Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98:

"Bà chủ, hôm nay sao có thời gian đến quán bar ? Không cần ở bên cạnh những hồng nhan tri kỷ gì đó của chị hả?" An Thất Thất nhìn Hoắc Duẫn Anh ngồi trong quán bar uống rượu, cẩn thận đếm, đối phương một thời gian không đến. Từ khi Tử Diệp Nam biến mất, Hoắc Duẫn Anh mặc dù không đến quán, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho cô.

Kỳ thật An Thất Thất đối với Tử Diệp Nam tình cảm không có sâu nặng đến mức đó, ngược lại là Hoắc Duẫn Anh chuyện bé xé ra to. Nhưng mỗi ngày nghe Hoắc Duẫn Anh gọi điện trêu chọc mình, nhưng thật ra là đang lo lắng cho mình, An Thất Thất nói không cảm động là giả. Cô cảm thấy mình có thể quen biết Hoắc Duẫn Anh chính là gặp may. Lúc trước Hoắc Duẫn Anh đem cái quán rượu này cho cô, cô nhiều lần cự tuyệt, lại không thể nào thay đổi được suy nghĩ của chị ấy.

"Tiểu An Tử, cô so đo cái gì chứ, tôi đều xem cô là em gái, chị cho em gái đồ thì có sao ? lại nói quán bar này cho cô, về sau cô miễn phí rượu cho tôi, tôi còn cám ơn cô không hết" Không sai, Hoắc Duẫn Anh lúc ấy vân đạm phong khinh nâng ly tặng cho mình, tặng quán bar náo nhiệt nhất Gia Hải Thị, khu vực đất vàng, có giá trị không nhỏ, nhưng chị ấy lại nói giống như mình chỉ cho một viên kẹo không hơn không kém

"Bởi vì hôm nay A San đi quán cà phê, hai chị em Ấn gia đại khái có chuyện phải xử lý, cũng không có ở nhà" Nói đến đây, Hoắc Duẫn Anh có chút lười biếng duỗi người một chút. Quen thuộc là cảm giác đáng sợ, cùng ở chung với nhau mấy ngày, nàng dần dần mê thất bản thân, từ ban đầu kháng cự đến bây giờ thuận theo. Nàng biết Diệp Lê San đem giấu thẻ căn cước cùng hộ chiếu của mình, thế nhưng với năng lực của Hoắc Duẫn Anh, ngược lại không phải không thể đi. Chỉ là....nếu như nàng đi luôn, bọn họ sẽ khó chịu nổi giận đi. Đây cũng là lý do Hoắc Duẫn Anh do dự.

Nàng không cách nào lựa chọn một người trong ba người, chỉ có thể không chọn, lại ưa thích tất cả bọn họ, tham lam không muốn bọn họ bỏ rơi nàng. Mâu thuẫn mỗi ngày dày vò lấy Hoắc Duẫn Anh, nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy dứt khoát là tốt nhất, đáng tiếc....nàng nhưng lại sợ bản thân hành động như vậy, tổn thương ba người kia.

"Tiểu An Tử, cô nói xem tôi có phải là dở người không ? Đồng thời quen một lúc ba người....Làm loại chuyện đó, liền ngay cả chính mình cũng cảm thấy, tôi nên sớm rời khỏi thế giới này mới tốt" Hoắc Duẫn Anh bưng ly rượu, nâng ly uống một hơi cạn sạch, nghe cô còn nói những lời này, An Thất Thất cướp lấy ly rượu của cô, dáng vẻ tức giận.

"Bà chủ, chị tại sao nói như vậy, chị không có gì là không tốt, một chút cũng không có" An Thất Thất nói đến kích động, thậm chí tiến tới ôm chặt Hoắc Duẫn Anh, bởi vì khoảng cách rất gần, An Thất Thất có thể ngửi được mùi thơm dễ chịu trên thân Hoắc Duẫn Anh. thanh hương nhàn nhạt, nồng đậm lại không ngán. An Thất Thất không phủ nhận cô từng có ảo tưởng tính dục với Hoắc Duẫn Anh, có thể nói, bất kỳ người nào thích phụ nữ, sau khi nhìn thấy Hoắc Duẫn Anh đều sẽ sinh ra chút suy nghĩ khác.

Nhìn vết hôn trên cái cổ trắng nõn mà cổ áo không thể nào che khuất, kỳ thật An Thất Thất cũng rất muốn lưu lại dấu vết của mình lên cỗ thân thể này, nhưng cô biết, cô không xông vào thế giới của Hoắc Duẫn Anh được, có thể mỗi ngày gọi cô là bà chủ, nhận điện thoại gọi đến ngẫu nhiên của cô, liền rất tốt rồi.

"Tốt thôi, Tiểu An Tử, biết cô trung thành nhất, tôi đi về đây" Hoắc Duẫn Anh nhìn thấy An Thất Thất thất thần, đại khái đoán được tâm tư của cô, nhưng Hoắc Duẫn Anh cũng biết, nàng cùng An Thất Thất vĩnh viễn là người nhà, không thể thay đổi. Nàng ra khỏi quán bar, định lái xe đi về nhà, lúc này điện thoại di động vang lên, nhìn tên Hoắc Sở Lan trên màn hình, nàng bấm từ chối cuộc gọi, nhưng điện thoại một lần nữa lại gọi tới.

"Có chuyện gì sao?" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng hỏi, ngồi lên xe, mà thanh âm của Hoắc Sở Lan bên kia có chút kỳ quái.

"Duẫn Anh, cô cô khó chịu quá" Hoắc Sở Lan thời khắc này có chút kỳ lạ, giống như đang phát run, lại giống như cực kỳ gắng sức kiềm chế gì đó.

"Cô bệnh rồi hả? Con gọi bác sĩ dùm cô" Hoắc Duẫn Anh mặc dù muốn giữ khoảng cách với Hoắc Sở Lan, nhưng người kia rốt cuộc vẫn là cô cô của mình, nàng không thể thấy cô ấy bệnh mà không để ý đến.

"Duẫn Anh, đến thăm cô có được không? Đang ở nhà của con, cô rất nhớ con, nhớ đến sắp chết mất...Ân...Duẫn Anh, đau...cô cô đau quá...." hơi thở Hoắc Sở Lan rất gấp, Hoắc Duẫn Anh cau mày, nhiều lần suy tư, vẫn là lái xe đến chỗ đối phương, là nơi từng là nhà của nàng

Đã lâu mới trở về nơi này, Hoắc Duẫn Anh phát hiện người gác cổng đã đổi sang người khác, nếu không phải còn giữ thẻ phòng, sợ là ngay cả cửa lớn cũng không vào được. Một đường đi tới thang máy, đến tới nhà, Hoắc Duẫn Anh đang định nhấn chuông cửa, lại phải hiện cửa nhà căn bản đang mở, nàng đẩy cửa đi vào. Phát hiện bên trong phòng tối đen dọa người, hoàn toàn không giống như có người ở, giữa phòng khách có một vũng máu, kéo dài đi đến phòng trong.

Hoắc Duẫn Anh vội vàng đi vào, ở trong đó tối mực một mảnh, liền chỉ có thể nhìn thấy bóng người co quắp trên sàn nhà ở góc phòng. Người đó cầm điện thoại trong tay, đang phát video, Hoắc Duẫn Anh nhìn thấy hình ảnh mình còn bé, mà ngày đó là sinh nhật năm 11 tuổi, Hoắc Sở Lan đưa nàng đi công viên chơi.

Ánh sáng từ điện thoại di động chiếu lên mặt Hoắc Sở Lan, nụ cười của cô có chút ôn nhu, ánh mắt hiện ra thủy quang. Hoắc Sở Lan thế này, Hoắc Duẫn Anh đã lâu không có thấy qua, nàng chậm rãi đi qua, vỗ vai Hoắc Sở Lan.

"Cô chỗ nào không khỏe ? Con dẫn cô đi bệnh viện" Gian phòng quá tối, Hoắc Duẫn Anh không nhìn rõ tình trạng của Hoắc Sở Lan, khẽ nói, nhưng lúc Hoắc Duẫn Anh tới gần cô, đã không kịp chờ đợi ôm lấy nàng. Lực đạo mạnh đến kinh người,  Hoắc Duẫn Anh vốn không phải là người có sức mạnh, Hoắc Sở Lan rất dễ dàng có thể khống chế nàng.

"Duẫn Anh, con rốt cuộc đến, con rốt cuộc đến thăm cô. Cô vì con trở về, thế nhưng con chỉ bỏ mặc cô một mình nơi này, cô cô rất nhớ con, rất nhớ con" thanh âm Hoắc Sở Lan mang theo tiếng khóc nức nở, mà những lời này cũng làm cho Hoắc Duẫn Anh cảm thấy khó chịu trong lòng. Đã từng, nàng cũng đã từng bất lực như vậy, lúc Hoắc Sở Lan bỏ rơi nàng, một mình rời khỏi, nàng cũng giống như Hoắc Sở Lan bây giờ.

"Cô cô, thật có lỗi, con dẫn cô đi bệnh viện. Cô không nên trở về, cô tiếp tục ở lại nơi đó cũng không phải chuyện xấu" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, nhưng nàng không biết lời này nói ra tựa hồ chạm vào vảy ngược của Hoắc Sở Lan, cô bỗng nhiên đè ngã Hoắc Duẫn Anh, từ trong quần lấy ra một cái khăn tay màu trắng, che miệng cùng mũi của Hoắc Duẫn Anh, Hoắc Duẫn Anh mở to hai mắt nhìn, nhìn Hoắc Sở Lan từ khuôn mặt bình thường biến thành nụ cười dữ tợn, cuối cùng, dần dần mất đi ý thức.

Nhìn Hoắc Duẫn Anh hôn mê, Hoắc Sở Lan thấp giọng cười, cô mở điện thoại, bấm số.

"Ninh, chỗ này của tôi xong rồi, phái người tới đón tôi, tôi muốn trở về"

"Được, người đã tới dưới lầu"

Cúp điện thoại, Hoắc Sở Lan đem Hoắc Duẫn Anh cất vào trong túi vải màu đen, nhìn khuôn mặt Hoắc Duẫn Anh ngủ say, Hoắc Sở Lan cười nhẹ, chậm rãi hôn lên trán nàng.

"Duẫn Anh, con rốt cuộc thuộc về cô, cô cô hiện tại liền mang con đi chỗ này, đi một nơi con nhất định sẽ rất thích. Chúng ta ở nơi đó có thể kết hôn, không ai đến quấy rầy chúng ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro