Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại Lật Công Hoắc Sở Lan

" Xin chào, là Hoắc tiểu thư ạ ? Chổ này có bưu kiện chuyển phát nhanh làm phiền cô nhận" Ban đêm, Hoắc Duẫn Anh một mình nhàm chán nằm trên ghế salon, xem bộ phim nhàm chán, bỗng nhiên có hàng tới khiến nàng một mặt mờ mịt. Nhìn hộp chuyển phát nhanh cao gần nửa người, Hoắc Duẫn Anh nhớ mình chưa từng đặt trên mạng món đồ nào lớn như thế, nếu như là người khác mua, cũng không có khả năng ghi tên của mình a?

Nàng nhận bưu kiện để một bên, tiếp tục ngồi trên ghế salon xem phim, đêm nay Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân tham gia tiệc rượu, còn mang Diệp Lê San theo, nói là muốn giới thiệu quán cà phê của nàng cho mọi người, Chung Tử Thanh dạo này điên cuồng công việc ở bệnh viện, gần đây nửa đêm mới trở về. Hoắc Duẫn Anh cảm giác đến nhàm chán, hết lần này đến lần khác Hoắc Sở Lan cũng không biết chạy nơi nào. Nghĩ hôm nay là ngày 24 tháng 12, mặc dù không phải lễ giáng sinh, nhưng dẫu gì cũng là đêm giáng sinh, thế mà ném mình ở trong nhà, đồ mấy người xấu xa.Đang lúc Hoắc Duẫn Anh không ngừng phàn nàn, cái hộp nàng để một bên bỗng nhiên có động tĩnh. Hoắc Duẫn Anh vội vàng từ trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào hộp chuyển phát giống như có người không ngừng đập vào trong hộp, chậm rãi đi tới. Nàng rất xác định, chính là tiếng vang phát từ cái hộp kia, chẳng lẽ bên trong có gì còn sống sao ?

Hoắc Duẫn Anh nghĩ một lát, vẫn là cầm súng Ấn Sư Mân cho nàng ngang nhiên xông qua, chậm rãi mở hộp. Lúc băng dán bị xé mở, một bóng người từ trong hộp chui ra ngoài, Hoắc Duẫn Anh bị dọa đến giơ súng lên, khi nhìn thấy mặt Hoắc Sở Lan, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy nét mặt của mình bây giờ chỉ có thể dùng từ lặng im để hình dung.

"Duẫn Anh, kinh hỉ đêm giáng sinh, cô cô là quà giáng sinh của con" Hoắc Sở Lan hiển nhiên không có giác ngộ mình vừa hù người, dù Hoắc Duẫn Anh cầm súng, nàng cũng mười phần dụ hoặc cười. Hoắc Duẫn Anh ném súng đi, nhìn Hoắc Sở Lan ở trong hộp ăn mặc không tầm thường, chuẩn xác mà nói là rất không bình thường. Nàng đôi sừng hưu, trên cổ treo dây lưng bệnh linh đang. Trên thân lại mặc quần áo ông già Noel lộ vai, nửa người giấu trong gương, có quỷ mới biết nàng mặc gì

"Hoắc Sở Lan, cô bao lớn rồi hả ?" Hoắc Duẫn Anh xấu hổ nói

"Hửm....cô bao lớn ? Vừa đúng.. 37"

"Cho nên, làm được chuyện này luôn, cô không cảm thấy mình quá ngây thơ sao ?"

Hoắc Duẫn Anh cười nhìn Hoắc Sở Lan, không biết chuyện gì xảy ra, nàng đột nhiên cảm giác được dáng vẻ của Hoắc Sở Lan cũng rất đáng yêu.

Mấy năm qua, thời gian không lưu lại vết tích trên mặt người này, dáng vẻ nàng vẫn như vậy, chỉ là tính cách càng lúc càng ngây thơ. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy, Hoắc Sở Lan căn bản không phải là cô cô của mình, mà là muội muội mới đúng.

"Duẫn Anh không thích cô vậy hả?" Bị Hoắc Duẫn Anh nói kiểu này, Hoắc Sở Lan có chút thất lạc, nàng từ trong hộp chui ra, tới gần Hoắc Duẫn Anh. Đến đây mới phát hiện, thân dưới Hoắc Duẫn Anh cũng không có mặc đồ của ông già Noel, mà là mặc tất chân liền quần cực kỳ gợi cảm, tất chân là dạng mạng nhện, che giữa hai chân chính là một miếng lụa đỏ nhỏ nhắn, mà....ở trên miếng vải, thế mà còn có...một sợi dây thừng, một khi cởi ra, nhất định có thể chạm vào u kính

"Không phải không thích, chỉ là hiếu kỳ cô làm sao biến thành dạng này" Hoắc Duẫn Anh ngồi trên ghế salon, mà Hoắc Sở Lan dạng chân ngồi trên đùi nàng. Cảm thấy Hoắc Sở Lan đang dùng chân tâm cọ lấy chân của mình, hơi thở Hoắc Duẫn Anh có chút nặng nề. Ở tình hình bình thường, Hoắc Duẫn Anh cùng mấy người nàng ở chung, đa số là bị muốn cái kia, mà Hoắc Sở Lan ngược lại dục cầu rất nhiều dạng.

Mỗi lần đơn độc làm cùng Hoắc Sở Lan, Hoắc Duẫn Anh đều cảm thấy giống như đánh trận mấy ngày mấy đêm rất mệt mỏi. Bởi vì hai người họ sẽ không biết mệt mỏi mà muốn nhau, cô tới con đi, căn bản không dừng được.

"không có, chỉ là muốn mặc như vậy cho Duẫn Anh xem. Cô biết đêm nay bọn họ không có ở nhà nên muốn chơi trò đặc thù một chút. A, đêm nay cô chính là con nai nhỏ của con" Hoắc Sở Lan nói, lấy từ trong hộp một cái roi da đưa cho Hoắc Duẫn Anh. Nhìn thấy loại đạo cụ này, Hoắc Duẫn Anh đã biết Hoắc Sở Lan muốn chơi gì. Nàng nuốt ngụm nước bọt, mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng trong lòng lại không kháng cự trò chơi này được.

"Sẽ không, bọn họ rất lâu mới về, ngay chỗ này đi, đồng ý nha, cô cô ướt rồi, con vừa mới nhìn một cái, liền khiến cô ướt nhẹp" Hoắc Sở Lan nói chuyện luôn luôn lớn mật, nhất là còn thích tự xưng cô cô, mỗi lần làm tình hai chữ cô cô này, đều khiến Hoắc Duẫn Anh cảm thấy cực xấu hổ, nhưng hết lần này đến lần khác nghe tới, thân thể ngược lại càng mẫn cẩm.

"Ừm, vậy cô cô nằm xuống đi" Hoắc Duẫn Anh dùng giọng ra lệnh nói, nhưng Hoắc Sở Lan cũng không có nằm xuống, ngược lại quỳ trên đất, nhìn nàng lung lay linh đang quỳ trên mặt đất liếm láp bắp chân của mình, Hoắc Duẫn Anh có chút chịu không được run một cái. Nàng giơ tay lên, dùng sức vung roi, quất lên lưng Hoắc Sở Lan, loại roi này đánh người có chút đau, nhưng Hoắc Sở Lan liền ưa thích cảm giác đau đớn này. Chỉ cần Hoắc Duẫn Anh cho nàng, nàng đều yêu muốn chết.

"Ừm....Duẫn Anh....thật thoải mái....dùng sức.... Dùng sức đánh con nai nhỏ của con....Ân...." Hoắc Sở Lan không chút nào che giấu ngâm khẽ, mặt dài nhỏ có chút nhăn lại, tóc dài màu đen cũng theo đó mà tán loạn. Hoắc Duẫn Anh từ mặt bên nhìn lại, kém chút nhận nhầm Hoắc Sở Lan là chính mình. Mặt bên các nàng đích xác giống nhau, ngay lúc này nhìn sang, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy càng thêm kỳ quái.

"Duẫn Anh, đánh cô, đừng ngừng....thích....rất thích Duẫn Anh đánh cô" Hoắc Sở Lan si mê liếm láp chân Hoắc Duẫn Anh, không ngừng cầu xin Hoắc Duẫn Anh đánh nàng, trên thân thể đau đớn để Hoắc Sở Lan cực hưng phấn, dù Hoắc Duẫn Anh căn bản không có chạm vào nàng, nàng cũng có thể cảm giác được giữa hai chân một mảnh ẩm ướt.

"Hoắc Sở Lan....cô...cô thực sự là...." Hoắc Duẫn Anh bị Hoắc Sở Lan làm cho thân thể phát nhiệt, nhất là ngón chân bị nàng ngậm trong miệng, Hoắc Duẫn Anh biết quần lót của mình nhất định ẩm ướt, đều là Hoắc Sở Lan sai.

"Ừm, Duẫn Anh nhịn không được đúng không ? Cô cô cũng không nhịn được, hôm nay muốn cô cô trước có được không? Nơi này vì con mà chuẩn bị"

Hoắc Sở Lan đẩy vai Hoắc Duẫn Anh, dạng chân ngồi trên người nàng, chậm rãi cởi quần lót, trước là cởi dây thừng ra, Hoắc Duẫn Anh thấy rõ ràng, vải vóc bên trong đã ướt một mảnh, chất lỏng sáng lóng lánh dính ở phía trên, giống như cố ý dụ hoặc, phát ra lời mời mê người. Hoắc Duẫn Anh đưa tay cởi xuống áo choàng ở thân trên Hoắc Sở Lan, quả nhiên từ áo choàng ông già Noel, nàng không mặc gì bên trong, nhìn bộ ngực trắng nõn đầy đặn từ bên trong nhảy ra, Hoắc Duẫn Anh nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi dùng tay vò bóp.

"Ừm....Duẫn Anh...thật thoải mái....vào đi....hai ngón tay, vào liền đi" Hoắc Sở Lan bất mãn chỉ bị vò ngực, nên nắm kéo tay Hoắc Duẫn Anh đặt ở chân tâm của mình. Nhìn nàng nâng mông lại chầm chậm ngồi xuống, nuốt ngón tay của mình. Hoắc Duẫn Anh trước kia không rõ vì cái gì Ấn Sư Mân rất thích để mình làm động tác này, bây giờ nhìn thấy Hoắc Sở Lan, mới biết nguyên lai động tác này...đẹp mắt như vậy.

"Duẫn Anh....Ân....Duẫn Anh tiến vào thật sâu, cô cô cảm giác....con đều đem cô cô....đâm xuyên qua" Hoắc Sở Lan phóng đãng hô hào, không kjp chờ đợi ở trên thân Hoắc Duẫn Anh vọt động. Thấy được biểu lộ vui thích của nàng, nghe nàng kêu gọi mình, Hoắc Duẫn Anh chỉ cảm thấy chân tâm mình ướt át nóng hổi một mảnh, nàng cũng nghĩ xong...cũng rất muốn bị tiến vào.

" Hoắc Sở Lan...chậm một chút...." cảm thấy Hoắc Sở Lan càng lúc càng nhanh, Hoắc Duẫn Anh nhịn không được nói, nàng cảm giác ngón tay của mình không theo kịp, Hoắc Sở Lan có chút quá nhanh.

"Không muốn, cô cô muốn Duẫn Anh hung hăng chơi cô cô...Ân....nhanh....Duẫn Anh, gọi cô cô là Lan, gọi tên của cô cô, dùng sức chơi cô cô..."

Hoắc Sở Lan bỗng nhiên đứng dậy đẩy Hoắc Duẫn Anh ngã lên ghế salon, ôm vòng eo Hoắc Duẫn Anh giãy dụa, giống như muốn đem tất cả nhiệt tình của mình tỏa ra. Nhìn bộ dáng của nàng, Hoắc Duẫn Anh luôn cảm thấy nhìn thấy một " chính mình khác. Ngũ qua các nàng rất giống nhau, nhất là Hoắc Sở Lan hiện tại tóc tai rối bời, ngẫu nhiên nhảy nhót lộ mặt, để Hoắc Duẫn Anh sinh chút ảo giác.

"Ừm...Lan....Anh...."

Hoắc Duẫn Anh thật kẹp lấy chân, hai con ngươi bởi vì dục vọng mà nhiễm một tầng ẩm khí. Thấy được khát vọng của nàng, Hoắc Sở Lan giống như biết cái gì, nàng nhanh chóng kéo váy ngủ của Hoắc Duẫn Anh, bỗng nhiên xoay chuyển thân thể, đem đầu tiến vào chỗ xấu hổ giữa hai chân Hoắc Duẫn Anh, mà chân tâm của nàng cũng bại lộ trước mặt Hoắc Duẫn Anh, tư thế cố nhiên xấu hổ như thế nhưng lại khiến cả hai cùng thỏa mãn. Nhìn quần lót trắng của Hoắc Duẫn Anh đã ướt đẫm, vải vóc vốn mỏng manh vì ẩm ướt mà trở nên trong suốt, khiến cho màu đen cỏ dại bên trong càng dễ nhìn thấy hơn. Hoắc Sở Lan cười cởi xuống miếng vải mỏng manh kia, nhìn nơi đó của Hoắc Duẫn Anh dinh dính không thôi, há miệng hôn lên.

"A....Lan....Anh....Ân..."

Mặc dù nhìn bằng mắt thường không thấy, nhưng Hoắc Duẫn Anh có thể rõ ràng cảm thấy nơi yếu ớt của mình bị Hoắc Duẫn Anh ngậm toàn bộ trong miệng. Nàng không ngừng giãy dụa thân thể, đồng thời mở miệng ngậm chặt chân tâm Hoắc Sở Lan. Hương vị của nhau truyền vào miệng, hai người đều thở dốc gấp rút cùng lộn xộn, mà Hoắc Duẫn Anh lại nhịn không nổi đút ngón tay vào trong, Hoắc Sở Lan bỗng nhiên bị kích thích, hơi dùng sức cắn hạch tâm Hoắc Duẫn Anh.

Nơi đó mẫn cảm sưng đỏ, đau nhẹ khiến Hoắc Duẫn Anh kích động thân thể lắc một cái, trên tay cũng mất khả năng, không cẩn thận thẳng tắp xâm nhập vào trong thân thể Hoắc Sở Lan. Các nàng xâm chiếm lẫn nhau, không biết mệt mỏi trộm duyệt đối phương.

"Duẫn Anh, cô cô muốn tới, ân....con....cũng....đúng hay không..." Hoắc Sở Lan nhẹ nói, thanh âm bên trong mang theo nghẹn ngào, nghe lời nàng, Hoắc Duẫn Anh gật gật đầu, nàng kỳ thật đã sớm nhịn không nổi, lại một mực không chịu đến. Điều này khiến cho Hoắc Sở Lan cảm thấy không ngừng co rút lại, nhiều lần kẹp chặt phun ra nuốt vào ngón tay mình, Hoắc Duẫn Anh hơi dùng sức cắn lên tiểu hạch mẫn cảm của nàng, theo ngón tay Hoắc Sở Lan xâm nhập mà cả hai đều lên đỉnh phong. Đồng thời cao trào mang tới dư vị để hai người thỏa mãn ôm lấy nhau, nhưng Hoắc Sở Lan cảm thấy cứ như thế thật thiếu rất nhiều. Nàng ôm lấy Hoắc Duẫn Anh, để nàng ngồi vào giữa chân của mình, đem chỗ ẩm ướt của hai người dính vào nhau, dùng sức cọ xát.

"Ừm....Lan....A"

"Duẫn Anh, Con thích dạng này đúng không ? Thích cô cô dạng này muốn con, cô cô cũng thích như thế này cọ lấy nơi đó....Ân...thật thoải mái"

Hoắc Sở Lan ôm chặt Hoắc Duẫn Anh, hai người quên mình hôn một chỗ, châm tâm cũng điên cuồng mài cọ nơi trơn mềm ướt át. Các nàng hoàn toàn không có phát hiện thời điểm này, cửa lớn bị mở ra. Diệp Lê San, Ấn Sư Mân, Ấn Kỷ Tuyền, cùng Chung Tử Thanh vừa mới làm giải phẫu xong đồng thời trở về, nhìn thấy hai người ở trên ghế salon làm việc này, không khỏi nhíu mày.

Chung Tử Thanh : giống như....về không đúng lúc thì phải.

Ấn Sư Mân : ân, bị cướp trước.

Diệp Lê San : hai người bọn họ, đến cùng là ai ở trên ?

Ấn Kỷ Tuyền: kỳ thật tôi cảm thấy, chúng ta có thể gia nhập đúng không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro