Chương 99:
Hoắc Duẫn Anh lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường xa lạ, một nơi hoàn toàn xa lạ. Nơi này giống như phòng ngủ, chỉ là phòng ngủ không phải kiểu hiện đại, mà có cảm giác thời Châu Âu phục hưng. Nàng giật giật tay, phát hiện toàn thân đều hư mềm bất lực, giống như bọt biển không cách nào điều khiển, nàng chưa quên Hoắc Sở Lan đã đánh mê nàng, chỉ là...nơi này là nơi nào ?
"Cô tỉnh rồi, 3 ngày 7 giờ, 29 phút, thuốc lần này không tệ lắm. Cô bây giờ nhất định cảm thấy bất lực, yên tâm, không phải thuốc tê, chỉ là tác dụng phụ của thuốc mê" Hoắc Duẫn Anh lúc này mới phát hiện ở góc phòng có một người đang ngồi. Cô ta mặc áo khoác dài màu trắng, một tay đút túi, một tay khác cầm bút, ở trên bìa cứng viết gì đó. Dù là phụ nữ nhưng cô ta rất cao lại gầy, nhìn qua cũng rất văn tĩnh, nhưng Hoắc Duẫn Anh luôn cảm thấy ánh mắt của cô ta, có loại khả năng nhìn thấu người khác.
"Cô là ai, tôi vì sao ở chỗ này, Hoắc Sở Lan đâu ?" Hoắc Duẫn Anh nhíu chặt lông mày, nàng chống người muốn xuống giường, cô gái chậm rãi đi tới, cúi mắt nhìn nàng.
"Đừng nhúc nhích, cô bây giờ không cách nào xuống giường, về phần Hoắc Sở Lan, cô ta quá kích động, tôi chỉ là để cô ta ở bên ngoài yên tĩnh một lát. Tôi tên là Ninh Tử Man, cô có thể gọi tôi là Ninh"
"Ninh tiểu thư, làm phiền cô thả tôi đi, cô đã biết là thuốc mê, liền rõ ràng Hoắc Sở Lan là cưỡng ép đưa tôi tới đây" Hoắc Duẫn Anh đỡ người, nàng hôn mê đã ba ngày, mấy người Ấn Sư Mân nhất định loạn thành một khối, dù sao mình cũng biến mất ba ngày, không có bất kỳ tin tức nào. Hoắc Duẫn Anh lảo đảo phải đi ra ngoài, đúng lúc này, cô gái có vẻ văn tĩnh kia bỗng nhiên lấy con dao phẫu thuật từ túi áo ra, trực tiếp đặt lên cổ nàng, Hoắc Duẫn Anh nhíu mày, lại giằng co không chịu lui bước.
"Cô sẽ không giết tôi" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói
"Đúng, tôi sẽ không giết cô, nhưng tôi có trăm loại phương pháp để cô sống khó hơn là chết"
"Cô..."
Hoắc Duẫn Anh còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, điện thoại trong túi người phụ nữ kia bỗng nhiên sáng lên, nhìn cô ta nghe điện thoại giống như biến thành người khác, vô cùng ôn nhu mà cười cười, liền tiếng nói cũng khác nhau. Hoắc Duẫn Anh nghĩ thầm đây đại khái là cơ hội rời đi, nàng có chút chật vật nghĩ, muốn ra ngoài, nhưng cửa phòng lúc này lại bị mở ra, trùng hợp Hoắc Sở Lan đi vào.
Cô nhìn thấy mình liền hiện lên một tia mừng rỡ, mà Ninh Tử Man đã rời khỏi phòng, trong này cũng chỉ có hai người bọn họ.
"Hoắc Sở Lan, cô muốn làm gì ? Thả con đi" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, nàng có chút tức giận, bởi vì bị Hoắc Sở Lan vô duyên vô cớ bắt tới nơi này.
"Duẫn Anh, cô sẽ không để con đi, cô đã mang con tới đây, liền không để cho con rời đi"
Hoắc Sở Lan sờ lấy mặt Hoắc Duẫn Anh, cho dù nghĩ đẩy cô ta ra, nhưng Hoắc Duẫn Anh hiện tại nửa khí lực cũng không có " Hoắc Sở Lan, cô là cô cô của con, cô biết không ? Chúng ta không có khả năng, con cũng đã có người thích" Hoắc Duẫn Anh hai tay phát run, nàng không biết nên nói những lời này thế nào, mà Hoắc Sở Lan lại có thể thả mình rời đi hay không.
"A ? Cô cô ? Duẫn Anh, vì cái gì cho tới bây giờ con còn nhấn mạnh thân phận làm gì ? Cô thừa nhận, trước kia cô rất để ý mình là cô cô của con. Cô để ý cơ hồ muốn nổi điên, cũng bởi vì để ý, cô trốn đến nơi này. Dùng thời gian mấy năm, mới có thể tiêu trừ chướng ngại trong lòng. Hiện tại, cô ngược lại bởi vì là cô cô của con mà rất vui vẻ. Bởi vì cô biết mọi chuyện của Duẫn Anh, chúng ta chảy cùng một dòng máu, mà Duẫn Anh là do cô nuôi lớn lên. Toàn thân cao thấp của con, cô đều nhất thanh nhị sở. Con cảm thấy cô cô sẽ làm loại sự tình này sao ? Duẫn Anh, con không cách nào giải thích đúng không ? Con cũng rất thích cô cô mà, đối với những việc cô từng làm với con, con cũng có cự tuyệt đâu. Toàn thân của con từ trên xuống dưới cô đều sờ qua, bao gồm cái này, cô cũng giúp con liếm qua. Con lúc đó thoải mái đến mức khóc ngực cô, chúng ta chỉ kém một bước cuối cùng không có làm, không phải sao ?" Hoắc Sở Lan nhẹ nhàng nằm trên người Hoắc Duẫn Anh, tay thò vào chăn bông, cách quần ngủ đơn bạc sờ lấy chân tâm nàng. Hoắc Duẫn Anh đem đầu xoay sang một bên, thống khổ nhắm mắt lại. Việc đã đến nước này, nàng biết mình trước mắt xem như bị Hoắc Sở Lan cầm tù. Nơi này cũng nhất định không phải Hải Gia thị, mà là một nơi khác.
"Duẫn Anh, đừng rời khỏi cô, cô sẽ không để cho con rời đi" hơi thở của Hoắc Sở Lan có chút gấp gáp, cảm thấy cô không ngừng sờ mình, Hoắc Duẫn Anh lạnh lùng nhíu mày nhìn cô, mà Hoắc Sở Lan trong mắt rõ ràng có dục vọng.
"Hoắc Sở Lan, dừng lại, đừng làm chuyện cô đang làm"
Quần dài bên dưới bị cô ta cởi xuống, cho dù ở trên còn chăn bông, cũng làm Hoắc Duẫn Anh buồn bực đến đỏ mặt. Nàng dùng sức nắm chặt ga trải giường, muốn khôi phục chút khí lực, nhưng toàn thân vẫn mềm nhũn, căn bản không có chút sức phản bác.
"Duẫn Anh, đừng cự tuyệt cô, cô đã chờ không nổi, con biết không ? Ba ngày này, cô mỗi ngày ngắm khuôn mặt, cô nhiều lần vuốt ve con, hận không thể liền muốn con ngay lập tức. Thế nhưng cô một mực chịu đựng, nhẫn cho tới bây giờ. Cô cô nhịn không nổi nữa" Hoắc Sở Lan si mê nhìn Hoắc Duẫn Anh, cô quá yêu nàng, yêu người con gái mình nuôi lớn coi thường mình, đến tột cùng lúc nào lại nảy sinh suy nghĩ kỳ quái này, Hoắc Sở Lan cũng không biết.
Chỉ là lúc kia, bọn họ ngủ chung, nhìn thấy thân thể non nớt chậm rãi phát triển, ngũ quan ngày càng tinh xảo, một ngày nọ, nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh liếm kem, Hoắc Sở Lan nhìn đến thất thần, thế mà ẩm ướt. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự động tình, lúc đó nắng chiều dào dạt, cô trốn trong phòng, bị bóng tối nuốt lấy, mơ mộng về cô và Hoắc Duẫn Anh, vuốt ve chân tâm cấm địa. Từ đó về sau, cô mỗi lần phóng thích bản thân, đối tượng ảo tượng đều là Hoắc Duẫn Anh.
Nhất là khi Hoắc Duẫn Anh chậm rãi lớn lên, cô bé kia càng lúc càng xinh đẹp, dần dần cùng người xuất sắc này trùng điệp dưới thân. Sao có thể không thích ? Lại làm sao vì quan hệ huyết thống mà từ bỏ nàng ?
"Duẫn Anh, cô yêu con, cô cô thật rất yêu con, chúng ta trở lại như trước kia được không ?"
"Hoắc Sở Lan, chúng ta không thể quay về, con không còn là con lúc trước, cô cũng không còn là cô lúc trước, không phải sao ?"
Hoắc Duẫn Anh quay đầu nhìn Hoắc Sở Lan, cảm thấy quần lót của mình bị cởi xuống, chỗ tư mật yếu ớt nhất bị Hoắc Sở Lan vuốt ve, xấu hổ cùng khó chịu để Hoắc Duẫn Anh dùng sức cắn môi dưới, cho đến khi chảy máu. Nhìn thấy phản ứng của nàng, lại sờ vào chỗ kia vô cùng khô ráo, Hoắc Sở Lan có chút khó chịu rút tay lại, giúp Hoắc Duẫn Anh mặc lại lần nữa, lại dùng tăm bông xức thuốc trên môi của nàng, sờ mặt nàng.
"Duẫn Anh, thật xin lỗi, năm đó cô không nên rời khỏi con, nếu không người ở bên cạnh con, đại khái chính là cô" Hoắc Sở Lan cúi đầu đi ra ngoài, mà nụ cười trên mặt cô ta, sau khi rời đi rốt cuộc hoàn toàn biến mất. Cô về phòng của mình, thân thể không ngừng phát run, thậm chí ở tình trạng khó hít thở.
Hoắc Sở Lan quỳ trên đất, thống khổ che đầu, vội vàng lấy ra túi thuốc, một mạch bỏ vào trong miệng. Cô ta co quắp trên đất, không ngừng nghĩ tới Hoắc Duẫn Anh, cho đến khi đại não xuất hiện tạp âm nhỏ, không còn ầm ĩ như vậy nữa, cô mới chậm rãi giãn ra thân thể.
"Duẫn Anh, cô cô sai, nên làm thế nào để con không còn ghét cô cô"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro