Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Tục Danh


Võ Mị Nương thầm nghĩ kiểm tra một chút, nàng có phải là bệnh thật hay không, nàng không có ý khác. Đối với việc truy đuổi cái đẹp, chẳng lẽ có gì sai sao?

Hết lần này đến lần khác, người trước mặt không biết đã sửng sốt bao nhiêu lâu, chỉ bị mình hôn một cái, đâu cần nghiêm trọng như thế? Rõ ràng một lời cũng không nói, muốn chém giết, róc thịt, thì cứ tự nhiên!

Võ Mị Nương quyết định chắc chắn, tức giận nói: " Thế nào, Thục Phi nương nương cảm thấy bị thiệt hại rồi hả? Không bằng để người hôn lại..."

"Ân?" Tiêu Thục Phi đến lúc này mới mơ hồ hồi phục chút vui vẻ, Đối mặt với dung nhan tuyệt thế của Võ Mị Nương liền có chút bối rối không dự liệu được. So với lúc nãy hơi bất đồng, hiện giờ mỹ nhân chủ động đưa đến đôi môi đỏ, nhẹ nhàng rơi trên môi của nàng, tựa như bất động, Võ Mị Nương cơ hồ có thể nghe thấy trái tim mình đập với tốc độ như muốn xé tan màng nhĩ của nàng, trái tim nàng sắp sửa nhảy ra ngoài!

Nhưng Võ Mị Nương quả thực đánh giá thấp năng lực của trái tim, đây chỉ mới bắt đầu...

Đôi môi Võ Mị Nương đón lấy sự mềm mại non mềm vuốt ve vành môi của nàng, sau đó còn luồn vào trong môi nàng, căn bản không cần dùng sức, Lưỡi của Võ Mị Nương đã chờ đợi từ lâu.

Võ Mị Nương có thể cảm giác được cái lưỡi đinh hương tiến vào trong miệng nàng, cố gắng khiêu khích, câu dẫn nàng, nhưng lại vô cùng không lưu loát. Võ Mị Nương cực kỳ ưa thích Tiêu Thục Phi không rành rẽ như vậy, bên tai còn nghe tiếng rên rỉ triền miên tràn đến, đó là truy đuổi không được dẫn đến bất mãn...khoái ý.

Đùa, truy đuổi, nguyên lai bất quá chỉ dụ địch xâm nhập, một khi quấn lấy sẽ không buông ra nữa, Võ Mị Nương theo thói quen, hay tay đỡ lấy thân thể mềm mại theo thế tiến công sớm đã dịch chuyển!

Hai chiếc lưỡi va chạm lấy nhau, Tiêu Thục Phi chỉ cảm thấy sắp chết trong ôn nhu mất rồi, sớm đã không thể hô hấp, rồi lại không nỡ thả ra. Thân thể xụi lơ không biết từ lúc nào đã bị hai tay Võ Nhi giữ chặt, bản thân mình bị cái lưỡi ở bên trong khiêu khích không thôi, còn phải chịu tra tấm bên hông....

Võ Nhi...đừng tra tấn ta như thế....

Võ Mị Nương đang đắm chìm trong mềm mại, không ngờ lại bị thoát ra, đang rất tức giận nhìn thẳng vào kiều nhan Tiêu Thục Phi đang thở dốc, từ môi có bao nhiêu hơi thở đều phả trên mặt của nàng, nhột nhột...

Đã thấy nàng vẫn chưa bình ổn hơi thở, lại thở ra hít vào hơi thở như lan: " Đưa đến...không nhận....phi lễ..."

Võ Mị Nương suy nghĩ thật nhiều về nữ nhân trước mặt, hơi có chút buồn cười, rõ ràng là bị mình hôn, lại còn muốn duy trì cái khí độ gặp chuyện không sợ hãi. Thật là làm cho người ta vừa yêu vừa hận....

Tiêu Thục Phi thoát khỏi trói buộc của Võ Mị Nương ở bên eo, như có như không vuốt ve eo nàng đã rất mau khiến nàng đứng ngồi không yên. lại phải chịu đựng đè nén vì phần môi bị lả lướt, thật vất vả!

"Võ Nhi dọn đến nội cung đã mấy tháng, chắc là quen rồi phải không?" Tiêu Thục Phi thoáng vững vàng hô hấp, lúc này mới sâu kín hỏi.

"Ân, nhờ nương nương chiếu cố, rất tốt!" Võ Mị Nương không biết đang giận cái gì, nữ nhân này trở mặt thật quá nhanh, Tựa hồ tất cả mọi chuyện vừa phát sinh chỉ là nằm mơ, căn bản không có tồn tại!

"Võ Nhi đã từng ở trong cung, tuổi tác so với ta lớn một chút, lời này thật quá khách khí rồi" Trong nội tâm nhàn nhạt đắng chát hơi dâng lên, những năm tháng đó mình cũng chưa từng trải qua, Võ Nhi làm thế nào có thể vượt qua? Trong nhân sinh là vì người nào, bây giờ trong lòng thật sự là có hoàng thượng sao? Quá nhiều nghi vấn, không cần hỏi, đã sớm có kết quả hiển nhiên....

Không phải là từng ở trong cung sao! 14 tuổi vào cung bốn năm, ở Cảm Nghiệp Tự hai năm, nàng đã không còn nhỏ, giờ cũng đã song thập rồi, trải qua hai đời đế vương, nàng cũng chỉ là một tiểu cung nữ! Kẻ vô tích sự, vô danh! Tràn ngập ủy khuất!

Nữ nhân trước mặt còn phải nhắc nhở nàng, đã từng hèn mọn cỡ nào, hôm nay xấu hổ thế nào!

Trong Đại Minh cung nàng có nơi nào sống yên ổn, mà ngay cả thân phận hiện tại cũng là do bố thí, đều là mình chịu đựng khuất nhục vô tận mà có được! Nàng làm sao có thể đối với hoàng thượng có cảm tình...

Nàng làm sao đối với một cái ván cầu có cảm tình, nàng làm sao có thể đối với một kẻ phụ lòng có cảm tình, nàng làm sao đối với một người ngay cả danh phận cũng không cho nàng có cảm tình được!

Cảm tình? Trong cung làm sao có thể có cảm tình!

Tiên đế giết huynh bức đệ, bức bách Cao Tổ, vinh quang leo lên ngôi vị hoàng đế, giờ đây Lý Trị chẳng qua là nhặt được tiện nghi, Thái Tử Thừa Càn mưu phản, Ngụy Vương Lý Thái cũng tranh đoạt ngôi vị, hai vị hoàng đế đều nghịch thánh ý, ngôi vị hoàng đế Đại Đường mới rơi vào tay Lý Trị.

Võ Mị Nương ở bên người Thái Tông vài năm, tất nhiên là biết rõ những chuyện này. Không có tài trị thế, ngay cả danh phận hiện tại, Lý Trị cũng không thể cho nàng! Cảm tình, nói đến cảm tình thật tổn thương !

Trước đây đã nói rồi, người này, hữu dụng!

Huống chi người này thoạt nhìn không ghét nàng, có lẽ còn có thể xưng tụng là yêu thích. Trong nội cung vẫn còn một người biết nhìn người, quan tâm cuộc sống thế nào nàng , ăn uống hằng ngày ra sao, dặn dò nàng trời lạnh mặc thêm xiêm y..vì nàng không tiếc sinh bệnh, còn không nói cho nàng biết...

Nói không cảm động là giả dối..

Chỉ là người trong cung,làm cái gì cũng có nguyên nhân, có lẽ vì Tiêu Thục Phi thấy hiện giờ hoàng thượng đang sủng ái nàng, muốn lôi kéo nàng...

"Thục Phi...Nương nương..." Võ Mị Nương vừa mở miệng, liền thấy người trước mặt nhăn lông mày lại. ngón tay như ngọc đặt trên môi nàng, dừng lại.

"Võ Nhi sau này gọi ta tỷ tỷ được rồi, ta và người cùng hầu hạ hoàng thượng, sao lại so đo cái tục danh kia cơ chứ" Bởi vì Tiêu Thục Phi nghe xưng hô là nương nương, tâm Tiêu Thục Phi sẽ chùng lại. Bị những cái phong hào cao quý trói ở dưới chân, làm sao Võ Nhi có dũng khí đến gần nàng hơn?

Nàng sắp quên tên họ nàng là gì rồi, nữ tử một khi đã vào cung, gả cho phu quân, thì đâu còn tên nữa, chỉ còn tục danh vạn người quen gọi, ấn định số phận của nàng. Chỉ có vậy dòng họ sau này, bất kể là lưu danh bách thế ra sao, lưu lại cũng chỉ một cái tục danh không có họ tên!

Nàng không muốn Võ Nhi luôn gọi nàng là Thục Phi nương nương, giống như nhắc nhở nàng đã gả cho người, đã là mẫu thân của ba đứa trẻ, mà ngay cả trong nội tâm lưu giữ một người đều không được ưng thuận!

Nàng cũng may mắn, nếu không phải là lương đễ của Tấn Vương, nàng làm sao biết được Võ Nhi, làm sao có thể nhìn thấy người hóa thành yêu mị, sẽ độc hại bất cứ kẻ nào chính là Võ Nhi....

Nàng cũng chỉ là nữ tử bình thường, vô ý xâm nhập hoa viên cấm kỵ, đã biết bí mật trong nội cung. Người kia áo đỏ tóc đen, áo tơ nửa mở, bộ ngực sữa hơi lộ ra, trong miệng tràn đầy thanh âm rên rỉ mị cốt, mê hoặc chúng sinh. Nàng cũng chỉ là nhìn thoáng qua, hồn xiêu phách lạc, từ nay về sau không thể thoát khói ảo mộng của Võ Nhi

"Được Thục Phi nương nương xem trọng, Mị nương ghi nhớ" Võ Mị Nương ánh mắt lạnh lẽo, tục danh, tục danh! Địa Vị Thục Phi chỉ là Tục danh, Tiêu Thục Phi ngươi muốn ta chết vì cười ư!

Ta thiên tân vạn khổ, dốc hết tất cả những gì có được mới đổi được làm nô tỳ trong cung! địa vị Thục Phi càng không với tới, mà ngươi chỉ xem là tục danh thôi sao? Là ta quá thực tế, hay vì ngươi quá thanh cao!

Ta và ngươi thật ra không phải một cá nhân trên đời, Tiêu Thục Phi, trong hậu cung tranh danh đoạt lợi, bên trong ta lừa ngươi gạt. Thật sự là vũ nhục thế ngoại cao nhân như ngươi!

Về phần tỷ muội, hy vọng người tỷ tỷ này có thể giúp ta chút ít!

"Mẫu phi..." Lúc này gian ngoài vang lên âm thanh dễ nghe vui sướng như tiếng chuông bạc, không cần đoán đã biết là người nào.

Âm thanh này đúng là của Nghĩa Dương, Võ Mị Nương hiện giờ đối với thanh âm dị thường thân mật của Cao Dương công chúa đối với người này trong lòng còn sợ hãi. Cảm giác, cảm thấy người này xuất hiện thì người kia cũng sẽ xuất hiện. Hơn nữa vẫn tương đối quen Cao Dương công chúa lúc bình thường, loại ngữ khí ôn nhu, nàng thật không chịu được!

Người đến chính là Nghĩa Dương, chỉ thấy đứa nhỏ tinh điêu ngọc trác trong chốc lát đã chạy đến bên cạnh hai nàng, Nghĩa Dương trong tay nắm Tố Lễ. Nghĩa Dương nghi hoặc nhìn mẫu phi sắc mặt ửng đỏ không bình thường, đang cùng tiểu cung nữ ngày đó gặp mặt nhìn nhau. Cũng không ngồi xuống, mẫu phi cùng Tiểu cung nữ này là đang làm cái gì đó.

Nghĩa Dương không thích người này, phi thường không thích, vì cái gì nàng hai lần ba phen xuất hiện trước mặt mẫu phi? Thật sự là kỳ quái!

"Nghĩa Dương, Tố Lễ" Tiêu Thục Phi nheo mắt lại, Nghĩa Dương cùng Tố Lễ đến thật không đúng lúc, Võ Nhi thoạt nhìn có vẻ rất mất hứng, nàng nguyên lai muốn an ủi một hai câu, hôm nay xem ra không có cơ hội rồi. Đành phải để ngày khác nói rõ, mình cũng không muốn chọc tâm trạng của nàng!

"Mẫu phi" Tố Lễ nói chuyện rành rọt, ngón tay nhỏ nghi hoặc chỉ hỏi, thoạt nhìn trông rất đáng yêu " Nàng là ai? vì sao ở trong thư phòng của mẫu phi?"

Nghĩa Dương trong lòng cũng đầy nghi hoặc, thư phòng của mẫu phi ngày thường cũng không cho ai đến. Trước đó Nghĩa Dương cùng Tố Lễ ở trong thư phòng của mẫu phi chơi, bị mẫu phi khiển trách một phen, mẫu phi chưa bao giờ nghiêm khắc như thế! Hôm nay rõ ràng lại để cho tiểu cung nữ đi vào, thật đúng là chuyện lạ

Mà muốn xem mẫu phi trả lời như thế nào, chính là như thế, bởi vì có tiểu cung nữ ở đây, cô cô sinh bệnh, mẫu phi thỉnh thoảng mới đến thăm! dù có đi cũng không để tâm, rất không đúng phép tắc!

"Tiểu hài tử hỏi nhiều quá làm gì, Nghĩa Dương, còn không mau dắt Tố Lễ đi ra ngoài, không thấy mẫu phi đang có khách ở đây sao?" Tiêu Thục Phi cười nói với Nghĩa Dương, hiện tại quan trọng nhất là...Võ Nhi, Nghĩa Dương cùng Tố Lễ sẽ giải thích sau!

"Mị Nương còn có việc, cáo từ đi trước, tỷ tỷ hãy chăm sóc Nghĩa Dương công chúa và Ung Vương điện hạ" Võ Mị Nương không đợi Tiêu Thục Phi giữ lại, quay người rời đi

Đúng rồi , nếu Tiêu Thục Phi không có Nghĩa Dương, Tuyên Thành công chúa cùng Ung vương làm sao có thể ổn định được địa vị Thục Phi. Mà ngay cả hoàng hậu giờ đây so với Tiêu Thục Phi cũng thấp hơn một chút

Hài tử hài tử, nàng nhất định phải mang thai long chủng, sinh hạ hoàng tử! Nàng sẽ không giống như mẫu thân của Trần Vương Trung nhu nhược vô năng, mặc dù sinh được con trai trưởng vẫn là thân phận cung nữ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: