Phiên Ngoại Lật Công Ấn Sư Mân
Hoắc Duẫn Anh sáng sớm liền bị cơn đói kháng nghị đánh thức, nàng lần theo mùi thức ăn xuống lầu, quả nhiên liền thấy trong nhà bếp, Ấn Sư Mân đang bưng dĩa đi ra. Tay phải của nàng đeo băng gạc, rõ ràng có chút không tiện lắm, tóc đen tản ra, chỉnh chỉnh tề liền tán ở trên vai. Dáng người thon dài, phối cùng quần dài đơn giản và áo sơ mi, chân trần giẫm trên đất, nhìn qua rất sạch sẽ.
"Tay chị bị thương,, làm sao còn bưng đồ, nói với em phụ là được rồi" Hoắc Duẫn Anh thấy Ấn Sư Mân lại không thành thật, gấp vội đi tới. Trước mấy ngày bởi vì dạng này, Ấn Sư Mân ra ngoài xử lý chuyện Ấn gia kết quả một bên tay bị thương, dẫn tới tay phải bị trật. Ấn Kỷ Tuyền đương nhiên phải đi đòi công đạo, mà Hoắc Sở Lan nhàn rỗi không có việc gì cũng đi theo hỗ trợ.
Đúng lúc Chung Tử Thanh đang xử lý ca giải phẫu khó xử lý, Diệp Lê San ở lại quê, cho nên trong nhà liền chỉ có mình cùng bệnh nhân là Ấn Sư Mân . Hoắc Duẫn Anh lúc đầu đưa lời thề son sắt phải chiếu cố Ấn Sư Mân, kết quả, nàng trừ quét dọn phòng, tựa hồ ba bữa cơm sáng trưa tối không phải đặt mang về chính là do Ấn Sư Mân làm.
"Duẫn Anh, chị cũng không có yếu ớt như vậy, chỉ làm điểm tâm mà thôi, không có gì đáng ngại"
"Vậy cũng không được, vạn nhất làm vết thương nặng thêm sẽ không tốt" Hoắc Duẫn Anh vội vàng tiếp nhận cái đĩa, ngồi một bên, nàng không để ý mình ăn cái gì, mà cầm bát, gắp chút đồ ăn đưa đến bên miệng Ấn Sư Mân, còn làm cái hành động a...
Trong ấn tượng, ngoại trừ Ấn Sư Mân còn nhỏ, nàng liền không có ai đút cơm cho nàng, Hoắc Duẫn Anh dùng phương thức chiếu cố trẻ con để chăm sóc mình, thực tế chịu không nổi. Mặc dù rất đáng yêu, thế nhưng mà...nàng không quen a.
"Không cần, chị tự mình làm được rồi" mặc dù Ấn Sư Mân nhìn qua bá khí, cũng thường có lời nói bá đạo, nhưng có một số việc, da mặt đích xác vô cùng mỏng, tính tình cũng mạnh mẽ vô cùng. Hoắc Duẫn Anh cảm thấy, nếu như là những người khác, mình nếu có đút cho các nàng ăn gì, các nàng nhất định sẽ không kjp chờ đợi há mồm đợi ăn, bất quá so ra, Ấn Sư Mân chưa từng là người tỏ ra yếu thế.
"Đúng, có phải chị muốn tắm không ? Tay có tiện không ?" chợt nhớ tới cái này, Hoắc Duẫn Anh nhấc lên, nàng biết Ấn Sư Mân ghét mùi khói dầu, mỗi lần nấu cơm xong nhất định sẽ tắm rửa. Mấy ngày hôm trước Ấn Kỷ Tuyền giúp nàng tắm. Hôm nay Ấn Kỷ Tuyền không có ở đây, Hoắc Duẫn Anh tự nhiên muốn gánh vác chức trách lớn này.
Thấy Ấn Sư Mân bởi vì lời của mình mà có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu bảo tối tắm là được, Hoắc Duẫn Anh không có phản bác, một ngày hai người ở bên cạnh nhau tựa vào nhau trò chuyện, đến đêm, Hoắc Duẫn Anh không kịp chờ đợi giúp Ấn Sư Mân tắm rửa.
"Duẫn Anh, kỳ thật một mình chị cũng làm được....em"
"Cái gì a, làm sao ? Chị sợ em nhìn thấy người chị hả? Đường đường là Ấn đại tỷ lại sợ bị người yêu nhìn thấy thân thể mình sao ?" Hoắc Duẫn Anh chưa quên ngoại hiệu mình đặt cho Ấn Sư Mân lúc hai người mới quen nhau, nói đến câu xưng hô Ấn đại tỷ, mình cũng lâu rồi không dùng.
"Không phải, kia...vậy Duẫn Anh giúp chị tắm đi" Ấn Sư Mân do dự một chút, còn theo chân Hoắc Duẫn Anh lên bồn tắm cực lớn ở lầu ba. Nơi này từng được Hoắc Duẫn Anh dùng để ngâm mình, về sau bọn họ ở cùng nhau, tầng lầu này biến thành nơi không thể mô tả. Hoắc Duẫn Anh thả một bồn tắm ấm, nhìn Ấn Sư Mân cúi đầu mở nút áo sơ mi, hơi híp mắt nhìn xem.
Nàng vẫn luôn cảm thấy Ấn Sư Mân lúc mở nút áo nhìn rất xinh đẹp, bởi vì làn da của nàng rất trắng, tay cũng như thế, ngón tay nhỏ dài lại vặn vẹo mở nút, đem từng cái nút mở ra từ từ. Nhất là lúc ngửa đầu, mặt bên càng thêm đẹp mắt. Hoắc Duẫn Anh trong lúc nhất thời nhìn có chút ngây người, cho đến khi Ấn Sư Mân nhìn nàng, nàng mới lấy lại tinh thần.
"Cái kia...em giúp chị" Hoắc Duẫn Anh đi qua, đầu tiên đem tay áo bên phải của Ấn Sư Mân kéo ra, mới cởi tay trái không có bị thương. Sau khi cởi áo sơ mi xong, nửa người trên của Ấn Sư Mân đều bại lộ. Trên người nàng có rất nhiều vết thương, Hoắc Duẫn Anh từng nghe Ấn Kỷ Tuyền nói hy vọng làm giải phẫu xóa đi, nhưng chính Ấn Sư Mân ngược lại không có để ý, nói không cần phiền phức như vậy.
Nàng mặc áo lót màu đen, đại khái ngoại trừ ngực, chỗ nào cũng có vết thương lớn nhỏ, Hoắc Duẫn Anh nhẹ nhàng sờ lấy vết tích trên vai Ấn Sư Mân, trong lòng có thương yêu cùng chua xót không nói nên lời. Nàng bỗng nhiên có chút may mắn vì Ấn Sư Mân còn sống, bởi vì trước kia có quá nhiều thứ khiến nàng không cách nào bình an đứng trước mặt mình. Chính là bởi vì có khả năng đó, mới thể hiện hiện tại mọi thứ đều rất trân quý.
"Duẫn Anh, thật xin lỗi, kỳ thật chị không nghĩ muốn em nhìn thấy, chính là như vậy, chị sợ em sẽ không thoải mái" Ấn Sư Mân nhẹ nhàng ôm Hoắc Duẫn Anh, trên mặt lạnh lùng là nàng cố gắng biểu hiện sự ôn nhu. Kỳ thật Hoắc Duẫn Anh cảm thấy, so với Chung Tử Thanh cùng Diệp Lê San, nội tâm Ấn Sư Mân, cũng không như bề ngoài của nàng lạnh lùng.
Nàng ép buộc mình quá lâu, cho nên mới tạo thành bộ dáng bây giờ. Hoắc Duẫn Anh lắc đầu, ở trên môi Ấn Sư Mân đặt lên một nụ hôn, khom người cởi quần của nàng. Ấn Sư Mân chân rất dài, mà nàng ít mặc váy cùng quần đùi, một đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, nhìn qua cực kỳ mê người. Hoắc Duẫn Anh nhịn không được nuốt nước bọt, khẩn trương cởi tầng che chắn cuối cùng của Ấn Sư Mân, áo cùng quần lót.
Hai thứ này sau khi lột bỏ, sợ không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ấn Sư Mân lõa thể, Hoắc Duẫn Anh vẫn là đỏ mặt như trước. Mà nàng chú ý tới, ám cũng là một bộ không biết nhìn nơi nào, ánh mắt còn né tránh hơn cả mình. Nhìn thấy Ấn Sư Mân như thế, Hoắc Duẫn Anh tựa hồ nghĩ đến cái gì. Trong những người nàng hẹn hò, mình chạm qua Ấn Kỷ Tuyền, chạm qua Diệp Lê San, chạm qua Chung Tử Thanh, cũng sớm chạm qua Hoắc Sở Lan, thế nhưng Ấn Sư Mân nàng chưa từng chạm qua.
Nghĩ đến Ấn Kỷ Tuyền thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn chọc Ấn Sư Mân là lão xử nữ, Hoắc Duẫn Anh nhìn thấy bộ ngực đỉnh kiều của nàng cùng cơ bụng bên dưới, dáng người như vậy, đối với mình mà nói, thật có chút mê người, hai người cùng ở chung một bồn nước, Hoắc Duẫn Anh nghiêm túc giúp Ấn Sư Mân tắm rửa, mặc dù là hỗ trợ tắm rửa, nhưng hai người là người yêu, cũng đều không có mảnh vải che thân, khó tránh sẽ đụng chạm lẫn nhau. Cảm thấy Ấn Sư Mân nhìn trên người mình, hơi thở có chút gấp rút, Hoắc Duẫn Anh biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng hôm nay...tựa hồ ngay cả ông trời cũng giúp nàng. Tay phải bị thương cái gì, nghỉ ngơi một chút cũng không có sao.
"Muốn em không ?" Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên mở miệng nói, nàng dạng chân ngồi trên đùi Ấn Sư Mân, cười yếu ớt nhìn nàng. Hoắc Duẫn Anh dụ hoặc lúc nào cũng là trí mạng. Ấn Sư Mân gật gật đầu, nhưng lại nở nụ cười.
:Thế nhưng mà, hôm nay em cũng rất muốn A Mân nè. Chị cho tới bây giờ không cho em chạm vào người chị, là không vui hả?" Hoắc Duẫn Anh cẩn thận từng li từng tí sờ lên ngực Ấn Sư Mân, nơi đó mặc dù không lớn, lại rất co dãn, sờ tới sờ lui tròn trịa sung mãn, tựa như bóp một trái bóng da.
"Không phải, Duẫn Anh...chị chỉ là...." Ấn Sư Mân phát giác được ý đồ của Hoắc Duẫn Anh, trên mặt thanh lãnh xuất hiện sơ hở, thấy nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Hoắc Duẫn Anh cúi người gặm cắn xương quai xanh của nàng, trên tay nắm lấy ngực đỉnh của nàng, một chút xíu nặn kéo. Nàng có thể cảm giác được Ấn Sư Mân rất khẩn trương, lại không phải hoàn toàn không có cảm giác, nếu không phải nơi đó sẽ không sung mãn nhiều như thế.
"Chị chỉ là...sợ...Duẫn Anh không thích chị như thế" Ấn Sư Mân nhỏ giọng đáp lại, mà câu trả lời của nàng khiến cho Hoắc Duẫn Anh không nghĩ tới. Nàng lắc đầu, tay ở trên thân Ấn Sư Mân vuốt lên vuốt xuống. Nàng có thể đoán được suy nghĩ của Ấn Sư Mân, người này cho tới bây giờ đều quen sính cường, cũng thật quen mạnh bạo. Nàng cảm thấy mình chỉ thích nàng cường đại, mà chán ghét nàng mền yếu, cho nên cho dù loại chuyện đó, cũng sẽ là đồ đần tưởng tượng, Ấn Sư Mân dù sao chị cũng là đại tỷ hắc bang, đừng có đần như thế có được không ?
"Ấn Sư Mân, em cho tới bây giờ không hề nghĩ như vậy, vô luận chị có thế nào, em đều rất thích. Ngẫu nhiên, em cũng muốn nhìn thấy bộ dáng nhu nhược của chị, cũng muốn chị thuộc về em. Nói cho em biết, chị nguyện ý không ?" Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên nâng cằm Ấn Sư Mân, từ lúc chào đời cho tới bây giờ, lần đầu tiên bị người khác nâng cằm, Ấn Sư Mân ngơ ngẩn rất lâu, sau đó mới ngơ ngác gật đầu.
Thấy nàng đồng ý, Hoắc Duẫn Anh chậm rãi đưa tay tìm kiếm phía dưới, nàng ở trong làn nước ấm sờ lên chân tâm Ấn Sư Mân, nơi này là lần đầu tiên nàng sờ vào, lại phát hiện không gioowsng với chất lỏng sền sệt bình thường, mà tuyệt đối nhiều hơn cả tưởng tượng. Hoắc Duẫn Anh liền đứng dậy, đỡ Ấn Sư Mân từ trong bồn tắm ra, để nàng dựa vào thành bồn tắm.
Ấn Sư Mân dù cho bảo trì bình tĩnh, nhưng ở thời điểm này, khuôn mặt đạm mạc kia rốt cuộc nhìn thấy biểu lộ mà bình thường khó xuất hiện. Nàng nghiêng đầu, khuôn mặt tinh xảo mang theo chút bối rối, cố gắng bình ổn hơi thở nhưng trái lại càng bại lộ sự khẩn trương của nàng.
"Sẽ không làm chị đau" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, chậm rãi nhắm mắt lại, đem đầu hướng về phía chân tâm Ấn Sư Mân thăm dò qua. Cho tới bây giờ đều là chỗ bị động, đây là lần đầu tiên Hoắc Duẫn Anh đối đãi với Ấn Sư Mân như vậy. Nàng cũng là người yêu nàng, cũng muốn đối phương thể nghiệm sự vui vẻ mà mình cảm nhận được. Hoắc Duẫn Anh quỳ trong bồn tắm, nghiêm túc mà tỉ mỉ khẽ liếm đóa hoa non nớt không được tự nhiên kia.
Nơi đó so với trước kia ẩm ướt hơn một chút, lại như cũ cấm dục, cực giống cảm giác Ấn Sư Mân cho mọi người. Lạnh lùng tự kiềm chế, xưa này sẽ không bởi vì chuyện gì mà nôn nóng hành động. Hoắc Duẫn Anh có thể cảm giác được hơi thở của Ấn Sư Mân trở nên rất loạn, nàng cố gắng khống chế chính mình, lại vẫn không nhịn được sờ đầu mình, nhu hòa ấn xuống.
Lần đầu tiên bị đối xử như thế, Ấn Sư Mân nói không xấu hổ là giả, coi như nàng biến mình thành cường đại, nàng rốt cuộc vẫn là phụ nữ. Mà bây giờ người yêu của nàng đang vì nàng làm loại sự tình này, vẫn là quỳ trong bồn tắm, Ấn Sư Mân lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này, dù là trước kia lúc muốn Hoắc Duẫn Anh, chính nàng cũng sẽ lên chút cảm giác, nhưng nàng tuyệt không làm chuyện sờ soạng, cũng chỉ là tắm rửa liền xong.
Nhưng giờ bị Hoắc Duẫn Anh ngậm vào, Ấn Sư Mân cảm thấy da đầu đều trở nên tê dại, nàng dùng sức cắn cổ tay, tay phải vốn không có sức nhẹ nhàng sờ tóc dài Hoắc Duẫn Anh. nàng cố gắng không phát ra âm thanh, bởi vì nàng cảm thấy loại âm thanh kia, thật rất xấu hổ.
Hoắc Duẫn Anh lại làm sao không biết suy nghĩ của Ấn Sư Mân, nhưng nàng cũng rõ ràng, cái người này tính tình bướng bỉnh không chịu được. Nàng nhanh chóng liếm láp viên tiểu hạch mẫn cảm kia. Cảm thấy Ấn Sư Mân không bị khống chế mà giãy dụa thân thể để nghênh hợp với mình, đầu nàng bị mất khống chế nên bị kẹp mạnh, Hoắc Duẫn Anh biết người này bị mình đưa lên đỉnh một lần, mà nàng chỉ mới dùng miệng, Ấn Sư Mân liền đến. Thế nhưng từ đầu đến cuối, người này không phát ra nửa tiếng rên rỉ.
"A Mân cảm thấy không thoải mái sao ? Vì cái gì không có tiếng ?" Hoắc Duẫn Anh nhíu mày hỏi nàng, dùng tay mò chân tâm Ấn Sư Mân, nơi đó trải qua một lần đỉnh phong, giờ phút này trở nên rất ướt át. Nàng dùng ngón tay vén cửa ra vào, thăm dò một đốt ngón tay vào bên trong, đồng thời ôm chặt Ấn Sư Mân.
"Không có..." Ấn Sư Mân nhíu chặt lông mày, hiển nhiên còn nghỉ bảo trì phong độ, đáng tiếc tiếng nói khàn khàn cùng lỗ tai đỏ bừng bại lộ ngụy trang của nàng. Hoắc Duẫn Anh đột nhiên cảm giác được, Ấn Sư Mân không phải không mẫn cảm, thân thể của nàng ngược lại rất mẫn cảm, nhưng chính nàng cưỡng ép để cảm giác kia đè nén xuống. Hoắc Duẫn Anh cẩn thận nghĩ nghĩ, đây là lần đầu tiên của Ấn Sư Mân a, rõ ràng đều ba mươi, kết quả mới gặp lần đầu, mà nàng tin tưởng với tính tình của Ấn Sư Mân, tuyệt sẽ không làm hành động tự sướng kia, cho nên...không mẫn cảm mới là lạ.
" Ấn Sư Mân, em muốn nghe âm thanh của chị, không cho phép chịu đựng. Bình thường các chị đối với em như vậy, em đều không có chịu đựng, chị một hồi nếu không có tiếng, liền đừng đụng vào em một tháng." Hoắc Duẫn Anh bất đắc dĩ ra sát chiêu, nghe nàng nói như vậy, Ấn Sư Mân vừa muốn phản bác, nhưng Hoắc Duẫn Anh đã dũng mãnh đưa ngón tay thăm dò vào trong thân thể của nàng, đâm vào chỗ sâu nhất.
Ngón tay Hoắc Duẫn Anh cũng rất dài và nhỏ, mà Ấn Sư Mân quen đau đớn cũng không cảm thấy nơi nào khó chịu. Chỉ có loại cảm giác dị vật xâm lấn quái dị. Nhưng mà khi Hoắc Duẫn Anh chậm rãi động đậy, nàng mới hiểu được, nguyên lai cảm giác bị xâm lấn là như vậy. Tay Hoắc Duẫn Anh rất tinh xảo, dù cho nàng bình thường là cái thụ, nhưng kỹ thuật cũng không hề kém cỏi.
Nàng ôm Ấn Sư Mân, lần đầu tiên cảm thấy cho tới bây giờ đều là người con gái mạnh mẽ, cũng sẽ có một mặt nhu nhược. Nàng nhẹ nhàng hừ hừ, thanh âm rất nhỏ, vui thích ẩn nhẫn, nhưng lại tràn ngập kiềm chế. Nàng cho tới bây giờ đều là tóc dài chỉnh tề giờ thì rối loạn, khuôn mặt đạm mạc tỉnh táo, giờ vỡ vụn không chịu nổi, trở thành bộ dáng có thể gọi là câu người.
Nàng hơi híp mắt, hưởng thụ sự chiếm hữu của nàng, lông mày nhíu thật chặt, khó được bất lực ôm chính mình. Thanh âm của nàng quá êm tai, không còn lạnh lùng như bình thường, mà nhiễm tình sắc cùng mềm mại, nàng kiềm chế hừ nhẹ, không ngừng hít sâu để bình ổn hơi thở. Rõ ràng rất vui vẻ, nhưng vẫn cực lực khống chế chính nàng.
Hoắc Duẫn Anh cảm thấy Ấn Sư Mân hiện tại vô cùng xinh đẹp, rõ ràng bình thường là cái dạng kia, nhưng ngay lúc này, thế mà như chó con yếu ớt. Nàng đỏ mắt, không ngừng vặn vẹo, nương theo mình tiến vào mà khẽ động. Hoắc Duẫn Anh đột nhiên cảm thấy được, ngẫu nhiên công một lần, thật sự không hề tệ.
"Ừm....Duẫn Anh...đừng..." lúc đang sắp cao trào, Hoắc Duẫn Anh rốt cuộc đã được như nguyện nghe thanh âm mềm yếu cầu xin của Ấn Sư Mân, đương nhiên, nàng cũng giống như Ấn Sư Mân bình thường không nhìn mình mà cầu khẩn, đã không nhìn mình mà cầu khẩn, nàng lại một lần đem ngón tay tiến vào bên trong. Ấn Sư Mân chưa bao giờ có cảm giác thân thể bị khống chế như bây giờ, trừ phi phát ra âm thanh xấu hổ, tựa hồ khí quan khác không còn do mình khống chế.
Khi nơi đó chân tâm tê dại làm cho người nổi điên, nhẹ nhàng vui vẻ lâm li truyền đến toàn thân. Ấn Sư Mân buồn bực hừ một tiếng, xụi lơ trong ngực Hoắc Duẫn Anh. Đã được như nguyện nhìn thấy Ấn Sư Mân yếu ớt hiếm khi, Hoắc Duẫn Anh ngược lại ở trên đến nghiện. Nàng cười đem Ấn Sư Mân đỡ lên giường, nhìn xem người kia đỏ mặt chui vào trong chăn, Hoắc Duẫn Anh đột nhiên cảm giác được.
Cảm giác đôi khi công một chút, cũng rất tốt nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro