Phiên ngoại: Tranh Giành Vị Trí
"Ngô..." ở trong ổ chăn ấm áp dễ chịu thoải mái cực, để người nhịn không được phát ra tiếng hừ vui vẻ, trước ngực ấm, bụng dưới cũng ấm, nếu như bỏ qua trên mặt có nụ hôn, còn có mấy cái tay du dị ở giữa chân, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy mình nhất định có thể thư thái ngủ ngon giấc. Nhưng mà, bên dưới quần bị kéo xuống, nàng rốt cuộc nhịn không được nhảy lên, bất đắc dĩ nhìn năm người bên cạnh.
"Các người đủ rồi, không phải tối qua mới làm hay sao" Hoắc Duẫn Anh bất đắc dĩ nhìn Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền mặt mũi tràn đầy dục vọng, nhìn Diệp Lê San giả bộ vô tội, cùng Hoắc Sở Lan đang cầm máy quay, cảm thấy mình đến cùng đã tạo nghiệp gì, có tài năng gì tập hợp được mấy người này tụ họp lại với nhau. Rõ ràng tối hôm qua giống như cầm thú làm nàng hơn nửa đêm, kết quả sáng nay lại bắt đầu phát tình.
Hoắc Duẫn Anh đột nhiên cảm giác được mình nhất định sống không qua ba mươi tuổi, nhất định là có nguyên nhân, mà kẻ chủ mưu là mấy người này. Mình sớm muộn một ngày sẽ bị bọn họ làm chết trên giường.
"Tốt, Duẫn Anh đã quá mệt mỏi, liền tản đi đi, chị đi làm điểm tâm, Duẫn Anh hôm nay muốn làm gì ?" Vẫn là Diệp Lê San mở miệng trước, nàng tiến tới hôn Hoắc Duẫn Anh một cái lên mặt, cười nói.
"Gì cũng được, dù sao chị làm gì cũng giỏi mà"
"Ồ ? Duẫn Anh khen chị hả, chị rất vui vẻ"
Bị Hoắc Duẫn Anh nói như vậy, Diệp Lê San giống như đắc ý, mà Hoắc Duẫn Anh hoàn toàn không ý thức được, những lời này của nàng bị những người khác xuyên tạc. Làm gì cũng đều tốt, mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, bọn họ nhớ kỹ tối hôm qua giống như Diệp Lê San là người đầu tiên đi vào, chính là nói, Duẫn Anh khen nàng làm tốt nhất, mà bọn họ thì chưa đủ tốt ? Hiểu lầm kia thế nhưng rất lớn
"Duẫn Anh, tối hôm qua lần thứ mấy là thoải mái nhất hả?" Ấn Kỷ Tuyền tiến tới, cánh tay vung lên liền ôm Hoắc Duẫn Anh vào trong lòng. Nghe nàng hỏi như vậy, Hoắc Duẫn Anh hơi sững sờ, lập tức biết nàng hỏi chuyện kia. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy những người này thật sự là càng ngày càng biến thái, loại chuyện đó làm sao nhận xét lần thứ mấy là thoải mái nhất được, nàng đều cảm thấy rất dễ chịu a. Nhất là bây giờ Hoắc Sở Lan cùng Ấn Sư Mân, đều một bộ đói khát nhìn mình, Ấn Kỷ Tuyền càng một bộ muốn nhào lên, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy, mình nếu như không cho bọn họ đáp án hài lòng, tuyệt đối sẽ bị làm thêm lần nữa.
"Trời...các chị....các chị làm đều rất dễ chịu, đúng, em muốn đi toilet, em nhịn không được" Hoắc Duẫn Anh biết đùa nghịch xíu không thoát khỏi tâm nhãn, nàng ngẩn đầu thành khẩn nhìn bọn họ, chân dài trắng nõn có chút khép lại, hai tay đặt ở giữa chân, hoàn toàn một bộ bị khi phụ không dám nói. Thấy mấy người ngây ngốc nhìn, Hoắc Duẫn Anh vội vàng nhìn xuống giường, nhanh như chớp chui vào nhà vệ sinh, đóng cửa khóa trái, rốt cuộc mới có thể thở ra một hơi yên lòng.
Mở ra nước ấm, Hoắc Duẫn Anh chui vào bồn tắm, bỗng nhiên nhớ tới suối nước nóng ở lầu ba. Thế nhưng ngay lúc này, nàng tuyệt ! Không! Thể! Nào! Đi suối nước nóng, nếu như đi nàng có khả năng sẽ không thể nào xuống giường nổi. Nước nóng ngâm thân thể, đem vết đỏ trên thân lộ ra rõ ràng. Trên cổ tay Hoắc Duẫn Anh có vết dây thừng, là mấy ngày trước Hoắc Sở Lan làm ra, Hoắc Sở Lan ở trên giường hoàn toàn không có dáng vẻ trưởng bối, luôn yêu thích chơi bời vài thứ....như đồ chơi đặc biệt, hoặc ghi hình lại...hoặc là loại trói buộc tình thú này nọ.
"Ài... Mình tại sao phải cùng những kẻ biến thái này ở chung" Hoắc Duẫn Anh rên lên tựa người vào bồn tắm, hai tay nhẹ nhàng lau rửa thân thể. Chỉ là ngẫu nhiên chạm vào đỉnh ngực, xẹt qua chân tâm, cảm xúc tối hôm qua lưu lại trong nháy mắt tràn lan. Tối hôm qua đến bao nhiêu lần, chính nàng cũng không đếm hết.
Nàng chỉ biết mấy người kia không ngừng tiến đến, đem toàn bộ điểm mẫn cảm trên thân nàng đoạt đi. Nàng tựa như con rốt bị bọn họ điều khiển, bọn họ chạm vào nơi nào, nơi đó liền biến thành vật hy sinh của bọn họ. Không ngừng điên cuồng, không ngừng sụp đổ. Mặc dù túng dục quá độ, về sau cũng rất mệt mỏi, nhưng lúc đó đích xác rất dễ chịu. Mà loại cảm giác thoải mái kia, hiện tại vẫn tồn tại như cũ.
Nhẹ nhàng kẹp hai chân, Hoắc Duẫn Anh ma sát một hồi, liền mặc áo ngủ vào đi ra phòng tắm. Trong phòng đã không còn ai, ngược lại đều đi vào phòng khách, Hoắc Duẫn Anh vốn cho rằng bọn họ đã được đánh thức lương tâm, không có ý định lại theo dõi mình, ai biết vừa đi tới bậc cầu thang, liền nghe tiếng bọn họ thảo luận
Ấn Sư Mân : đêm nay tôi là người đầu tiên đi vào
Ấn Kỷ Tuyền: A Mân, em đoạt trước như vậy là không đúng, hôm qua em cũng là người đầu tiên mà ?
Ấn Sư Mân: Hôm qua là đằng sau, hôm nay là phía trước.
Hoắc Sở Lan: Duẫn Anh rõ ràng thích tôi vào đầu tiên.
Diệp Lê San: cô cô, cô mỗi lần đi vào rất lâu Duẫn Anh mới lên đỉnh, dạng này quá lãng phí thời gian. Mà cô luôn để nàng hôn cô cô, nàng sẽ xấu hổ mà thất thố.
Ấn Kỷ Tuyền: Kỹ thuật của tôi tốt nhất, hẳn là tôi trước mới đúng, đến một lần xong, thân thể Duẫn Anh liền càng thêm mẫn cảm
Hoắc Sở Lan: Kỹ thuật của cô cũng có kém tôi bao nhiêu, huống chi, Duẫn Anh thích thô lỗ một chút, hơi làm đau nàng, nàng mới cảm thấy thoải mái.
Ấn Kỷ Tuyền : A? Trách không được cổ tay Duẫn Anh có dấu vết dây hằn, nguyên lai là cô làm
Ấn Sư Mân : A...chúng tôi không dám làm nàng bị thương một cọng tóc, cô thế mà dám dùng dây thừng trói nàng ?
Diệp Lê San : cô cô, con nhớ món cô không thích, hình như có rất nhiều phải không ?
Mấy người cười yếu ớt nhìn về phía Hoắc Sở Lan, bị bọn họ nhìn vậy hồi lâu, Hoắc Sở Lan chỉ cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, cắn cắn môi dưới, đầu hàng vô điều kiện.
Hoắc Sở Lan: đêm nay tôi vào cuối....
Mắt thấy mấy người trong phòng khách thảo luận hôm nay ai là người tiến vào mình như lửa như trà, Hoắc Duẫn Anh đầu tiên là xấu hổ đỏ mặt, sau đó khí sắc trắng bệch. Thật sự là đủ rồi, loại sự tình này cướp tới cướp lui, hơn nữa còn cẩn thận phân trước phân sau. Hoắc Duẫn Anh nhíu mày nhìn bọn họ, hận không thể bắt từng cái ném đi. Nhưng cuối cùng vẫn nghĩ, vẫn coi như thôi đi, định dùng phương thức khác đến trừng phạt bọn họ là được rồi.
Ban đêm đến, Hoắc Duẫn Anh cố ý lên giường thật sớm, còn cố ý trang điểm hung dữ một chút. Quả nhiên thời gian đến, mấy người liền đến, Hoắc Duẫn Anh nhìn bọn họ tới, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng cuộn tròn thân thể.
"Đến hơi sớm, có chút khó chịu" Hoắc Duẫn Anh luôn luôn đều biết, mấy người này căm thù kỳ kinh nguyệt của nàng đến tận xương tủy, bởi vì nhìn thấy, ăn không được mùi vị đó, há có thể hình dung là dục cầu bất mãn hay sao ? Nhưng hôm nay bọn họ lại không tỏ ra khó chịu, ngược lại ân cần đến bên giường.
"Rất khó chịu sao ? Chị giờ gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Ấn gia tới nha" Ấn Sư Mân nói, đã gọi điện thoại đặt ở bên bàn. Mà Ấn Kỷ Tuyền thì leo lên giường, dùng tay xoa bụng cho nàng. Hoắc Sở Lan vội vàng cầm tới một ly nước ấm, mà Diệp Lê San trù nghệ tốt nhất đi nhà bếp nấu nước đường đỏ.
Nhìn thấy hành động của bọn họ, Hoắc Duẫn Anh đột nhiên cảm giác có chút áy náy, dẫn tới cái mũi có chút ê ẩm
Những người này vậy mà như thế, bất quá đến tháng mà thôi, bọn họ khẩn trương cái gì, huống chi mình chỉ là....giả vờ. Hoắc Duẫn Anh nhìn thấy bọn họ nghiêm túc, dần dần thấy có chút mê mẩn. Mắt thấy bốn người vây quanh bên cạnh mình, Hoắc Duẫn Anh vươn tay, mà bọn họ theo thói quen đem tay ôm lấy nàng.
Ấn Sư Mân yêu đương luôn luôn bá đạo, trầm mặc. Nàng làm so với nói mãi mãi nhiều hơn, mà nàng rất thích trầm mặc, luôn sẽ lộ ra ôn nhu không tưởng tượng được, Ấn Kỷ Tuyền mặc dù là chị em với nàng, hai người tính cách lại khác nhau hoàn toàn, Ấn Kỷ Tuyền suy nghĩ nhiều, luôn nghĩ toàn diện, cùng nàng ở chung, dễ chịu, mãi mãi sẽ không xấu hổ.
Diệp Lê San là nước, lãnh đạm thích nghi chính là thể hiện tính cách của nàng. Nàng có thể là mùa xuân, là mùa thu, lại không phải mùa hè cùng mùa đông. Vừa mắt nàng, nàng sẽ ôn nhu để mình trầm luân không thôi.
Hoắc Sở Lan, từ lúc còn nhỏ tới giờ, là người nàng ỷ lại nhất, dù về sau nàng khiến mình đau đớn vô tận, nhưng Hoắc Duẫn Anh biết, người đầu tiên nói muốn bảo vệ mình, chính là nàng.
Tính cách của bọn họ khác biệt, lại vẫn đều thích mình. Bị bọn họ bảo vệ, Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên có cảm giác trái tim bị bao trùm vây quanh. Để nàng nhịn không được muốn ôm chặt các nàng, mà nàng cũng thật làm như vậy. Bởi vì Hoắc Duẫn Anh chỉ mặt một bộ váy ngủ, vì động tác của nàng mà váy đơn bạc bị tuột xuống, nàng không có tâm tư đi chỉnh lý, ngược lại chủ động kéo váy xuống, khát vọng nhìn xem bọn họ.
"Thật có lỗi, em nói dối. Kỳ thật vẫn chưa tới kỳ, tóm lại, muốn trừng phạt, đêm nay tùy ý các chị" Hoắc Duẫn Anh nói xong, đã nhận mệnh nằm trên giường. Nhìn bộ ngực nàng đứng thẳng, còn có quần lót hơi ẩm ướt. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ở sau lưng giơ ngón tay
Ân, kế hoạch thành công !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro