đại, mặt đối mặt với người trước mắt, nếu không phải làm một chút gì đó, thì thật sự cô phụ mỹ nhân.

Chính là vội vã xâm nhập môi, bị ngón tay ngăn lại

"Võ Nhi cũng rất thích không phải sao?"

"Đúng, ta rất thích"

Võ Mị Nương ngược lại muốn nhìn xem Tiêu Thục Phi sẽ trả lời nàng thế nào.

Đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, tựa hồ đang tự hỏi lời này mấy phần thật giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: