Phiên Ngoại Một Nữ Thịnh Thế
"Duẫn Anh, mấy cái này chị cắt được rồi, em đi nghỉ xíu đi"
"Duẫn Anh, nơi này để chị làm được rồi"
"Duẫn Anh, em chờ ăn là được."
Vào bữa trưa nắng đẹp, Hoắc Duẫn Anh cảm giác sự thông minh của mình cùng năng lực nhận biết là sự vũ nhục cực lớn. Mà kẻ cầm đầu chính là Diệp Lê San, Chung Tử Thanh, còn có Ấn Sư Mân. hôm nay khó được mọi người không cần đi làm, tự nhiên một hội họp cùng nghỉ ngơi thật tốt. Diệp Lê San đưa ra ý kiến muốn mọi người đi làm pizza, Hoắc Duẫn Anh cũng không có dị nghị, buổi sáng chuẩn bị vật liệu, ba người biết bếp núc liền động thủ.
Hoắc Duẫn Anh cùng Hoắc Sở Lan còn có Ấn Kỷ Tuyền đã chơi cả buổi sáng, khó được khi nàng giúp đỡ, nhưng ba người lại làm như nàng không biết làm gì chỉ biết cản trở, Hoắc Duẫn Anh rất khó chịu, chỉ có thể mặc bikini nằm trên ghế phơi nắng, thỉnh thoảng bơi một vòng hồ bơi, lại trừng bọn họ một cái.
"Tử Thanh, chúng ta có phải quá đáng không, Duẫn Anh giống như giận dỗi rồi" Nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh ngẫu nhiên ném ánh mắt ai oán về phía mình, Diệp Lê San vừa cười vừa nói, nhưng trong mắt cũng không có nửa điểm áy náy, Chung Tử Thanh nhún nhún vai, các nàng không để Hoắc Duẫn Anh giúp đỡ, cũng là sợ nàng cắt thịt bị thương, hoặc là đem mọi thứ đơn giản làm cho phức tạp. Hoắc Duẫn Anh xử lý ngớ ngẩn, điểm này không thể nghi ngờ.
"Tốt, đã dọn bàn xong, tiếp xuống bỏ vào lò nướng là xong xuôi. Ân, để tôi xem bánh gato chắc cũng đã nướng chín" Diệp Lê San cùng Ấn Sư Mân bưng mấy cái Pizza nhét vào trong lò nướng, lại lấy bánh gato ra, từ cái đó, các nàng đương nhiên còn làm mấy cái khác, Diệp Lê San phụ trách một chút đồ xào cùng đồ ngọt, Ấn Sư Mân tự nhiên làm cơm tây, mà Chung Tử Thanh ở Tiệp Khắc nhiều năm như vậy, sở trường nhất định là hải sản, bất quá nghĩ đến nàng quen thân với Ninh Tử Man, mà Ninh Tử Man lại thích biển như vậy, cũng có thể nói tới không hiểu rõ lắm.
Thức ăn chuẩn bị xong bày đầy bàn, Hoắc Duẫn Anh ngồi ở chính giữa, nhìn mấy món đồ ăn liên tiếp bưng lên, bày đầy cái bàn dài ba mét, nàng cảm thấy những đồ ăn này không phải do nhà làm, mà là tiệm cơm mới đúng hơn ?
"Các chị làm nhiều đồ ăn như vậy làm gì ?" Hoắc Duẫn Anh bĩu môi, nhìn mấy người đối diện, nghe nàng hỏi như vậy, ba người nấu cơm hiển nhiên chỉ nghĩ làm sao cho hoàn mỹ cùng đầy đủ, hoàn toàn không nghĩ sau đó xử lý thế nào.
"Dù sao nếu ăn không hết, thì ba người chịu trách nhiệm giải quyết" Hoắc Duẫn Anh rõ ràng nhớ chuyện lúc trước, liền tìm cách trả thù ba người này. Nghe nàng nói như vậy, Diệp Lê San cùng Chung Tử Thanh cười khổ, Ấn Sư Mân chỉ vùi đầu trầm mặc bắt đầu ăn.
Hoắc Duẫn Anh lúc đầu không thích ăn đồ ngọt, đối với pizza cũng thích bình thường, bất quá bởi vì Diệp Lê San tự mình làm, nàng tự nhiên cũng nếm thử mỗi món một ít, thế nhưng nguyên khối bánh nàng không ăn nổi, cũng chỉ có thể ăn một miếng nhỏ của mỗi người. Mắt thấy Hoắc Duẫn Anh mặc bikini, ở bên cạnh đòi hỏi cắn mỗi cái pizza của mỗi người làm, mấy người sớm đã cảm thấy, Hoắc Duẫn Anh hôm nay mặc....thực tế để cho người ta không cách nào tỉnh táo.
Dáng người Hoắc Duẫn Anh vốn chính là loại nóng bỏng, trận này bị bọn họ cho ăn no, so với trước kia đầy đặn hơn một chút, chí ít không gầy giống như cây sào, để người nhìn liền đau lòng. Mà cái người này ở trong nhà, nhất là vào mùa hè rất có tự giác, động một chút mặc quần áo lót chạy khắp nơi, để các nàng nhìn lại không cho các nàng chạm vào
Như lúc này, nàng mặc bikini màu lam nhạt, phía trên thiết kế thấp xuống, dây lưng nhỏ dài màu xanh nước biển tung bay ở phía sau lưng nàng, tinh xảo hiện lên khe rãnh của nàng vô cùng rõ ràng, còn lộ ra phần thịt mềm trắng nõn. Chỉ bất quá cái này không phải điểm chết người nhất, muốn mạng chính là quần lót cũng quá nhỏ, vẻn vẹn so với quần chữ T nhiều vải hơn chút ít, miếng vải nho nhỏ bọc lấy bờ mông trắng nõn kiều đỉnh của Hoắc Duẫn Anh, lúc nàng đi lại, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bung ra.
Các nàng biết Hoắc Duẫn Anh cố ý mặc như vậy, mục đích để bọn họ nhìn thấy, ăn không được liền sẽ có tâm xấu xa. Trước đó bởi vì Hoắc Duẫn Anh đến kỳ kinh nguyện, các nàng không dám làm gì, bất quá căn cứ vào báo cáo của Hoắc Sở Lan hôm nay, Hoắc Duẫn Anh vừa đúng lúc hết kỳ, nói cách khác, qua kỳ kinh nguyệt còn dám thách thức các nàng, lá gan của Hoắc Duẫn Anh lớn lắm rồi nha.
Mấy người vô cùng thấu hiểu Hoắc Duẫn Anh, thấy Hoắc Duẫn Anh ngồi trên đùi của các nàng, cười cực kỳ câu người đòi muốn ăn pizza, dạng này dụ hoặc, tự nhiên không có ai không cho nàng ăn. Thấy nàng ăn xong một vòng liền nhảy xuống hồ bơi, mấy người cũng tiến tới, an tĩnh tiếp tục ăn, cố nén dục vọng muốn nhìn Hoắc Duẫn Anh.
Hoắc Duẫn Anh bơi một vòng, phát hiện mấy người kia vẫn trò chuyện cùng với nhau, hoàn toàn không có ý tứ nhìn mình, không khỏi có chút nổi nóng. Kỳ thật nàng cũng không phải nói muốn thế nào, chỉ là nàng cảm thấy, mỗi lần có kinh, thái độ những người này đối với mình đều lãnh đạm muốn chết, để Hoắc Duẫn Anh không khỏi có chút không thoải mái. Là mình không nói với các nàng, mình chỉ là công cụ tiết dục lúc không ở kỳ kinh nguyệt đúng không ? Một khi không còn là công cụ, liền không thèm để ý tới mình ?
Hoắc Duẫn Anh hoàn toàn khó chịu tiến vào ngõ cụt, lo liệu thiên tính con người mà suy nghĩ miên man. Nàng nằm ở bên cạnh bể bơi, miết miệng nhìn mấy người không để ý tới mình. Sau một lát, liền rốt cuộc không chịu được leo khỏi bể bơi, nàng cáu kỉnh không lau người, trực tiếp ngồi xuống ghế, chậm rãi lau tóc.
Hoắc Duẫn Anh hờn dỗi nghĩ, cảm giác chính mình có phải gần đây mập lên đối với bọn họ kém lực hấp dẫn rồi sao? Thế nhưng bụng vẫn phẳng, chân không có to ra, chẳng lẽ mình lớn tuổi rồi ? Không còn lực hấp dẫn với bọn họ rồi sao ?
Thế nhưng mình là người nhỏ nhất trong bọn họ mà. Hoắc Duẫn Anh suy nghĩ miên man, hoàn toàn không có dây lưng áo ngực trước đó vì di chuyển mà lỏng đi rất nhiều, lúc nàng đưa tay lau tóc, vừa đi vừa về biên độ lớn, dây lưng áo ngực liền vèo một cái mở ra, áo ngực cũng theo đó mà rớt xuống, lần này liền thật xấu hổ
Mắt thấy áo ngực rơi trên đất, chạm đất rồi nhất định không thể mặc lại, nhưng Hoắc Duẫn Anh cũng không thể tiếp tục ở trần mà ngồi đó. Nàng có thể cảm giác được ánh mắt chung quanh đưa tới, nhưng mà lúc nàng ngẩng đầu lên. Mấy người xoay đầu sang chỗ khác. Lần này Hoắc Duẫn Anh bị đả kích, nàng rất tức giận nhìn Ấn Sư Mân ngồi gần mình nhất. Người kia vẫn rất cẩn thận, nắn nót mặc áo sơ mi cùng quần dài ngồi ở kia, cúi đầu an tĩnh ăn pizza, cho nên nói, mị lực của mình không lớn bằng bánh pizza hay sao ?
Hoắc Duẫn Anh hờn dỗi nghĩ đến, dứt khoát giật lấy Pizza ở trước mặt Ấn Sư Mân đặt tới cái ghế khác, bỗng nhiên dạng chân ngồi trên đùi Ấn Sư Mân. Cùng trước đó khác biệt, thời khắc này thân trên Hoắc Duẫn Anh không có mặc gì, hạ thân cũng chỉ có quần lót ướt nước. Cảm thấy nước trên người nàng làm ướt quần dài của mình, mà Hoắc Duẫn Anh cũng không an phận dùng chân tâm cọ chân của mình, Ấn Sư Mân nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Hoắc Duẫn Anh.
"Pizza ăn ngon không ?" Hoắc Duẫn Anh nhíu lông mày hỏi. Ấn Sư Mân tự nhiên gật đầu dù sao nàng cũng là người phụ làm pizza, ăn ngon chứ...nhưng trước mắt một thứ gì đó khiến nàng biết ăn ngon hơn nhiều.
"Nha...bên miệng chị dính bánh nè" Hoắc Duẫn Anh nói, lúc Ấn Sư Mân chưa kịp phản ứng, kéo lấy cà vạt trên áo sơ mi nàng, đem nàng kéo tới, phủ phục xuống, chậm rãi ở trên khóe miệng nàng liếm sạch mảnh vụn bánh pizza.
Thời khắc này là Hoắc Duẫn Anh cố ý câu dẫn Ấn Sư Mân, mà nàng một khi cố ý biểu hiện ra bộ dáng này, không ai có thể kháng cự. Cảm thấy tóc dài của nàng có chút ẩm ướt tán ở trên mặt mình, bộ ngực đầy đặn đè lên người mình, như có như không dùng chân kẹp bắp đùi mình. Ấn Sư Mân hơi thở dồn dập, tay cũng bắt đầu không thành thật sờ lên đùi Hoắc Duẫn Anh. Cảm giác mục đích của mình đã đạt tới, Hoắc Duẫn Anh hừ nhẹ một tiếng, quay người định trở về phòng, nhưng lúc này mấy người đã nhanh chóng bắt nàng tới.
"Mấy người làm gì ? Không phải không muốn nhìn thấy em sao ?" Hoắc Duẫn Anh nhìn thấy mấy người khát vọng nhìn mình, thấp giọng nói, lại không tự chủ che lấy ngực của mình. Nhìn thấy động tác của nàng, Hoắc Sở Lan đã không kịp chờ đợi đè nàng nằm lên bàn, mấy người đem bánh pizza để xuống ghế, cũng dọn đồ ăn sang một chỗ khác, Hoắc Duẫn Anh sững sờ nhìn một màn này, hoàn toàn không nghĩ tới mấy người này lại gấp như vậy.
"Các người làm cái gì ? Không phải không quan tâm em sao ?" Hoắc Duẫn Anh cảm thấy chuyện xảy ra không đúng lắm, bởi vì nét mặt mấy người hiện giờ đều giống như ác sói mấy ngày không ăn, chờ một chút, các người....các người không phải đang lãnh đạm với em hay sao ?
"Duẫn Anh, em tự cho là thông minh thế nhưng càng lúc càng có xu hướng ngược lại. Em có biết hay không, mấy ngày nay tụi chị bị em câu dẫn có bao nhiêu thảm thương, thế nhưng tụi chị chỉ sợ thân thể em không chịu được, mới kiềm chế không chạm vào em, em hôm nay làm như thế, em có phải không biết mình muốn gì sao?"
Thanh âm Ấn Kỷ Tuyền trở nên khàn khàn không chịu nổi, nàng dùng tay chạm vào xương quai xanh tinh xảo của Hoắc Duẫn Anh, mắt sắc đều bị dục vọng nhiễm một tầng dày đặc, Thấy nàng động thủ kéo cà vạt Ấn Sư Mân bên cạnh, nhanh chóng đem tay mình buộc ở chân bàn, Hoắc Duẫn Anh vội vàng dùng một cái tay khác dự định cởi ra, nhưng Hoắc Sở Lan không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, mấy người cơ hồ trong chớp mắt liền đem tay khác của nàng trói chặt.
Hoắc Duẫn Anh ngu ngơ nhìn tình huống hiện tại của mình, nàng căn bản không nghĩ tới lại có chuyện này xảy ra, mà vì Hoắc Sở Lan có mang theo dây thừng trong người, khốn nạn.
Nàng cũng đã ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, mặc dù bình thường làm loại chuyện đó đều là đơn độc cùng bọn họ làm, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy người cùng làm. Mỗi một lần bị bọn họ chiếm hữu, mặc dù xấu hổ lại mệt muốn chết, nhưng đích thật thoải mái sắp chết. Chỉ cần các nàng muốn, Hoắc Duẫn Anh cũng không ngại bị các nàng làm thế nào.
"Chẳng lẽ không phải Duẫn Anh muốn làm hay sao ? Mấy ngày nay, chính em cũng nhịn đến khó chịu, quần lót đêm qua ẩm ướt rất nhiều" Chung Tử Thanh bỗng nhiên mở miệng, một bộ em đừng có mà gạt tụi chị, nghe nàng nói, Hoắc Duẫn Anh lúng túng nghiêng đầu.
Đêm qua nàng bất quá xem vài trang web nữ nữ mà thôi, sau đó có chút động tình, quần lót liền bị làm ướt. Nàng đều cởi xuống định đi toilet giặt sạch, ai ngờ nàng nửa đường đi ra ngoài một chút, Chung Tử Thanh liền trùng hợp ở trong nhà tắm phát hiện, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy loại sự tình này nói ra lúc này cực kỳ xấu hổ.
Làm đến giống như....nàng có nhiều dục cầu bất mãn, , bao nhiêu muốn các nàng.
"Duẫn Anh, không cần xấu hổ, mấy chuyện này rất bình thường, nơi đó lâu quá không có ăn cái gì, cũng sẽ đói"
Hoắc Sở Lan cười cực kỳ phóng đãng, thấy nàng dùng tay mò chân tâm của mình, vuốt vuốt. Hoắc Duẫn Anh nhịn không được run một cái, chỉ cảm thấy quần lót vốn ẩm ướt, giống như....càng ướt thêm một chút.
"Đừng vội như vậy, chị còn chưa ăn no đâu, không phải , chúng ta ăn trước rồi tiếp tục đi" Ấn Kỷ Tuyền đưa mắt nhìn Hoắc Sở Lan, ném một ánh mắt ý vị thâm trường, ngay sau đó hai người thế mà cầm một khối bánh gato, sau đó cực kỳ cố ý, rõ ràng chính là cố ý cầm bánh ga tô làm rơi trên người mình
"Ừm...mấy chị đang làm cái gì đây" nhìn bánh ga tô rơi trên ngực cùng bụng, Hoắc Duẫn Anh nhẹ giọng hừ một tiếng, nhịn không được kẹp chặt hai chân.
"Tụi chị....đương nhiên là muốn ăn cái gì a, Duẫn Anh không thể tàn nhẫn như thế, để tụi chị bị đói hầu hạ em chứ?"
Người nói chuyện chính là Diệp Lê San, thấy nàng chững chạc đàng hoàng đem ô mai mứt quả bôi lên ngực mình, còn cố ý ở trên đỉnh trét một đống, nhanh chóng biến thành sườn núi nhỏ. Hoắc Duẫn Anh xấu hổ đỏ mặt, cảm giác mấy người này, căn bản không phải muốn ăn cái gì, mà là muốn ăn mình....
"Này, các người còn chưa đủ....đừng như vậy" cũng không lâu lắm, Hoắc Duẫn Anh liền cảm thấy trên thân đầy thứ kỳ quái. Ngực là bơ cùng mứt hoa quả, bụng còn một khối bánh gato, bơ nhàn nhạt thơm ngọt ở quanh thân vòng quanh, còn có mứt quả mùi trái cây. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy bộ dáng của mình bây giờ nhất định cực khó xử, hết lần này đến lần khác bị mấy người như sói ác đứng xung quanh nhìn chính mình.
" Duẫn Anh, bộ dáng hiện giờ rất ngon miệng" Ấn Sư Mân trầm mặc thật lâu bỗng nhiên mở miệng, trong mắt của nàng mang rất nhiều thâm trầm, thấy nàng nâng cằm nhìn mình chằm chằm, Hoắc Duẫn Anh nhìn cổ áo nàng có chút mở rộng, hơi nuốt nước miếng, dạng động tác tinh tế này, bị vài người khác nhìn ra, lại hết sức rõ ràng.
"Xem ra Duẫn Anh cũng không nhịn nổi" Ấn Kỷ Tuyền cười, cầm lấy đĩa trái cây có quả cà chua nhỏ bên trong, cầm lên đặt lên miệng hôn, lại từ từ chuyển xuống bụng Hoắc Duẫn Anh, ở trên bụng nàng ma sát qua lại, quả cà chua nhỏ có chút lạnh, để Hoắc Duẫn Anh bị chạm vào có cảm giác tinh mịn ở làn da, mắt thấy Ấn Kỷ Tuyền đem cà chua lướt xuống dưới, cách quần lót dùng cà chua ấn lên chân tâm mình.
Hoắc Duẫn Anh vốn là người cực kỳ mẫn cảm, thân thể từng bị Hoắc Sở Lan tiêm thuốc, chỗ đặc thù càng dễ dàng động tình. Thêm nữa kỳ kinh nguyệt rất lâu không có ăn mặn, ở trong tình trạng đặc thù, dù là miệng bảo không muốn, nói xấu hổ, trong lòng cũng kháng cự, nhưng thân thể so với bình thường mẫn cảm hơn gấp trăm lần.
Quần lót đơn bạc đã sớm ướt đẫm, vải vóc màu sáng bị biến thành trong suốt, liền cả cỏ dại màu đen bên trong cũng nhìn ra được. Chỉ cần Ấn Kỷ Tuyền ấn một cái, Hoắc Duẫn Anh đâu còn chịu được, nàng rủ xuống bàn chân không ngừng run rẩy, thở dốc cũng theo đó mà lộn xộn.
"Duẫn Anh, ngoài miệng nói không muốn, thế nhưng thân thể rõ ràng so với trước kia mẫn cảm hơn, nơi này rất ẩm ướt" Ấn Kỷ Tuyền thích ngay lúc này nói những lời không đứng đắn, bình thường lúc hai người đơn độc làm cũng coi là bình thường nhưng giờ đang có rất nhiều người ở chỗ này, còn không biết tém tém cái miệng lại, đem mọi phản ứng cơ thể nói ra hết, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy mình xấu hổ, hận không thể tìm hố chui xuống, đáng tiếc, nàng hiện tại hai tay bị trói, đừng nói hành động, ngay cả di chuyển tay cũng không làm được.
"Duẫn Anh chờ không nổi, chúng ta mau ăn no, sau đó phục thị nàng đi" Diệp Lê San vừa cười vừa nói, nhẹ cúi đầu liếm bộ ngực của Hoắc Duẫn Anh, nơi đó bị bôi mấy tầng bơ, thời gian lâu dài khó tránh bị ngưng kết, ngược lại ăn càng thêm ngon hơn. Diệp Lê San làm bơ không tính quá ngọt, ngược lại mang theo thanh nịnh nhàn nhạt, nàng sẽ làm bánh gato không ngọt, mà lần này bánh gato vì đặt lên người Hoắc Duẫn Anh, trở nên giống như mật đường.
Nàng sớm đã cảm thấy mùi trên người Hoắc Duẫn Anh rất thơm, không phải mùi nước hoa của phụ nữ trưởng thành, rõ ràng gợi cảm câu người như vậy, có thể ẩn nấp dưới bề ngoài xinh đẹp, lại thanh thanh điềm điềm, giống như mùi sữa. Bơ nhàn nhạt hòa với mùi sữa trên người Hoắc Duẫn Anh, Diệp Lê San có thể cảm giác được núi tuyết bơ trở nên ngạo nghễ đứng thẳng, nhất là viên đậu đỏ kia, trong miệng của mình bành trướng rất lớn, một chút xíu xoay tròn làn tràn nở rộ, thậm chí dùng đầu lưỡi để chạm vào, quấy phá, cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi.
"A....đừng cắn....A San...nhẹ chút" cho dù Diệp Lê San cho tới bây giờ vô cùng dịu dàng, nhưng ngay tại lúc này, cũng khó tránh mất khống chế, cảm giác đến cuối cùng bị nàng cắn có chút đau, kỳ thật Hoắc Duẫn Anh cũng không ghét loại đau đớn này, thế nhưng nàng sợ thân thể mẫn cảm của mình, nếu như chịu sự đau đớn, chỉ sợ mất khống chế không chừng.
"Duẫn Anh lại nói dối, rõ ràng rất thích, không phải sao?" Chung Tử Thanh là người ở chung với Hoắc Duẫn Anh lâu nhất, quá minh bạch nàng khẩu thị tâm phi, Hoắc Duẫn Anh có chút tính chất M, lúc làm tình, càng đau càng khiến nàng hưng phấn. Chung Tử Thanh dùng mọi hành động để thể nghiệm thực tế điểm này, nàng tự nhiên biết Hoắc Duẫn Anh đang nói dối, trừng phạt cắn lên viên sung mãn khác bị vắng vẻ.
Thịt mềm mại hòa với mứt hoa quả, đã tràn ngập sự ngây ngô của hoa quả lại có nhục cảm sung mãn. Chung Tử Thanh trước kia không có cùng Hoắc Duẫn Anh chơi qua trò này, cũng coi là lần đầu tiên nếm thử khẩu vị mặn. Nàng nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Duẫn Anh ẩn nhẫn nhưng lại vui thích, dùng tay nhẹ nhàng sờ lên vết thương trên xương sườn. Nghĩ đến Hoắc Duẫn Anh kém chút bởi vì những vết thương này mà rời khỏi mình, Chung Tử Thanh nhắm mắt lại, ôn nhu ngậm lấy mềm mại trong miệng, nghiêng tai nghe Hoắc Duẫn Anh ngẫm khẽ rên rỉ.
Đã từng cho là mình sẽ đố kỵ, vẫn sẽ để ý rằng mình không cách nào chiếm hữu nàng. Nhưng hôm nay nàng cảm thấy, có nhiều người như vậy cùng yêu Hoắc Duẫn Anh, có lẽ không có gì không tốt.
"Duẫn Anh, mặc như vậy sẽ khó chịu a ? Cô cô giúp con cởi xuống" Hoắc Sở Lan là người gấp nhất, mắt thấy Hoắc Duẫn Anh bị Chung Tử Thanh cùng Diệp Lê San giở trò, nàng khát vọng nhìn hạ thể Hoắc Duẫn Anh , quần lót màu lam nhạt đã ướt đẫm đến lợi hại, nhiệt lưu theo vải vóc đơn bạc chảy xuôi trên bàn, đem cạnh bàn làm ướt, thậm chí có xu hướng trôi dần xuống dưới, Hoắc Sở Lan nhìn Diệp Lê San, hai người kéo mép quần lót Hoắc Duẫn Anh, đem lớp che chắn cuối cùng rút đi.
Hoắc Duẫn Anh nhẹ nhàng đưa tay qua thăm dò, không ngờ chỗ kia trơn ướt dinh dính hơn tưởng tượng, thật giống như đem một bình nước đổ vào chỗ đó. Thân thể mẫn cảm bị phát hiện như vậy, Hoắc Duẫn Anh nhắm mắt lại, đỏ mặt không lên tiếng, mà lúc này đây, nàng cảm thấy hạ thể có cảm giác bị mở ra, ngẩng đầu nhìn liền thấy Ấn Kỷ Tuyền thế mà đem viên cà chua bi kia nhét vào trong thân thể của mình.
" Ấn cầm thú, cô...cái tên khốn nạn này, đừng đùa...." Hoắc Duẫn Anh sớm đã biết Ấn Kỷ Tuyền là cầm thú, không nghĩ tới người này quá đáng như thế, đem cái kia...nhét vào thân thể nàng, nàng nhíu chặt lông mày, không ngừng giãy dụa thân thể, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản Ấn Kỷ Tuyền, cảm thấy hạ thể bị nhét viên tròn tròn, hơn nữa còn chưa vào thân thể nàng, mà còn đang bị kẹp ở cửa ngoài, Hoắc Duẫn Anh khó chịu cau mày, gần như sắp khóc lên.
"Như thế làm nàng sẽ khó chịu lắm " Ấn Sư Mân nhìn con mắt đỏ lên của Hoắc Duẫn Anh, có chút đau lòng nói, nhưng Ấn Kỷ Tuyền ngược lại lắc đầu, sờ lấy hoa hạch sưng đỏ của Hoắc Duẫn Anh.
"A Mân, em còn không rõ Duẫn Anh sao, dạng này sẽ khiến nàng thoải mái, mà lại dễ chịu đến chết"
"Duẫn Anh, em phải cẩn thận, nếu như không khống chế được, thì quả cà chua bi sẽ bị em hút vào"
Ấn Kỷ Tuyền cười cực kỳ phóng đãng, lại còn cố ý chạm vào hạt đậu đỏ sưng to ở chân tâm Hoắc Duẫn Anh. Chỗ nhạy cảm như vậy bị Ấn Kỷ Tuyền chạm vào, Hoắc Duẫn Anh khống chế không nổi mà run rẩy. Mà Ấn Sư Mân cũng giống như hiểu ra cái gì, ánh mắt nhìn Hoắc Duẫn Anh trở nên ý vị thâm trường.
Ấn Sư Mân vây quanh một bên, nằm sấp bên cạnh bàn, nhẹ nhàng hôn lấy khoé miệng Hoắc Duẫn Anh. Hoắc Duẫn Anh vẫn luôn biết, Ấn Sư Mân lúc hôn mình, không thích trực tiếp hôn, mà quen hôn từ khóe miệng lên trên.
Rõ ràng người bình thường nhìn lãnh khốc thẳng thắn như vậy, mà lúc hôn, lại ngoài ý muốn ôn nhu. Cảm thấy đầu lưỡi mềm mại của nàng chạy dọc theo bờ môi mình vừa đi vừa về hoạt động, lại có chút xíu trêu chọc bờ môi mình, kéo dài tiến vào, Hoắc Duẫn Anh nhịn không được chủ động mở to miệng, giống như người khát chờ nước rót vào, không kịp chờ đợi quấn quýt đầu lưỡi vào với Ấn Sư Mân.
Hương vị của Ấn Sư Mân rất dễ chịu, nàng hút thuốc, nhưng không có mùi thuốc khó chịu, ngược lại sau khi mùi thuốc tản đi đều sẽ đánh răng hương bạc hà. Hương kem đánh răng nhàn nhạt quẩn quanh ở trong miệng, Hoắc Duẫn Anh rất muốn ôm chặt trên thân người, nhưng hai tay bị trói, để nàng không cách nào hành động
" Ừm....em muốn ôm chị....a...." Hoắc Duẫn Anh nhẹ giọng cầu khẩn, mà yêu cầu như vậy không ai có thể cự tuyệt, Ấn Sư Mân nhìn nàng một hồi, đưa tay cầm dao để trên bàn, trong chớp mắt liền cắt đứt dây cột hai tay Hoắc Duẫn Anh. Một lần nữa được tự do, Hoắc Duẫn Anh nhịn không được ôm chặt Ấn Sư Mân, hôn nhiệt tình nàng.
"Duẫn Anh thật rất thích A Mân, nơi này ẩm ướt đến lợi hại" Ấn Kỷ Tuyền nhìn dáng vẻ nàng hôn, có chút hưng phấn liếm cánh môi. Nàng cùng Hoắc Sở Lan đứng ở kia trơ mắt nhìn chân tâm Hoắc Duẫn Anh trở nên ướt át hơn cả lúc nãy, quả cà chua bi di động ở cửa miệng cũng không ngừng tràn ra nhiệt lưu sáng long lanh, khiến cho không khí xung quanh đều trở nên ấm áp nóng bỏng.
Cà chua bi bị chất lỏng làm cho ướt đẫm, cà chua nhỏ bé bóng nhuận ở cửa hàng xuất hiện rồi lại biến mất, hình ảnh như vậy cực kỳ sắc tình đến cực điểm, Ấn Kỷ Tuyền chỉ nhìn xem thì thân thể nàng đã có cảm giác, càng không nói đến Hoắc Sở Lan sớm không kìm chế nổi liên tục hít sâu.
"Duẫn Anh, cô cô cũng rất yêu thương con" Hoắc Sở Lan cùng Ấn Kỷ Tuyền liếc nhìn nhau, nàng đưa tay ra, chậm rãi nâng khe mông Hoắc Sở Lan, nhìn lỗ nhỏ phía sau cũng bị nhiệt lưu làm ướt, nàng đưa ngón tay thăm dò qua, dính chút chất lỏng sềnh sệch, lại đưa vào một chút xíu. Đằng sau bị xỏ xuyên, Hoắc Duẫn Anh nức nở, dùng sức ôm chặt Ấn Sư Mân, cùng thời khắc đó, Ấn Kỷ Tuyền cũng bắt đầu động tác.
Cảm thấy hạ thể bị nhiệt độ ấm áp vây lấy, hoa hạch mẫn cảm đều bị Ấn Kỷ Tuyền ngậm ở trong miệng. Hoắc Duẫn Anh chịu không nổi giãy dụa thân thể, nàng cảm thấy nơi đó vốn nóng hổi đều muốn bị Ấn Kỷ Tuyền ngậm cho tan chảy, nơi đó bị đầu lưỡi của nàng ôn nhu liếm láp, dường như nơi đó không còn là nơi mình khó khăn nhắc đến mà là một báu vật. Hoắc Duẫn Anh có thể cảm giác được Ấn Kỷ Tuyền dụng tâm cùng cẩn thận, hạch tâm mẫn cảm bị môi nàng hôn lên, chỉ bất quá mấy lần, nàng liền cảm thấy mình muốn phát điên.
"Ngô....đừng...chậm một chút...." Hoắc Duẫn Anh cảm thấy mình muốn đến, nhưng nàng lại không nghĩ nhanh kết thúc như thế, nàng khẩn cầu Ấn Kỷ Tuyền chậm một chút, quá dễ chịu, rõ ràng mấy người đều chưa chen vào, nàng liền cảm thấy mình thoải mái chết mất.
"Duẫn Anh thật thiên vị, đều không ôm chị cùng Tử Thanh" Diệp Lê San nhìn Hoắc Duẫn Anh liều mạng ôm Ấn Sư Mân., khó tránh có chút ghen ghét, nàng dùng sức cắn thịt mềm trắng nõn bên dưới, nghe Hoắc Duẫn Anh bị đau kêu rên, lại không khỏi đau lòng vội vàng liếm lên.
"Em....ôm....ôm không ngừng....ân...." Hoắc Duẫn Anh bây giờ căn bản không có cách nào nói chuyện rõ ràng, đương nhiên đều muốn mắng mấy người này, Chung Tử Thanh vẫn luôn liếm vết sẹo bên xương sườn của nàng, từ trước kia đến bây giờ, người này luôn thích làm nơi đó. Hoắc Duẫn Anh cũng không biết vì cái gì, da thịt nơi đó trở nên cực mẫn cảm, bị chạm vào liền thoải mái không chịu được, Chung Tử Thanh chính là biết, mới có thể một mực chạm một mực liếm.
"Duẫn Anh nói một chút, nơi nào thoải mái nhất?" Chung Tử Thanh ngẩng đầu nhìn Hoắc Duẫn Anh, mà câu hỏi này cũng gây hiếu kỳ cho những người khác. Cho dù đều là phụ nữ, cũng không tính nam hay nữ, không ai nguyện ý bị người nói ở trên giường mình làm không tốt, huống chi là bị người yêu nói ra, cho nên câu hỏi này vừa đưa ra, mặt mũi mấy người đều tràn đầy khát vọng nhìn Hoắc Duẫn Anh, khát vọng tựa như trẻ con đòi bánh kẹo
"Đều tốt....mấy chị...đừng dừng lại a" Hoắc Duẫn Anh khó chịu muốn mạng, thân thể kẹt ở chỗ nửa vời, nhưng mấy người này liền vì câu hỏi này mà không động đậy chút nào.
"Duẫn ANh nhất định là cảm thấy chị làm thoải mái nhất đúng không? Vừa nãy chị ngậm em, em đã lên đỉnh rồi" Ấn Kỷ Tuyền đắc ý nói, Hoắc Duẫn Anh nghe, không khỏi đỏ mặt, có chút không phản bác được. Kỳ thật kỹ thuật này, nàng không thể nào thua ai, dù sao thân thể mình mẫn cảm, mà đều là phụ nữ với nhau. Nhưng nói cứng một chút, Ấn Kỷ Tuyền dù sao cũng có rất nhiều kinh nghiệm, tự nhiên là kẻ già đời. Nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh ngầm thừa nhận, Ấn Kỷ Tuyền đắc ý, nhưng mấy người khác lại đen mặt.
"Nguyên lai Duẫn Anh cảm thấy cô cô còn chưa khiến con đủ dễ chịu, xem ra cô cô hẳn phải cố gắng một chút, dù sao nơi này cô cô lớn nhất"Hoắc Sở Lan nói, còn cố ý ưỡn ngực, cũng không biết nàng nói đến là tuổi tác hay là bối phận hay thứ quỷ gì khác. Cảm thấy ngón tay nàng ở trong thân thể mình lại hoạt động, Hoắc Duẫn Anh rõ ràng cảm giác được tốc độ của Hoắc Duẫn Anh vừa nhanh vừa mạnh
Hoắc Duẫn Anh hừ nhẹ, khoé mắt ướt át, nàng cảm thấy mình cũng biến thành kỳ quái, lúc ban đầu bị làm ở phía sau không có cảm giác gì, nhất định phải phối hợp với cái khác mới thoải mái hơn. Thế nhưng qua thời gian một năm nay, nàng cũng không ít lần bị Ấn cầm thú làm ở phía sau, dần dà thế mà cảm thấy đằng sau cũng rất dễ chịu, xem ra quen thuộc quả nhiên là thứ đáng sợ.
Hoắc Duẫn Anh nghĩ như vậy, hơi thở của Chung Tử Thanh bỗng nhiên xông tới, thấy được nàng chôn đầu vào xương quai xanh của mình, dùng sức gặm cắn, Hoắc Duẫn Anh biết đây là phương thức nàng nũng nịu, dùng đau đớn để mình chú ý tới nàng, tựa như trẻ con.
"A Thanh...." Hoắc Duẫn Anh nhìn Chung Tử Thanh, nhẹ giọng gọi tên nàng, thời gian dài vận động, bơ trên người Hoắc Duẫn Anh đã hoà tan, để mùi sữa xung quanh càng thêm đậm hơn. Ấn Kỷ Tuyền một lần nữa vùi đầu xuống, dọc theo bụng dưới Hoắc Duẫn Anh, một đường đi xuống, đem bơ liếm sạch sẽ, một lần nữa hôn lên bộ vị yếu ớt ẩm ướt bởi vì bị vắng vẻ một thời gian, không có trở nên khô khốc, ngược lại càng thêm ướt át, viên cà chua bi còn lộ ra ngoài, theo Hoắc Duẫn Anh vặn vẹo lúc ra lúc vào, đương nhiên cũng có công lao của Hoắc Sở Lan ở phía sau vừa đi vừa về. Ấn Kỷ Tuyền thưởng thức cảnh sắc trước mặt, chân tâm Hoắc Duẫn Anh rất xinh đẹp, màu đỏ nhàn nhạt, lại bởi vì động tình thiêu đốt mà sưng đỏ.
Nhất là viên hoa tâm kia được mình khát vọng yêu thương, viên hoa châu nho nhỏ một tầng lại một tầng lò đầu khỏi cánh hoa, nàng tựa như em bé Hoắc Duẫn Anh, câu dẫn mình, dùng hết thủ đoạn muốn để mình ăn hết nàng. Đối mặt với lời mời đồ ăn ngon miệng như thế, Ấn Kỷ Tuyền làm sao có thể cự tuyệt. Nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ dùng răng khẽ cắn viên đỏ châu sung mãn kia, dùng đầu lưỡi nhanh chóng quét lấy thân thể non mềm của nàng.
Răng gặm cắn nhẹ đau kết hợp với lưỡi mềm xát động tê dại, Hoắc Duẫn Anh khống chế không nổi hừ nhẹ lên tiếng, nàng ôm chặt Chung Tử Thanh cùng Diệp Lê San bên cạnh, ngón tay cơ hồ muốn đem quần áo mỏng manh trên người họ kéo rách, nàng cảm thấy mình sắp điên mất. Ấn Sư Mân không ngừng dùng đầu lưỡi quét lấy tai mẫn cảm của nàng, Chung Tử Thanh ở trên xương quai xanh của mình lưu lại vết tích đau mà tươi sáng, Diệp Lê San cũng thái độ khác thường, không còn ôn nhu chạm vào, mà là hơi thô lỗ xoa bộ ngực mình.
So với các nàng, hạ thân đáng chết bị hai người kia quấy rối, Hoắc Duẫn Anh cảm giác thân thể mình sắp đến. Mà Ấn Kỷ Tuyền liếm láp làm cho nàng cảm thấy thân thể vẫn thuộc về mình. Nàng còn có thể cảm nhận được phần khoái ý đủ để cho người điên cuồng, toàn thân đều bị khoái cảm mở ra làm đến tê dại không chịu nổi, dường như ngón tay cũng vô lực.
"ừm...thật thoải mái....Ân....làm hư em đi....dùng sức cắn....đừng dừng lại.... Xin các chị....đừng ngừng " Hoắc Duẫn Anh nói năng lộn xộn kêu khóc, ở thời điểm này, nàng hoàn toàn phát tiết dục vọng của mình, khát vọng vui vẻ nguyên thuỷ nhất của nhân loại để được thoả mãn. Nhìn cảm xúc Hoắc Duẫn Anh tăng vọt, Ấn Kỷ Tuyền đem ngón tay đưa vào trong thân thể nàng, đem viên cà chua bi đẩy vào bên trong.
Thân thể bỗng nhiên có cảm giác bị lấp đầy để Hoắc Duẫn Anh không chịu nổi cong người lên. Nàng lần đầu tiên cảm giác được bất lực là như thế nào. Thoải mái muốn chết mất, thật giống như chết. Toàn thân của nàng không khống chế mà run rẩy, đại não căn bản trống rỗng, nàng hận không thể chạy trốn, chạy đến chổ rất xa rất xa để né tránh thứ khoái cảm này, thế nhưng Ấn Kỷ Tuyền căn bản không buông tha nàng, còn nhanh chóng dùng đầu lưỡi quét lấy tiểu hạch mẫn cảm của nàng.
Hoắc Duẫn Anh mất khống chế liền kêu ra tiếng, nàng không biết mình nói cái gì, lờ mờ chỉ nhớ rõ đại khái van xin các nàng, nàng không ngừng khẩn cầu các nàng dừng lại, nàng đã chịu không nổi, nàng không có cách nào lại tiếp nhận vui vẻ. Thế nhưng các nàng căn bản không chịu dừng lại, mà thất thần trong nháy mắt, nàng từ địa ngục đến thiên đường, lại nhẹ nhàng rơi xuống, trở lại nhân gian.
"Duẫn Anh, hút cà chua bi vào đi, vẫn là chị giúp em lấy ra" Ấn Kỷ Tuyền cười xấu xa, nhẹ nói, Hoắc Duẫn Anh đắm chìm trong dư vận cao trào, mặt mũi tràn đầy nước mắt sinh lý vui vẻ. Nàng muốn phản bác, muốn nói mới không phải mình làm vậy, rõ ràng là tên cầm thú này đẩy nó đi vào. Thế nhưng chân tâm không ngừng đang run rẩy nhảy lên, nàng chỉ có thể kẹp chặt co quắp trên bàn, không ngừng thở dốc.
Sau đó, Ấn Kỷ Tuyền thế mà lôi viên cà chua bị vừa chui vào thân thể mình ra, liền trực tiếp nuốt vào trong bụng. Hoắc Duẫn Anh nhìn đến nghẹn họng trân trối, nàng vừa định mắng Ấn Kỷ Tuyền làm sao biến thái như vậy, nhưng những người khác thế mà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ấn Kỷ Tuyền, nếu như nhìn không sao, tên gọi của loại ánh mắt kia, đại khái gọi là...đố kị ? Khát vọng ? Không phải chứ ???
Hoắc Duẫn Anh kinh ngạc nghĩ đến, vô lực nằm trên bàn. Nàng mệt mỏi, thế nhưng nàng có thể cảm giác được thân thể của mình còn không đạt được thỏa mãn, nàng còn muốn nhiều hơn, cho dù suy nghĩ như vậy rất xấu hổ, thế nhưng mà....Kỳ kinh nguyệt bảy ngày không có làm, không chỉ là mấy người này, mình đích xác nhẫn nại đến khó nhịn. Chỉ tới lần này, rõ ràng còn không cho nàng ăn no.
Nàng nhìn Ấn Sư Mân một bên, ánh mắt rơi vào ngón tay dài nhỏ của nàng, Hoắc Duẫn Anh nuốt nước miếng, nàng quỳ trên bàn, nắm kéo ngón tay Ấn Sư Mân, ở dưới ánh mắt xem kịch vui của những người khác, chậm rãi đưa tới giữa chân mình. Động tác này làm xong, nàng có thể cảm giác được Ấn Sư Mân đang run rẩy, bầu không khí còn yên tĩnh nữa.
"Chị liền biết, Duẫn Anh thích ngón tay A Mân, hoặc là nói, thích kỹ thuật nát bấy của nó không chừng, ai bảo Duẫn Anh thích đau một chút đúng không ?" Ấn Kỷ Tuyền không hổ danh là hiểu rõ Hoắc Duẫn Anh đam mê của Hoắc Duẫn Anh nhất, nghe nàng nói như vậy, Hoắc Duẫn Anh càng thêm không có ý tứ, nàng cúi đầu, đỏ mặt như nhỏ huyết, mà lúc này đây, Diệp Lê San đi qua, dùng ngón tay nâng cằm của nàng lên.
"Duẫn Anh nguyên lai thích như vậy" Diệp Lê San mặc dù cười, nhưng nụ cười ngược lại rất nguy hiểm. Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Hoắc Duẫn Anh hơi híp mắt, bỗng nhiên liếm liếm ngón tay của Diệp Lê San. Diệp Lê San vốn là ôm bình dấm chua nghĩ đòi một lời giải thích, sao có thể nghĩ đến Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên làm thế, trong lúc nhất thời sững sờ tại chổ, ngay cả lời kế tiếp cũng quên nói.
Mấy người sững sờ nhìn xem hành động của Hoắc Duẫn Anh, thời khắc này nàng như mèo con khát vọng chủ nhân yêu thương, bất kỳ hành động gì đều tràn ngập ám chỉ, chỉ thấy nàng, chỉ nghĩ đến nàng, chỉ chiếm hữu nàng, đây chính là điều nàng muốn truyền tải. Cảm thấy ngón tay bị lưỡi mềm của nàng đảo quanh, bị nàng liếm đến ướt đẫm, Diệp Lê San không ngừng hít sâu, bởi vì nàng cảm thấy thời khắc này Hoắc Duẫn Anh thật quá mê người, cũng quá đẹp mặt.
Mới trải qua một lần cao trào, toàn thân nàng đều là mồ hôi, còn có một chút bơ cùng mứt quả lưu lại trên người nàng, mái tóc dài màu đen của nàng tán ở hai bên vai, cái trán rịn mồ hôi nhỏ giọt trên bàn. Nàng vũ mị ngậm lấy ngón tay của mình, từ từ nhắm hai mắt tỉ mỉ liếm láp. Cuối cùng, nàng hé miệng, buông ra ngẩng đầu nhìn các nàng.
"Hôm nay, làm thế nào cũng không sao, thuốc trong nhà có thừa, các chị muốn như thế nào cũng có thể" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, trong mắt mang chút nước, mà nàng nhắc đến thuốc, mấy người đều hiểu là thuốc trị thương bôi lên chỗ đặc thù. Các nàng ở chung cũng hơn một năm, giống như sáu người cùng làm loại chuyện này, mặc dù rất ít xảy ra, nhưng một hai tháng vẫn có một lần.
Loại thời điểm đó thân thể Hoắc Duẫn Anh tiêu hao rất lớn, nhất là chỗ kia cũng như vậy, các nàng đã tận lực khắc chế mình, thế nhưng số lần nhiều, cảm xúc lên, vẫn sẽ quá hưng phấn mà làm đến mức tổn thương nàng. Về sau, Hoắc Duẫn Anh cũng luôn tránh cùng các nàng làm một chỗ. Nhưng hôm nay, đối phương chủ động đưa ra thỉnh cầu này, vẫn là lấy dạng tư thái này, mấy người sững sờ tại chỗ, chỉ có Ấn Sư Mân, ở thời điểm này, đã giơ lên hai ngón tay, trực tiếp xuyên qua thân thể Hoắc Duẫn Anh
"A...đừng sâu như vậy..." thân thể đột nhiên bị lấp đầy, Hoắc Duẫn Anh kém chút té xuống bàn. Nàng ngẩng đầu nhìn bốn người trước mặt, giống như con non khát vọng được yêu thương, dùng đầu cọ vào người khác nàng " Ừm....các chị....còn đang chờ cái gì...muốn em a....các chị không phải đều muốn em sao ? Hôm nay không sao đâu...làm bị thương cũng không sao....coi như em nằm trên giường mấy ngày cũng không sao....đến chơi em...cùng một chỗ"
Tiếng Hoắc Duẫn Anh có chút khàn khàn, lại là động tình trở nên vô cùng gợi cảm. Da thịt nàng trắng nõn bị lưu lại đầy vết tích của các nàng, dùng tư thái này nói ra những lời này, như đối với người bị nghiện tặng cho họ một túi thuốc, không cách nào kháng cự, không cách nào khắc chế.
Diệp Lê San đi ra sau bàn, nhìn bờ mông Hoắc Duẫn Anh nhô lên, nơi đó trắng nõn non mềm, phía sau miệng động nhỏ hẹp bởi vì lúc trước bị Hoắc Sở Lan khuếch trương mở rộng, trở nên cực kỳ ướt át, lại không còn không ngừng khép mở. Diệp Lê San cho tới bây giờ đều sẽ không khống chế chính mình, không làm đau Hoắc Duẫn Anh, nhưng lúc này đây, nàng lại muốn thử cảm giác khác
Nàng duỗi hai ngón tay, hoàn toàn không có báo trước tiếng nói, tiến vào cửa động sau lưng Hoắc Duẫn Anh, nơi đó còn quá chật, so với phía trước quá nhiều khó khăn, nếu như ở tình trạng bình thường, Diệp Lê San nhất định sẽ cẩn thận, nhưng lúc này đây nàng lại nhẫn tâm đi vào đến tận cùng, chỗ sâu nhất, đã bị Hoắc Duẫn Anh kẹp chặt lấy
"A San...không sao....động một chút, dựa vào điều chị muốn. Các chị muốn thế nào đối với em đều có thể, tới đi" Hoắc Duẫn Anh quay đầu lại, thấp giọng nói, nhìn con mắt nàng rưng rưng, tư thế nghiêng cùng tinh tế dường như dùng sức liền sẽ gãy eo, Diệp Lê San cùng Ấn Sư Mân rút ngón tay ra, dùng sức đè lại eo của Hoắc Duẫn Anh, đem nàng kéo ra đằng sau, đồng thời đem ngón tay đi vào sâu. Dạng này để ngón tay tiến vào càng sâu hơn, Hoắc Duẫn Anh thoả mãn thở hổn hển, nghênh hợp động tác của nàng, giãy dụa bờ mông.
Hình ảnh nóng bỏng kiểu này, cho dù ai cũng không tỉnh táo nổi. Chung Tử Thanh vây quanh một bên, dùng sức gặm cắn sau lưng Hoắc Duẫn Anh, mà Ấn Kỷ Tuyền ở đối diện, vò nặn bộ ngực vì quỳ mà lung lay không ngừng của Hoắc Duẫn Anh, khí lực của các nàng rất lớn, giống như hận không thể đem đồ vật kia bóp nát. Cố nhiên là đau, nhưng nhiều hơn chính là khoái cảm, cùng nhiều cảm xúc.
"A...A....chính là như vậy....các chị cùng nhau đi...." Hoắc Duẫn Anh ngẩng đầu nhìn tựa hồ còn Hoắc Sở Lan ở trước mặt, nàng đỏ mặt, nắm thật chặt tay, Hoắc Duẫn Anh tựa hồ nhìn ra sự lo lắng của nàng, nhẹ gật đầu, mà Hoắc Sở Lan rốt cuộc không nhịn được, cởi xuống váy lộ ra quần lót đã sớm ướt đẫm, ngồi một bên khác trên bàn dài, tách chân Hoắc Duẫn Anh ra, đem đầu đặt ở giữa chân của mình.
Kỳ thật lúc Hoắc Duẫn Anh liếm láp ngón tay Diệp Lê San, nàng liền đã tưởng tượng ra hình ảnh này, nàng cũng muốn Duẫn Anh liếm mình, chỉ bất quá không phải ngón tay, mà là nơi mình muốn Duẫn Anh yêu thương nhất.
"Ừm....Duẫn Anh....dễ chịu.... Dùng sức, dùng sức liếm cô cô" Hoắc Sở Lan kêu so với Hoắc Duẫn Anh còn lớn hơn, vài người cũng đỏ mặt theo. Bên trong miệng là mùi vị của Hoắc Sở Lan, sau lưng bị vài người khác tiến vào. Hoắc Duẫn Anh cố gắng giãy dụa thân thể, cũng không quên nhớ để Hoắc Sở Lan có khoái cảm.
Nàng biết mình không cách nào giống người yêu bình thường, cho dù các nàng từng có thời gian đơn độc bên nhau, một phần vĩnh hằng chỉ thuộc về mỗi người cùng một lòng, cho nên, nàng có thể cho, chính là đem tất cả những gì nàng có, cho tất cả các nàng.
"ừm...không được...muốn, muốn ra...." Hoắc Duẫn Anh so với Hoắc Sở Lan càng dễ đến cao trào hơn, nàng cảm thấy lần này so với những lần khác cảm xúc mãnh liệt hơn. Không chỉ là thân thể, bao gồm cả tâm lý, nàng yêu các nàng, đồng thời cũng có lỗi với các nàng. Cho nên nàng có khả năng cho chính là thân thể của nàng.
Giờ khắc này, thân thể của mình không còn của mình, mà thuộc về mấy người này.
Khi ngón tay Ấn Sư Mân cùng Diệp Lê San cùng nhau đi vào chỗ sâu nhất, Hoắc Duẫn Anh lên tiếng kêu ra, nàng chịu không được xụi lơ trong ngực Hoắc Sở Lan, mặc cho hạ thể trút hết nhiệt tình. Nàng biết chuyện này rất khó chịu, thế nhưng, nàng không cách nào khống chế, quá nhiều nhiệt lưu trong suốt nhỏ xuống bàn, trực tiếp rơi trên bánh pizza để ở ghế
Mấy người có chút mệt mỏi thở hổn hển, mà Hoắc Duẫn Anh càng mệt mỏi ngay cả mí mắt cũng không muốn động đậy. Tiếp xuống, Diệp Lê San ôm Hoắc Duẫn Anh nghỉ ngơi, mấy người khác thu thập tàn cuộc, nhưng nhìn bánh pizza để trên ghế, ánh mắt của các nàng giống như có hào quang
Hoắc Sở Lan : Đây là...bánh pizza có nước của Duẫn Anh?"
Ấn Sư Mân: "Ân..."
Ấn Kỷ Tuyền: "còn có ba miếng...."
Hoắc Sở Lan: " cô vừa ăn xong viên cà chua bi"
Ấn Sư Mân " em lại đói "
Chung Tử Thanh " tôi cũng thấy bụng trống"
Ấn Sư Mân nói, đã cầm một miếng bánh pizza, nhanh chóng bỏ vào trong miệng, nhìn thấy tốc độ của nàng, Hoắc Sở Lan cũng vội vàng bắt lấy một miếng khác, nhét vào bên trong miệng. Nhìn bọn họ so với mình nhanh hơn, Chung Tử Thanh cùng Ấn Kỷ Tuyền nhìn nhau một cái, đều vươn tay tới miếng bánh pizza kia, đúng lúc này, không biết từ nơi nào bay tới một cây xiên, thẳng tắp đâm vào miếng bánh pizza kia. Người ra tay, chính là Diệp Lê San đang ôm Hoắc Sở Lan ngủ
"Các người....đã quên ai làm ra miếng bánh pizza này" Diệp Lê San ôn nhu mà cười cười, nhưng Ấn Kỷ Tuyền cùng Chung Tử Thanh lại cảm thấy sau lưng mát lạnh, chỉ có thể sợ hãi rút tay về
Nhìn hành động của các nàng, Diệp Lê San cười cầm miếng bánh pizza lên miệng từ từ ăn, Hoắc Duẫn Anh mờ mịt mở mắt, nhìn thấy bọn họ bắt đầu lại ăn, nghiêng đầu một chút.
"Các chị...còn chưa ăn no "
"Ừm, đúng vậy a, ăn Duẫn Anh mãi mãi cũng sẽ không no bụng"
Năm người trăm miệng một lời.
*Hoàn*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro