Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Tiếng Tiêu

Võ Mị Nương nhìn qua gương đồng, trên cổ đã không còn dấu son môi đỏ tươi, hôm qua vừa lau vừa chà, da thịt hiện tại trông như lúc ban đầu, không còn lưu lại dấu vết.

Tiêu Thục Phi sao rồi?

Hiện tại chỉ cần nghĩ đến cái tên này, Võ Mị Nương liền có chút khí huyết dâng lên.

Phần môi của nàng hôm qua mình đã nhấm nháp một phen, không phải vì muốn tiêu hủy dấu vết, tất cả đều do nàng kiếm cớ mà thôi, trên thực tế chỉ cần nhìn thấy môi của nàng, lại muốn hôn lên

Rõ ràng Tiêu Thục Phi cho nàng cảm giác khói lửa ăn nhân gian, hết lần này đến lần khác khi nhìn thấy nàng cười, Võ Mị Nương luôn cảm giác được ánh mắt bên trong có chút nóng rực, ánh mắt nỏng bỏng nhìn nàng muốn dời đi. Nhưng rồi như bị hút vào, không cách nào rời khỏi.

Người kia cười, giống như đang câu dẫn lẫn hấp dẫn.

Thế nhưng vô duyên vô cớ, nàng sao lại câu dẫn quyến rũ mình ?

Luận địa vị, luận gia thế, mình căn bản không có khả năng kết giao được với nàng.

Luận mỹ mạo, luận tài trí, mình cũng không thể hơn được nàng

Mà ngay cả tuổi, nàng cũng chỉ lớn hơn mình chưa đầy một tháng.

Lại khiến mình đau đầu, đã không muốn suy nghĩ thêm nữa.

Thế nhưng dấu vết trên cổ không còn, cảm giác, giống như đang thiếu chút gì đó, hôm qua nhìn vào gương đồng khuôn mặt đỏ bừng nay đã không còn

Cô đơn, chính là tâm tình của Võ Mị Nương bây giời.

Nàng không có quên dấu vết trên cổ Tiêu Thục Phi, không biết sau khi tỉnh dậy, nàng trông thấy vết đỏ kia, sẽ có phản ứng gì. Sau này sao dám gặp nàng! hay không gặp thì tốt hơn!

Khí huyết bắt đầu dâng lên, trong phòng quá nóng, Võ Mị Nương nóng nực thay một bộ hồng nhạt trường y, đi về hướng không xác định, chỉ theo tâm ý chầm chậm du lãng trong hậu cung

Dù sao trong hậu cung không có đấu đá, tranh quyền đoạt lợi, ngươi lừa gạt ta căn bản sẽ không tồn tại.

Chỉ là, bước chân không thể nào không theo tâm ý đi về phía trước.

Có lẽ là do ngựa quen đường cũ, có lẽ theo tâm ý , nhất định bởi vì do nơi này quá tĩnh mịch

Tối hôm qua, Võ Mị Nương mới phát hiện ra góc rừng trúc ở chổ rất xa, có lẽ trốn trong đó có thể nhìn thấy ai kia từ nơi đó đi ra không chừng

Chổ đó là nơi nào, Võ Mị Nương sẽ không thừa nhận chính là Huyền Nghi điện!

Thế nhưng lại là địa bàn của người ta, nếu gặp mà không chào hỏi tựa hồ là không được

Võ Mị Nương nhãn lực rất tốt, nhìn thấy tứ hoàng tử Ung Vương Tố Lễ.

Cẩm bào bạch y, khoác lên lông vũ, ba tuổi đã biết nói ngàn chữ. Tứ thư ngũ kinh, sớm đã bắt đầu đọc lướt qua. Võ Mị Nương nguyên lai tưởng rằng là một con mọt sách, hôm nay thấy hắn khí chất siêu nhiên, tuổi còn nhỏ, nhưng giơ chân nhấc tay đều toát lên phong thái hơn người. Nghĩa Dương công chúa sớm đã gặp mặt, có thể so sánh với Cao Dương công chúa, lúc còn nhỏ đã không hề tầm thường, còn có Tuyên Thành công chúa kia trong tả lót, chưa từng thấy qua, tất cả hài tử của Tiêu Thục Phi mỗi người đều khiến cho người ta yêu thích như vậy.

Quả nhiên mẫu thân thế nào nuôi dưỡng ra hài tử thế ấy.

Thế nhưng, vì cái gì cung nữ đi bên cạnh Tố Lễ nhìn chằm chằm nàng, còn có chút hung dữ nữa?

Người bên cạnh Tiêu Thục Phi, ngay cả ăn mặc cũng rất tươm tất, Võ Mị Nương phật ý, thật vất vả xua đi sầu buồn, đã bị phát hiện cũng nên đi chào hỏi thôi

Chỉ là, cung nữ kia dắt tay Tố Lễ, ngẩng đầu rời đi.

Uy, chẳng lẽ không chào đón mình sao?

Võ Mị Nương sẽ không dễ dàng nhận mình thua, mắt thấy cung nữ dắt Tố Lễ đi về phía rừng trúc, Võ Mị Nương cũng can đảm đi theo, dù sao lúc này cũng rảnh rỗi.

Không biết chừng là do vừa mới bắt đầu, bên tai đã nghe thấy tiếng tiêu dễ nghe.

Tiếng tiêu, sâu kín tĩnh lặng, một cao một thấp.

Võ Mị Nương tuy không hiểu nhiều về tiêu, nhưng nàng cũng có thể hiểu được chút ít.

Hiển nhiên lực xuyên thấu của thanh ấm rất mạnh có thể đi vào trong nội tâm của con người, Võ Mị Nương dừng bước, tĩnh tâm lắng nghe một hồi. Thời gian dần qua, hai người hợp tấu biến thành độc tấu, cảm thấy tiếng tiêu này tựa hồ giống như đang muốn hấp dẫn ai kia, mang theo mời chào. Chẳng qua khi Võ Mị Nương muốn bước đến gần hơn để nghe tiếp, tiếng tiêu dừng lại.

Võ Mị Nương hòa mình trong rừng trúc, không biết sao, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, chủ nhân của tiếng tiêu này, người cũng như tiếng tiêu, nhất định là Tiêu Thục Phi!

Bỗng nhiên, tiếng tiêu lại vang lên, chỉ có điều nghe không được vừa vặn.

Nói không chừng có lẽ chính là tiểu công chúa lanh lợi !

Tiếng tiêu này giúp bước chân Võ Mị Nương không sợ bất loạn, chỉ men theo thanh âm bước đến, mơ hồ nhìn thấy sâu trong rừng trúc, ở giữa đình là hai người một lớn một nhỏ được Tố Lễ và cung nữ bái kiến.

oOo

Tiêu Thục Phi buông ngọc tiêu, dựa vào lan can, Nghĩa Dương cũng kết thúc một khúc, quay người tươi sáng cười cười

"Mẫu phi, Nghĩa Dương thổi được không?"

Tiểu hài tử rất thích được trưởng bối khích lệ, Nghĩa Dương cũng không ngoại lệ.

"Ân, có tiến bộ, đợi một thời gian nữa, kỹ thuật của Nghĩa Dương nhất định sẽ vượt qua được mẫu phi"

Tiêu Thục Phi sủng nịnh cười nói.

"Mẫu phi, Tố Lễ cũng muốn thổi"

Ở một bên Tố Lễ thấy hoàng tỷ làm nũng với mẫu phi, mẫu phi lại khích lệ hoàng tỷ như vậy, nhưng hắn chỉ dám kéo ống tay áo của mẫu phi, không dám như hoàng tỷ nhào vào trong ngực mẫu phi.

"Tốt, đợi Tố Lễ lớn bằng Nghĩa Dương bây giờ, mẫu phi sẽ dạy Tố Lễ có được không?"

Tiêu Thục Phi ôn nhu thay Tố Lễ phủi đi một mảnh lá trúc, trần thế bất nhiễm vẫn là thói quen của nàng.

Chỉ là lúc quay đầu nhìn, nàng thấy một người, người nàng ngày đêm tưởng niệm sợ rằng còn quá ít...đương nhiên là Võ Nhi rồi.

Hai đứa con nhỏ, thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ, lại có thể để người ngoài nhìn vào ngưỡng mộ sao?

"Tiểu Liên, dắt Nghĩa Dương cùng Tố Lễ đi về trước"

Hơi nhìn lướt qua về phía rừng trúc chính là một thân hồng nhạt lấp ló, xem xét kỹ vóc người liền nhận ra là ai.

Có lẽ Võ Nhi bị tiếng tiêu hấp dẫn đến đây, lại trốn vào một chổ cực kỳ kín đáo, người bên ngoài sẽ không lầm lẫn xông vào.

Vì vậy, cái này có thể xem là duyên phận đây.

"Ân, bọn con đợi mẫu phi cùng ăn bữa tối chung"

Nghĩa Dương nhu thuận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tố Lễ dắt đi, nàng biết rõ mẫu phi muốn ở chổ này yên tĩnh một chút, nơi này chính là nơi ẩn thân của mẫu phi.

"Ngoan"

Tiêu Thục Phi cười đưa mắt nhìn Nghĩa Dương cùng Tố Lễ rời khỏi, ngọc thủ một lần nữa cầm thanh tiêu như ngọc, môi rơi vào thân tiêu, thanh âm xung quanh đột nhiên tĩnh lặng.

oOo

Nghĩa Dương bỗng nhiên nhìn thấy bóng người không xa lấp ló, cảm thấy bóng người trông rất quen thuộc. Nhưng là cách quá xa, nhất thời không nhớ là ai

"Liên, người kia là ai?" Lạnh lùng đấy, lúc không có Tiêu Thục Phi, Nghĩa Dương như một tiểu đại nhân thâm trầm. Giờ phút này xác thực có khí thế của một trưởng công chúa.

" Đừng nói với ta ngươi không biết, nhìn nàng rất quen mặt"

Còn kém chút xíu nữa, Nghĩa Dương đã nhớ gặp mặt người kia ở nơi nào rồi.

"Công chúa..."

Trong nội tâm Tiểu Liên đã rất phiền, Võ Mị Nương này lại theo đến đây.

Không phải lại muốn khi dễ nương nương !

"Nàng tên gọi là gì, vì sao lại xuất hiện ở bên người mẫu phi"

Hai con mắt nheo lại, ngữ khí cực kỳ giống Thục Phi. Nghĩa Dương đã nhớ người nọ là ai.

Khách nhân của mẫu phi, một khách nhân rất đặc biệt

Mặc dù là lần thứ ba gặp mặt. Nghĩa Dương đối với nàng ấn tượng sâu đậm. Bởi vì nàng xuất hiện trong thư phòng của mẫu phi. Bởi vì nàng mà mẫu phi cự tuyệt cô cô.

"Tiểu công chúa, người kia tên là Võ Mị Nương"

Cũng không biết xuất phát từ tâm tình gì, Tiểu Liên vẫn nói cho Nghĩa Dương biết.

Có lẽ, nàng muốn có người áp chế nhuệ khí của Võ Mị Nương, mà Nghĩa Dương dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là Nghĩa Dương liếc nhìn Võ Mị Nương thật sâu, sau đó dừng bước lại nhìn thoáng qua mẫu phi, như có điều suy nghĩ rời đi.

oOo

Tiêu Thục Phi đứng áo trắng bay phấp phới, tay cầm ngọc tiêu, đôi mắt đẹp nhẹ nhìn lên, tựa hồ xa xa kia chính là phong cảnh trong mắt nàng

Ai có thể hiểu tâm tư nàng lúc này

Võ Mị Nương rất gấp, nội tâm kịch liệt giãy dụa, hai đứa nhỏ áo trắng đã rời đi, tựa hồ không còn ai cản trở.

Chổ này đích thật là nơi ẩn nấp vô cùng tốt, ai cũng sẽ không tiến đến, có lẽ cách đó không xa còn có hàng rào vây quanh, nơi này chính là biệt viện của Tiêu Thục Phi.

Cho nên, nàng có thể đi đến gần hơn một chút, hơn nữa, chỉ nghe thấy tiếng tiêu, nhìn thấy bóng người trùng trùng điệp điệp, tuyệt đối không cần phải lo lắng

Môi khát khô, chỉ cần có một giọt nước rơi vào, làm sao thỏa mãn đây

Tiêu Thục Phi vốn là loại nữ nhân này, giống như sa mạc cam tuyền, ai cũng không thể ngăn được sức hấp dẫn.

Võ Mị Nương cũng không phải thánh nhân, nàng thừa nhận mình không cản nổi loại hấp lực này.

Huống chi đem cổ của nàng biến thành như vậy, nàng tựa hồ cũng muốn đến giải thích một chút, cũng nên kiếm một cái lý do hợp lý.

Ai bảo nàng là Tiêu Thục Phi, đắc tội nàng không có lợi!

Vô thức, cách tiếng tiêu càng lúc càng gần, bóng người nhìn thấy cũng rất chân thật.

Võ Mị Nương bị tiếng tiêu hấp dẫn đến, không phải vì Tiêu Thục Phi!

Trong nội tâm giãy dụa kiếm lời giải thích, Võ Mị Nương có lẽ không biết, giải thích khác nào che dấu!

Nàng càng bối rối muốn tìm lý do vì sao mình lại đến gần, thì nàng càng bị lún sâu.

Đến bên cạnh nàng có thể trông thấy người đưa lưng về phía nàng trên cổ quấn một tầng khăn lụa, có lẽ người ngoài nhìn qua nghĩ là muốn trang sức thêm, nhưng Võ Mị Nương tinh tường biết rõ, dưới khăn lụa kia chính là lưu giữ dấu vết phải che dấu

Là nàng bị ma xui quỷ khiến mới phạm sai lầm để lại dấu vết!

Võ Mị Nương khẩn trương đến mà ngay cả tiếng tiêu đã ngừng rất lâu nàng cũng không có phát hiện, muốn nàng quay đầu lại nhưng lòng lại băn khoăn.

Có không ít người biết rõ là độc dược, lại còn muốn tự dối lòng là vô hại, dùng thân nghiệm thuốc.

Tiêu Thục Phi đối với Võ Mị Nương chính là độc dược trí mạng, một khi uống phải cả đời này không thể giải được.

Hồi lâu, lâu đến độ Võ Mị Nương nghe thấy chính mình càng lúc càng khó thở.

Áo trắng giương nhẹ, mỹ nhân dừng chân, mắt như điển kim, lông mày như tranh vẽ, bầu trời rộng lớn, cảnh đẹp rừng trúc, giống như là tiên tử bước ra từ trong tranh, tay cầm ngọc tiêu, nghiêng nước nghiêng thành, cười như hạ hoa

Môi khẽ hé mở, giọng nói sâu kín: " Võ Nhi?"

Võ Mị Nương cảm thấy trái tim nàng ngừng đập. Bị người ta phát hiện mình ở chổ này rình xem thật xấu hổ.

Nguyên lai nàng vẫn cảm thấy mình thành tu5u được lời xưng hô của người trước mặt, giống như trước kia, thờ ơ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Dùng âm điệu duy nhất gọi tên nàng, tâm bất ổn, cũng vì thế mà trở nên xa xăm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: