Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Câu Dẫn


Võ Mị Nương giật mình sững sờ nhìn bàn tay bị nắm thật chặt, nàng chỉ hơi giãy dụa, nàng đây là muốn làm gì đây

Tới gần nữ nhân này sẽ làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm! mỗi thốn da thịt trên thân thể đều như lửa đốt khiến cả người nóng ran, muốn đến gần , muốn vuốt ve....một nữ tử

Môi của nàng, nhan sắc của nàng, tóc của nàng...

Nàng bị đầu độc, nàng đến cùng muốn nói gì đó nhưng lại biến thành tình huống hiện tại

Võ Mị Nương sắc mặt khẽ biến thành lửa đang bị đốt nóng, bàn tay bị nắm cũng nóng lên, phát nhiệt, cực kỳ dày vò.

"Đừng đến chổ hoàng thượng có được không ?"

Lòng bàn tay bị trêu chọc, khiến cả người như bay bổng

Cùng bị vạch trần đến chịu không nổi

Đúng rồi, vốn là Tiêu Thục Phi được sủng hạnh, hôm nay Tiêu Thục Phi mới là nhân vật chính.

Là nàng đã đoạt vinh quang sủng hạnh của nàng...

"Hôm nay là sinh nhật của ta. Võ Nhi nói muốn tặng quà cho ta. Quà tặng thì ta không cần, đêm nay cùng mừng sinh nhật với ta, có được không?"

Hơi thở như lan, căn bản không cần nói tiếp nữa.

Căn bản không cần nghe đáp án

Ai có thể cự tuyệt lời này?

Một nữ nhân cực phẩm ái mộ câu dẫn?

Bàn tay như bạch ngọc cả hai đều nắm lấy, Võ Mị Nương sớm đã không còn khả năng giãy dũa!

Bị trực tiếp nắm tay, đêm tối làm cho nàng không thấy rõ phương hướng, nàng đi nơi nào, nàng liền đi theo đến nơi đó.

Ban đêm cảnh vật lạnh lẽo, tất cả cảm xúc đều ngưng kết ở cái nắm tay lạ lẫm

Run rẩy, quấn chặt, mập mờ không rõ.

Ở giữa mộng mị, người áo đỏ rốt cuộc dừng lại, vào trong nhà, thân thể tựa hồ càng thêm khô nóng

"Võ Nhi ta không ngờ muội đến"

Nhàn nhạt, có mấy phần vui vẻ, đưa lưng về phía nàng, nàng không thể biết được đó là biểu lộ gì

Ánh mắt của nàng sáng trong, Võ Mị Nương từ đó có thể thấy rõ ràng khuôn mặt mình bối rối khó xử.

"Võ Nhi, đến uống với ta một chén được không?"

Chén dạ quang, trong tay lay động, ánh đèn trùng trùng điệp điệp

"Ta không uống,,,"

Hồi lâu, Võ Mị Nương mới do dự nói...

Mở miệng, đã say khướt mất rồi.

"Ân?" một chút vui vẻ, Tiêu Thục Phi đặt chén rượu xuống, do dự

"Đã như thế, thì uống một ít, cũng không dễ bị say"

Rượu ngon đỏ au, hương thơm ngào ngạt, từ trong chén đổ xuống, tràn đầy một ly

Võ Mị Nương mất tự nhiên tiếp nhận chén rượu, lập tức ngửi được mùi thơm say lòng người, mùi rượu như mùi hương nữ nhi

Áo đỏ quấn quanh cổ, trước mắt là cặp môi đỏ hơi cong lên.

"Ân?" cười yếu ớt, hồng giường noãn trướng, mấy phen mê ly.

Chén rượu đụng nhẹ, Tiêu Thục Phi uống một hơi cạn sạch, ánh mắt sáng quắc, nheo lại đôi mắt đẹp nhu tình lưu luyến, nhìn Võ Mị Nương uống cạn liền cười.

Võ Mị Nương bị nhìn chằm chằm không thoải mái, nhớ lại trong bữa tiệc rượu nàng uống một ly lại một ly, mà mình rượu còn chưa ngấm, đã muốn buông lòng, cam liệt nhập hầu, rồi lại dâng lên cổ khô nóng, Võ Mị Nương thiếu chút nữa bị sặc ra nước mắt.

"Võ Nhi..."

Tiêu Thục Phi đặt chén rượu xuống, tiện tay câu dẫn chiếc cổ trắng ngần như ngọc, vô hạn gần hơn...

Nàng cơ hồ có thể trông thấy người kia vươn đầu lưỡi, mềm mại trơn bóng,ai bảo nàng đã lâu chưa được hưởng qua.

Đầu lưỡi có chút chạm lên góc môi của nàng, cũng không có xâm nhập, chỉ đánh vòng, nhẹ nhàng liếm quét qua, khóe môi lúc nóng lúc lạnh.

Tiêu Thục Phi cười ngớ ngẩn nói: " Không thể lãng phí"

Giật mình sững sờ

Võ Mị Nương giờ chỉ còn suy nghĩ duy nhất....khí huyết đang tăng lên

"Uống ngon không?"

Võ Mị Nương lắc đầu xem như trả lời

Tiêu Thục Phi thoạt nhìn rất ảo não, cau mày nói: " Nguyên bởi vì Võ Nhi mà chuẩn bị rượu này, sợ là ly này không đúng với rượu"

Bỗng nhiên nhớ cái gì đó, ngoái đầu nhìn lại cười cười " Võ Nhi có biết rượu này là do ai ủ không?"

Võ Mị Nương lắc đầu không biết, về rượu nàng biết rất ít

Không ngờ Tiêu Thục Phi lại cười lớn, kiều nhan đỏ ửng, cười run rẩy hết cả người

Võ Mị Nương kỳ quái, mình chỉ là không biết về rượu, nàng sao lại vui vẻ như thế?

"Rượu này tên là "Thúy Đào" là do thừa tướng Trinh Quán thời Ngụy sáng tạo, tiên đế rất yêu thích rượu của Ngụy thừa tướng, nào là "Lự Lục", "Thúy Đào", là hai loại quý hiếm nhất. Tiên đế từng đề thơ "nhuyễn lục thắng lan sinh, thúy đào quá ngọc giới." Tiêu Thục Phi giải thích, nhưng nàng cố ý không nói đến hai câu sau tiên đế đã viết, nàng sợ Võ Nhi sẽ hoảng hốt

Hai câu sau nguyên lai là: ngàn ngày say bất tỉnh, mười năm vị bất bại.

Tuy là khoa trương một chút, nhưng đối với người không thể uống rượu, sợ là sẽ khiến làm cho người say mất.

Võ Mị Nương gật đầu, trong nội cung có loại rượu của Tùy Dương đế tên là Ngọc Giới. Tiên đế từng nói có loại rượu vượt qua cả Ngọc Giới, chắc Thúy Đào chính là tên loại rượu đó rồi

Rượu ngon đổ vào chén, tiếng nhạc quanh quẩn, mỹ nhân chấp chén

Võ Mị Nương như thế nào cảm thấy Tiêu Thục Phi có hơi bất ổn, chẳng lẽ là do mình hoa mắt sao?

Đúng rồi, nàng uống nhiều rượu, sao lại không có vấn đề?

Chẳng lẽ muốn tự rót tự uống sao? Tiêu Thục Phi trong tay rõ ràng chỉ cầm một chén rượu!

Nhưng đây là tẩm cung của nàng, gian phòng của nàng, không cho phép ngươi tự nói!

Bước chân hơi loạn choạn, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan!

Ngược lại, đung đưa nhiều vẻ.

Chén rượu bị đổi, thoạt nhìn rượu có vẻ càng nhiều hơn.

Võ Mị Nương ngồi ở mép giường, như tiểu thiếp, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Thục Phi, sợ hãi không chủ ý, nàng liền cùng người kia sẽ thân mật tiếp xúc.

Cũng may, Tiêu Thục Phi cuối cùng kiên trì đến bên giường, thoáng chốc té về phía nàng, Võ Mị Nương vững vàng đỡ được Tiêu Thục Phi.

"Xin lỗi"

"Ân?" Sắc mặt đỏ hồng, Võ Mị Nương khó hiểu

"Đổ rượu vào người muội rồi"

Hơi thở không ổn định, phà lên trên cổ Võ Mị Nương, nhột nhạt

"Không sao" Võ Mị Nương nhìn nhìn trước ngực, một mảnh nóng ướt, cũng không...lưu tâm

Cứ như thế ôm chặt lẫn nhau, trong phòng mùi rượu hương hoa tràn đầy, chẳng phân biệt ta và nàng.

"Võ Nhi?" Một lúc lâu, Võ Mị Nương cho rằng Tiêu Thục Phi đã ngủ say, thì người trong ngực đã thanh tỉnh vài phần.

"Ân?" hiện giờ Võ Mị Nương chỉ có thể nhẹ hỏi, ngay cả động cũng không dám động.

"Muội say?"

Võ Mị Nương lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy nóng đầu, chóng mặt hoa mắt, loại cảm giác này đã có ở nàng khi nàng đi theo Tiêu Thục Phi ! Cho nên, nàng không có say!

Tiêu Thục Phi vững chắc ôm lấy cổ Võ Mị Nương, một tay bưng chén rượu, mắt say lờ đờ mê ly: " Nguyên lai Võ Nhi không có say, nhưng là ta say. cho nên..."

"Cho nên sao?"

"Ha ha, rượu ngon thì phải phối hợp với ly tốt, mới có thể cho ra rượu ngon, mới có thể không làm ô danh rượu ngon. Cũng giống như người, mỹ nhân phải mặc y phục phù hợp mới có thể làm nổi bật dung mạo của nàng"

Võ Mị Nương không dám gật bừa, nàng như thế nào cảm thấy nữ nhân trước mắt mặc cái gì cũng rất đẹp. Có lẽ không mặc, càng đẹp mắt.

"Thúy Đào này cũng phải có vật tốt để chứa, mới có mỹ vị ngon ngọt" Tiêu Thục Phi nhàn nhạt nhìn chén rượu nắm chặt trong tay, thanh âm mê hoặc lòng người...giống như đang câu dẫn tiểu hài tử phạm tội

"Ở đâu?" Võ Mị Nương không tin, vừa mới nãy rõ ràng cay thiếu điều sặc ra nước mắt. thay đổi vật chứa là có thể biến vị sao? Nàng cũng không còn là tiểu hài tử, không muốn bị trêu đùa có được không!

"Võ Nhi, không tin?"

Câu dẫn, quyến rũ, tiếp tục

Võ Mị Nương có lẽ không phát hiện khoảng cách giữa nàng và Tiêu Thục Phi càng lúc càng gần, hai thân thể đã dán lại với nhau

Võ Mị Nương gật gật lại lắc đầu, nàng không thể ngỗ ngược nàng.

Tiêu Thục Phi nhìn sắc mặt Võ Mị Nương thay đổi liên tục, không khỏi buồn cười nói " Được rồi hôm nay ta sẽ cho muội nếm thử rượu ta cất giữ riêng, chưa có ai được nếm thử qua. Ngay cả hoàng thượng ta cũng không đưa ra"

"Cho nên, Võ Nhi có lộc ăn rồi"

Có một loại người khi say nói hơi nhiều, Võ Mị Nương cảm thấy Tiêu Thục Phi chính là loại người này.

Nàng một chút cũng không ghét Tiêu Thục Phi nói nhiều, ngược lại rất thích thú

Tuy nhiên nàng vẫn xa vời không thể chạm đến. Lời nói nàng không hiểu, sướng đến hoa cả mắt, không giống như người trong hậu cung

Ngươi lừa gạt ta, ta lừa gạt ngươi, lục đục với nhau cũng không thể cùng nhau trò truyện.

Tay của nàng, đã không còn chổ để phóng, chỉ còn cách chăm chú ôm eo của nàng.

Cũng may nàng không có phát hiện.

Võ Mị Nương thấy Tiêu Thục Phi nhẹ nhấp một ngụm rượu, kinh ngạc nhìn nàng một hồi, sau đó hơi thở dần đến gần....

Nàng muốn làm cái gì? Võ Mị Nương có chút hoài nghi, nàng không phải là, không phải là...

Thu....

Môi đụng môi, Võ Mị Nương thoáng chốc cảm thấy bờ môi khát khô, muốn được trơn bóng.

Cho nên, căn bản không có cái gì ngăn cản, lưỡi Tiêu Thục Phi đi thẳng vào trong miệng Võ Mị Nương!

Ôn nhuyễn mền nhũn, trong miệng lưu hương, từng giọt từng giọt rót vào...

Hồi lâu buông ra, thở nhẹ.

"Có phải đúng như lời ta nói, không đắng không cay, thơm ngọt ngon miệng?" Tiêu Thục Phi cười hỏi, tựa hồ nụ hôn kia triền miên như vậy không phải hôn chỉ là vì nghiệm chứng hương vị của rượu.

Võ Mị Nương vô thức gật đầu, không đắng không cay, thơm ngọt ngon miệng...

Thì ra là như thế

"Uống thêm ly nữa..."

Rượu lại được rót vào, hợp với cái lưỡi mềm mại, câu dẫn lêu lỏng, vài phần khiêu khích, vài phần triền miên, vài phần chủ động, nữ nhân này, tuyệt đối vì câu dẫn người mà sinh ra.

Ý thức của Võ Mị Nương còn sót lại chỉ nghĩ được những lời này.

Sau đó uống mấy chén, làm thế nào ngủ mất, làm thế nào tỉnh lại, nàng hoàn toàn không biết.

"Võ Nhi, muội đến uống một chén với ta"

"Ân"

"Võ Nhi, y phục của muội ướt rồi, ta giúp muội cởi ra được không?"

"A..."

Không nói lời nào, không phủ nhận thì chính là khẳng định, là chấp nhận, cho nên y phục đều bị cởi ra hết, chỉ chừa lại trung y.

"Võ Nhi, muội có phải là rất nóng không, rất khó chịu đúng không ? Ta giúp muội cởi ra hết nhé?"

Ánh mắt tan rã, mê ly gần như sủng ái, ngón tay sờ nhẹ lên da thịt nóng rát, một dòng điện chạy lướt qua, cả người đều bao phủ một tầng ấm áp.

Đêm xuân ấm áp

Đáng tiếc

Cả hai cùng say

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: