Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại : Thú Nhân Tộc

Di tích hoang nha là bộ lạc quần cư lớn nhất, nhiều chủng tộc ở đây an cư, mà thống lĩnh khu di tích này là hai tộc lớn, một là thu nạp lòng người vì lợi khí, thành viên phân gia đông đảo gọi là Diệp tộc, tiếp theo là thế lực cùng tài lực to lớn mà thành danh gọi là Ấn tộc. Hai gia chủ của hai nhà đều là thú nhân cực kỳ lợi hại, hôm nay, bọn họ vẫn như cũ tụ tập một chỗ, tra xét tế phẩm người dưới dâng lên.

"Các vị tộc trưởng, tế phẩm hôm nay đều ở đây, thịt thượng đẳng, vàng bạc tài bảo, còn có con người đi lạc vào, cùng một ít thú nhân lang thang" mặt mũi đầy lông tóc, nam thú nhân thân cao tay dài quỳ trên đất, nhưng đối mặt với nữ thú nhân trên đài, hắn lại cảm thấy hết thảy điều kiện có lợi đều là hư cấu.

Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt kính sợ nhìn ba nữ thú nhân kia. Diệp Lê San bây giờ là tộc trưởng của Diệp tộc. Rõ ràng là thú nhân, lại trùng hợp lông tóc trên người cơ hồ ít đến thương cảm, đại đa sô da thịt đều ở hình dạng con người. Nhưng cái lỗ tai dài trên đầu kia, sau lưng là đuôi dài màu đỏ hồng, nói rõ đích xác cô là thú nhân, không phải con người.

Mà so với Diệp Lê San mặt tràn đầy ý cười, hiền lành, hai vị tộc trưởng nhà Ấn gia nhìn càng thêm đáng sợ. Ấn Sư Mân, bấy giờ là thú nhân mạnh nhất của Hoang Gia di tích, rõ ràng dáng người mảnh mai, nhưng năng lực vượt mức bình thường

Nàng có móng vuốt bén nhọn của sói, trên thân lông tóc cũng thưa thớt, đôi mắt màu đỏ lúc bắt giữ con mồi, luôn sẽ lạnh lùng quan sát, cùng nàng đối mặt chính là cần dũng khí cực lớn

Mà chị của nàng, Ấn Kỷ Tuyền, mặc dù nhìn qua như vô hại, nhưng có thể xác định, thân thủ của nàng không tầm thường, móng vuốt bén nhọn là lợi khí, mà phía sau nàng đuôi báo thật dài, thường xuyên có thể cuốn lấy địch nhân, tươi sống đem nói dìm chết.

"Đó là cái gì?" đúng lúc này Ấn Sư Mân bỗng nhiên mở miệng, chỉ về một hướng, mấy thú nhân không hẹn mà cùng quay đầu lại, ở góc vắng tầm thường nhất, nhìn thấy một chiếc lồng bằng sắt. Trong lòng chỉ nhìn thấy một sinh vật nhu nhược co quắp bên trong.

Đỉnh đầu nàng là đôi tai thỏ dài phấn nộn, trên cổ mọc lông tóc màu trắng xù, hai cánh tay trắng nõn bị buộc lại một chỗ. Trên mông có cái đuôi thỉnh thoảng vụng trộm động đậy, nàng sau khi bị bọn họ chú ý, liền bị dọa đến không dám động đậy.

"Đây là thú nhân thỏ tộc hôm qua ở vùng ngoại ô săn được, nên tính là loại hình lang thang, nghe nói bộ lạc gần đây thích ăn, liền bắt tới cho thủ lĩnh chế biến thành thức ăn" nam thú nhân thấp giọng nói, mà Ấn Sư Mân nghe hắn nói, hơi có chút hứng thú, mở chiếc lồng ra, ở khoảng cách gần đánh giá sinh vật nhỏ nhắn nhu nhược.

Nàng nhìn quả chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, cũng là thú nhân lông tóc thưa thớt, nhưng lông tóc không quá dày, không khiến người ta khó chịu, ngược lại rất đáng yêu. Mái tóc dài màu đen của nàng nhu thuận rủ ở phía sau lưng, trên thân y phục rách rưới không che đẩy hết thân thể của nàng, lộ ra da thịt trắng nõn bóng loáng....trên thân còn có mùi thơm không sao hiểu thấu, dạng thú nhân này, đích xác là tinh phẩm, nhưng....tuyệt đối không phải dùng để nhắm rượu.

"Trở về đi, truyền đạt với thủ lĩnh của ngươi, ta rất hài lòng tế phẩm lần này"

"Dạ"

Nam thú nhân sau khi rời đi, trong lều vải chỉ còn các nàng cùng thú nhân kia. Ấn Sư Mân lôi nàng từ trong lồng ra, đối với thú nhân cường đại, thú thở cơ hồ không đứng vững, đi chưa được mấy bước đã té lăn trên đất.

"Biết nói chuyện không ?" Ấn Sư Mân thấp giọng hỏi, dù sao ở trong bộ lạc thú nhân, có thể phát dục mà vẫn có thể nói chuyện rất hiếm, mà bọn họ là thống lĩnh, chính là loại phát dục này.

"Có thể "

"Ngươi tên gì?"

"Hoắc...Hoắc Thỏ"

Nghe con thú nhân nơm nớp lo sợ nói, mấy người đều lộ ra nụ cười tự tiếu tự phi. Ấn Kỷ Tuyền nhíu mày lại nhìn Diệp Lê San, sau đó gật gật đầu, Ấn Sư Mân liền biết bọn họ sẽ cùng nhau làm.

"Đưa nàng đi tắm rửa sạch sẽ" Ấn Sư Mân nói xong, lập tức có mấy nữ thú nhân tới mang Hoắc Thỏ đi, qua thật lâu mới đem trở về. Chỉ là sau khi tắm rửa, Hoắc Thỏ vừa rồi có chút bẩn lại chật vật, liền giống như người khác. Lỗ tai nàng trắng nõn kích động lúc lắc, tắm rửa qua trên mặt hồng nhuận, mặc trên người áo cỏ đơn giản, sợ hãi đứng ở chỗ kia.

"Tới" Ấn Sư Mân thấp giọng ra lệnh, nhưng Hoắc Thỏ chợt quỳ xuống đất.

"Thủ lĩnh, xin người thả ta đi, ta không phải thú nhân lang thang, cô cô ta có bệnh, ta đi tìm đồ ăn cho cô cô, cô cô...cô cô đang ở nhà chờ ta, các người đừng ăn ta, ta không thể ăn được" Hoắc Thỏ khẩn cầu nói, nhưng mấy vị tộc trưởng cũng không hứng thú nghe những lời này của nàng, mà trực tiếp kéo nàng xuống giường.

"Ngươi ăn có ngon hay không, nên do chúng ta định đoạt" Ấn Kỷ Tuyền không có hảo ý cười cười, cái đuôi dài nhỏ nhẹ nhàng tảo động lấy chân dài lộ ra bên ngoài của Hoắc Thỏ, mà Diệp Lê San đã dùng móng vuốt bén nhỏ xé rách áo cỏ của nàng.

"Đừng....tộc trưởng...đừng...." Hoặc Thỏ mặc dù không có trải qua chuyện này, nhưng luôn cảm thấy bọn họ trước khi ăn sẽ làm nghi thức này, nàng nhớ kỹ rất rõ ràng, nam thú nhân bắt được mình nói muốn chế biến mình thành đồ nhắm. Hoắc Thỏ cực kỳ sợ hãi, nếu mình chết rồi, cô cô ở nhà một mình phải làm sao.

"Nơi này, còn chưa tới phiên ngươi nói không" Ấn Sư Mân khinh thường nói, duỗi bàn tay nhỏ dài vuốt ve thân thể Hoắc Thỏ, trên tay của nàng cũng không nhiều lông tóc, chỉ là móng vuốt rất bén nhọn, mỗi ngón tay lại cực kỳ thon dài. Hoắc Thỏ lúc nãy liền phá thiện, mấy tộc trưởng này cao hơn mình không chỉ chút xíu, bọn họ nếu ăn mình, nhất định sẽ ăn sạch, lại còn không ăn no.

"Xin các người, chớ ăn ta, ta ăn không được đâu " Hoắc Thỏ gấp nhanh muốn khóc lên, mà nàng cũng đích xác đỏ vành mắt. Lúc này Ấn Sư Mân đã không kịp chờ đợi tách đôi chân nhỏ gầy của nàng, nhìn chỗ non mềm kia, đem ngón tay đi vào.

Thú nhân không có đạo lý nói không, cũng không nói đến giới tính, cường đại mới là tiêu chuẩn. Mà ở trong nơi thất lạc văn minh này, những chuyện này, cũng thường xảy ra, nhưng Hoắc Thỏ lần đầu tiên gặp phải, nàng vốn cho rằng bị thợ săn bắn bị thương đã là chuyện thương tâm nhất, lại không nghĩ rằng còn chuyện đau đớn hơn xảy ra ở trên người mình. Nàng không biết Ấn Sư Mân tại sao dùng móng vuốt cắm vào nơi bài tiết của nàng, nhưng thật rất đau, đau đến mức nàng muốn chết đi

"Tộc trưởng....đau quá....A...không muốn..." Hoắc Thỏ không ngừng giãy dụa, nhưng phản ứng này không thể nghi ngờ càng khiến thú nhân càng thêm hưng phấn. Diệp Lê San có chút đau lòng sờ lấy gương mặt Hoắc Thỏ, tràn đầy phấn khởi vuốt ve lông tóc ở phần cổ nàng. Nơi đó rất mềm mại, sờ tới sờ lui rất dễ chịu. Mà Ấn Kỷ Tuyền xoa chính là bộ ngực đầy đặn của Hoắc Thỏ, yêu thích không buông tay

" A Mân, thú nhân này thật không tệ, nhìn phản ứng của nàng đi, cực đáng yêu" Ấn Kỷ Tuyền qua sát phản ứng của Hoắc Thỏ, thấy được nàng đau chảy nước mắt, không ngừng giãy dụa, nhưng thân thể bé nhỏ này làm sao thoát khỏi được bọn họ. Ấn Kỷ Tuyền không ngừng dùng đuôi quét tới quét lui trên thân thể nàng, cuối cùng nhìn thấy cửa hang nhỏ nhắn ở chân tâm Hoắc Thỏ, liền dùng đuôi thăm dò quét tới.

"Tỷ muốn làm chỗ nào ? Lần trước tỷ thế nhưng chơi chết một con, nàng còn quá nhỏ " Ấn Sư Mân nhìn thấy hành động của Ấn Kỷ Tuyền, thấp giọng cảnh cáo nói, nhưng Ấn Kỷ Tuyền ngược lại không dừng.

"A Mân sao lại lo lắng cho đồ nhắm rồi ? Có sao đâu, dù sao chơi chết thì còn có con khác, không phải sao ? Ấn Kỷ Tuyền vừa cười vừa nói, mà Ấn Sư Mân cân nhắc một hồi, cũng gật gật đầu, nàng đem móng vuốt rút ra thấy máu nhuốm đỏ ngón tay, nhìn hạ thể Hoắc Thỏ chật vật không chịu nổi, trong mắt lóe lên hưng phấn khát máu

"Không muốn....tộc trưởng, thả ta đi đi....đau quá...chớ ăn ta" Hoắc Thỏ hư nhược nói, nhưng đồ nhắm dâng tới miệng, tự nhiên không có ai thả đi. Ấn Kỷ Tuyền cười đem Hoắc Thỏ ôm ngồi trong ngực mình, đuôi dài nhỏ nhắm ngay cái miệng động nhỏ hẹp, dùng sức đâm sâu vào.

"A....Đau quá...không muốn....chết rồi....sẽ chết...." Hoắc Thỏ bất lực kêu gào, mà phản ứng của nàng làm cho Ấn Kỷ Tuyền hưng phấn không thôi. Nàng lắc lư cái đuôi, hai tay đưa ra phía trước, xoa lấy bộ ngực đầy đặn đáng yêu của Hoắc Thỏ. Nhìn thấy bọn họ hung ác, Diệp Lê San khẽ nhíu mày, mắt thấy Ấn Sư Mân còn muốn đem ngón tay tiến vào, nàng vội vàng giành trước, ngăn nàng lại

"Ngươi mới đi vào, giờ đến phiên ta"

"Ồ? Ngươi hôm nay...rất không giống bình thường, bình thường ngươi không phải đều khinh thường làm loại chuyện này sao ?" Thấy Diệp Lê San chủ động yêu cầu gia nhập, Ấn Sư Mân cười hỏi ngược lại, nhưng Diệp Lê San đã dùng tay thăm dò đi vào thân thể Hoắc Thỏ, nhu hòa ra vào. Kỳ thật nói là ra vào, Diệp Lê San chính là đang vuốt ve bên trong, điều tra vết thương của Hoắc Thỏ. ngón tay Ấn Sư Mân dài nhỏ, nhưng móng vuốt rất là bén nhỏ Vừa mới tiến vào như vậy, nhất định ở bên trong bị chà đạp rất thê thảm.

"Không muốn...cầu xin các người...thả ta đi đi" Hoắc Thỏ giờ phút này ngay cả khí lực khóc cũng không có, thấy nàng duỗi móng vuốt lông xù ra, bưng lấy cánh tay mình, Diệp Lê San ngu ngơ giằng co ở chỗ kia. Không biết nên phản ứng thế nào, đợi nàng lấy lại tinh thần, chỉ có thể đi qua, nhu hòa hôn hôn nàng.

"Ta đáp ứng nàng, làm xong sẽ thả nàng đi, sẽ không ăn nàng" Diệp Lê San nói, chậm rãi động ngón tay, chỉ là không có đi vào, mà là vuốt ve viên mẫn cảm ở chân châm Hoắc Thỏ. Trong cơ thể bị A Mân làm cho tổn thương, tiếp tục đi vào sẽ không khiến bé con này cảm thấy dễ chịu, chẳng bằng ở bên ngoài càng thực tế một chút. ngón tay Diệp Lê San vây quanh đằng sau, xoa cái đuôi lông xù của Hoắc Thỏ, mà phía sau nàng, Ấn Kỷ Tuyền đã sớm cắn lên lỗ tai nàng, vừa đi vừa về gặm cắn.

"A....Ân...kỳ quái...đừng...chạm vào chỗ kia..." Hoắc Thỏ bất lực nhìn Diệp Lê San, nàng có thể cảm giác trong ba người, người duy nhất có thể bảo vệ mình chỉ là người này. Nàng dùng móng vuốt mềm mại ôm lấy Diệp Lê San, không ngừng khẽ thở. Có lẽ bất mãn với việc Diệp Lê San thân cận, Ấn Kỷ Tuyền dùng sức cắn cái tai dài nhỏ của nàng, dùng cái đuôi trong thân thể Hoắc Thỏ ra sức va chạm.

Hoắc Thỏ thống khổ kêu rên, mà Ấn Sư Mân cũng không có tính nhẫn nại mà xem tiếp, nàng dùng răng cắn đứt móng vuốt bén nhọn, một lần nữa đem ngón tay đi vào thân thể Hoắc Thỏ. Trước sau đều bị xỏ xuyên, Hoắc Thỏ bất lực khẽ rên rỉ, nhưng dần dần cảm thấy cảm giác giống như thoải mái dễ chịu

Cô cô vẫn luôn nắm lấy cái đuôi sờ sờ nàng, mà cảm giác lần này, lúc cô cô sờ cái đuôi nàng cũng giống như vậy. Hoắc Thỏ nghĩ như thế, nương theo cảm giác thư thích mở rộng, chỉ cảm thấy toàn thân phát run lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh

"Cái này liền choáng rồi sao ?" Nhìn tiểu gia hỏa bất tỉnh nhân sự trong ngực, ba người đều nghi ngờ, đương nhiên cái gọi là đồ nhắm kia, bao gồm thả đi gì đó đều là lời nói dối.

"Cái gì a, cố sự thật vô vị, Ấn cầm thú, chị làm gì lại viết ra thứ này vậy " xem hết đoản văn trên máy vi tính, Hoắc Duẫn Anh đỏ mặt, thấp giọng hỏi, ở trong lòng mắng thầm. Ấn Kỷ Tuyền đáng chết, viết cái quỷ gì đây, chính mình ở trong tiểu thuyết, thế mà còn là thụ, ba người kia còn có móng vuốt cùng đuôi, là muốn làm chết mình sao ?

Hoắc Duẫn Anh bất mãn nói, chân dấu dưới chăn kẹp chặt mấy lần, có chút bất mãn bĩu môi, chính mình thế mà...nhìn ba cái cẩu huyết mà cũng ẩm ướt, thật chẳng lẽ vì mình là nhân vật chính sao? Chờ một chút, tên giả Hoắc Thỏ là ý gì, dựa vào cái gì chính mình lại dùng tên giả

"Duẫn Anh, hôm nay là 419, tụi chị chỉ muốn cho em niềm vui bất ngờ thôi" Ấn Kỷ Tuyền bất đắc dĩ nói.

"Kinh hỉ ? Em thấy là kinh hãi mới đúng, các chị..." Hoắc Duẫn Anh còn chưa nói xong, lại bị hai người khác tiến vào làm cho cả kinh sững sờ, chỉ thấy Ấn Sư Mân không hiểu thấu mang vuốt sói, sau lưng còn có một cái đuôi, mà Diệp Lê San cũng mặc trang phục giống như tiểu thuyết. Nhìn nhìn lại Ấn Kỷ Tuyền, tên này lấy ra từ ngăn kéo một cái đầu báo cùng đuôi, giả vờ giả vịt lắc lắc, sau cùng lấy ra một bộ...rõ ràng là nội y tình thú hình thỏ lang

"Duẫn Anh, mặc vào đi, đây là quà lễ tình nhân nha"

"Hôm nay rõ ràng là ngày 419 mà"

"không sao a, ở bên cạnh Duẫn Anh thì ngày nào cũng là ngày lễ tình nhân"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro