Chương 95:
"Tình trạng của chị không thật tốt, làm sao giờ ? thuốc đưa cho chị không hiệu quả hả?" trong phòng tối tỏa ra ánh sáng trong suốt, Hoắc Sở Lan ngồi trên ghế salon, đem hai tay đặt dưới bàn mà đối phương trong camera không trông thấy, dùng lưỡi dao bén nhọn vạch cắt cổ tay của mình. Nơi đó đã sớm bị cô cắt đến máu me đầm đìa, nhưng cô giống như là không cảm nhận được đau nhức, trên mặt còn mang ý cười.
"Không, thuốc cô cho rất tốt, cô biết, tôi đối với khả năng của cô, không có vấn đề gì" Hoắc Sở Lan nhìn cô gái bên trong màn ảnh ngồi trên ghế salon, nơi đó của cô ta rất yên tĩnh, tựa hồ chỉ có mình cô ta ở đó, cô gái tóc dài màu nâu nhạt, mặc trên người áo khoác màu trắng sạch sẽ, trong tay bưng rượu đỏ từ từ uống. Cô gái này gọi là Ninh Tử Man, là người mà lúc Hoắc Sở Lan ở Tiệp Khắc quen được.
Mặc dù không biết thân phận chân chính của cô ta là thế nào, nhưng Hoắc Sở Lan rõ ràng, cô ta có quyền thế rất lớn, người sau lưng cô ta có quan hệ thượng tầng với Tiệp Khắc cực lớn. Cô ta buôn bán thuốc biệt dược, cũng nghiên cứu những lĩnh vực đặc biệt không ai nghiên cứu, mặc dù dáng vẻ bình thường ấm áp bình thản, nhưng cô ta tuyệt đối là vảy ngược không thể sờ vào, tính tình cũng cực kỳ cổ quái. Ở trên thương trường người ta gọi cô ta là dược sĩ, mà cô ta thích tự xưng mình là nhân ngư. Hoắc Sở Lan hỏi cô ta vì sao muốn dùng nhân ngư trong câu chuyện cổ tích lãng mạn để gọi cô ta. Ninh Tử Man chỉ cười không nói, Hoắc Sở Lan cũng không hỏi tiếp.
Hoắc Sở Lan biết cô ta thích cá, cũng thích ăn cá, càng thích nghiên cứu cá, chỗ ở của cô ta, không có chỗ nào không có một bể cá thật lớn. Hoắc Sở Lan lúc đầu không nguyện ý liên quan tới loại người nguy hiểm không thể hiểu thấu như Ninh Tử Man, nếu như không phải lúc đó đi khám bác sĩ tâm lý lại gặp cô ta, có lẽ cả đời này cũng không dính dấp. Nhưng mà, giờ phút này Hoắc Sở Lan lại cảm thấy vô cùng may mắn vì quen biết kẻ điên này.
"Ồ ? Đã như vậy, chị làm sao còn tự mình chơi cái trò chơi hại mình nhàm chán kia ? chọ nói về nước là đi tìm người quan trọng, thế nào tìm được chưa ?" Hôm nay Ninh Tử Man nhìn qua tâm tình rất tốt, cô ta thỉnh thoảng ngắm bên cạnh một cái, mặc dù không nhìn thấy người bên kia là ai, nhưng Hoắc Sở Lan cảm thấy, người kia chính là tình nhân bí mật của Ninh Tử Man
"Tôi chỉ là.... Không biết dùng biện pháp gì để vãn hồi những thứ tôi bỏ lỡ. Lúc trước tôi không cố ý rời khỏi nàng, nhưng bây giờ tôi nói gì nàng cũng không nghe, mà nàng có lẽ không còn thuộc về tôi" Hoắc Sở Lan nói như vậy, nhìn màn hình máy tính xa xa, ở trong đó hiện rõ phòng khách của Hoắc Duẫn Anh, là Hoắc Duẫn Anh cùng ba người khác. Hoắc Sở Lan cũng không nghĩ tới Hoắc Duẫn Anh thế mà lại cùng ba người kia ở chung một chỗ, thế nhưng là....ánh mắt ba người nhìn Hoắc Duẫn Anh để cô cảm thấy không thích.
Hoắc Duẫn Anh cho tới bây giờ đều là của mình, nàng và mình giống nhau như vậy, mình là cô cô của nàng, nàng còn nói qua, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Sao có thể quên đi ? Duẫn Anh...
"Phương pháp nhẹ không được, dùng một chút biện pháp mạnh cũng được mà"
"Không được, tôi không thể làm như vậy, Duẫn Anh một đời sẽ không tha thứ cho tôi" Hoắc Sở Lan thống khổ nắm lấy tóc, máu trên tay cô chảy xuôi xuống, rơi xuống sàn nhà, cùng làm bẩn tóc. Thấy dáng vẻ chật vật của cô, Ninh Tử Man có chút nhếch miệng, ánh mắt lóe lên tia trào phúng.
"Không có giác ngộ hy sinh, cũng không cần hy vọng xa vời đoạt người muốn người. Nếu như chị thật yêu cô ấy, những người ngăn cản chị, tồn tại không hợp lý, cứ mạnh dạn xóa bỏ" Ninh Tử Man thấp giọng nói, bộ dáng âm trầm, để Hoắc Sở Lan cảm thấy trong chớp mắt cô biến thành người khác.
"Chậm rãi, không cho phép hung tợn" lúc này trong video call truyền ra âm thanh rất nhỏ, nháy mắt liền đoạt đi lực chú ý của Ninh Tử Man. Thấy mặt cô ta mới vừa rồi còn u ám thoáng chốc trở nên vô cùng dịu dàng, ngay cả chào hỏi cũng không nói mà trực tiếp tắt cuộc nói chuyện với Hoắc Sở Lan, Hoắc Sở Lan nghiêng đầu sang chỗ khác, kinh ngạc nhìn trên màn hình vi tính Hoắc Duẫn Anh cùng ba người khác ở chung. Hoắc Duẫn Anh bị bọn họ đặt trên ghế salon, ba người kia vuốt ve thân thể của nàng, hôn nàng, đem quần áo của nàng cởi xuống, chiếm hữu lấy nàng.
Hoắc Sở Lan không nghĩ tới Hoắc Duẫn Anh thế mà đồng thời tiếp nhận ba người làm loại sự tình này, mà trọng yếu nhất là thần thái mỹ hảo của Hoắc Duẫn Anh lúc này cô chưa từng thấy qua. Trên mặt nàng xinh đẹp như vậy thân thể thoải mái như vậy, bên trong trắng nõn, hiện rõ rất nhiều vết tích màu đỏ.
Nàng bị bọn họ bày ra các loại tư thế, bộ ngực của nàng bị người hôn ngậm lấy, mình cũng từng có khoảnh khắc yêu thương qua nơi đó. Vết thương trên xương sườn nàng, bị người hôn để nàng càng thêm mẫn cảm. Hoắc Sở Lan cũng biết đến rõ ràng. Liền ngay cả nàng bị chạm đến chỗ nào sẽ ướt đẫm, lúc nào khát vọng người tiến vào nàng, lấp đầy nàng, như thế nào làm nàng dục tiên dục tử, chính mình đều biết rõ ràng.
Mắt thấy Hoắc Duẫn Anh quỳ trên mặt đất, mà Diệp Lê San đưa ngón tay nhẹ nhàng đi vào chân tâm nàng, một cái huyệt động nhỏ nhắn. Nhìn biểu lộ của Hoắc Duẫn Anh từ hưởng thụ biến thành lo lắng cùng ẩn nhẫn, cuối cùng biến thành phóng túng. Nàng tùy ý để ba người kia muốn làm gì thì làm, nàng trao cho họ tất cả, đều cho bọn họ.
"Duẫn Anh....Duẫn Anh của cô...." bàn tay bất tri bất giác sờ lên thân thể, dù tay kia còn dính máu, nhưng Hoắc Sở Lan không lo được nhiều như vậy. Cô cởi quần, để quần lỏng lẻo ở trên đầu gối, chân tâm đã ướt đẫm, liền dường như tự mình tham gia vào hình ảnh kia, Hoắc Sở Lan có chút điên cuồng cười, mở to hai mắt nhìn ngón tay Diệp Lê San xuyên qua cửa hang sau của Hoắc Duẫn Anh.
Nơi đó...nơi đó mình còn chưa từng đụng vào....liền ngay cả Chung Tử Thanh cũng không có. Bộ dạng này của Hoắc Duẫn Anh là mình chưa từng thấy qua. Nàng quá mê người, nhất là lúc bị tình dục chiếm hữu. Vẫn là như vậy để mình mê muội. Cô thở dốc gấp rút, hai con ngươi mê ly, đến phủ một tầng sương mù, khe mông trắng nõn bị Diệp Lê San tiến vào mà có chút lung lay.
Hoắc Sở Lan nằm sấp trên máy vi tính, cô dùng bàn tay không nhuốm máu tiến vào thân thể của mình, như phát điên nhanh chóng co rút. Thế nhưng mà, vô luận thế nào làm, đều không thể khuây khỏa thỏa mãn. Nhìn trên mặt Hoắc Duẫn Anh biểu lộ gần như sụp đổ, Hoắc Sở Lan biết nàng nhanh đến, nhưng chính mình...lại còn...đúng, có lẽ chỉ cần cùng Duẫn Anh cảm nhận cùng một khoái cảm, liền có thể.
Hoắc Sở Lan nghĩ như vậy, ngón tay từ thông đạo quen thuộc rút ra, chậm rãi mò vào nơi tư mật nhỏ hẹp, chỗ chưa từng bị chạm qua, tiếp đến chậm rãi đi vào trong. Lần đầu tiên tiến vào nơi này, Hoắc Sở Lan hưng phấn toàn thân phát run, cô biết có lẽ phụ nữ bị đùa bỡn nơi này cũng không có khoái cảm gì, thế nhưng mà....chỉ cần nghĩ đến giờ phút này đang cùng Duẫn Anh hưởng thụ cảm giác tương tự, cô thật hưng phấn muốn cao triều.
"Duẫn Anh ....A....con mãi mãi là của cô, cô cô rất yêu con, cho nên con không nên rời khỏi cô cô, con đã tiếp nhận ba người họ, cũng nhất định phải tiếp nhận cô cô. Duẫn Anh, ân...cô cô....cô cô cũng sắp...." Hoắc Sở Lan nhịn không được kẹp chặt chân, cô liếm màn hình máy tính, điên cuồng liếm láp bờ mông trắng nõn của Hoắc Duẫn Anh, nghe Hoắc Duẫn Anh lúc đạt cao triều không khống chế nổi tiếng yêu kiều, Hoắc Sở Lan chỉ cảm thấy phần bụng co quắp một trận, tràn ra nóng hổi nhiệt lưu. Nhìn trên tay phải có chất lỏng sáng lóng lánh, còn có tay trái là vết máu đã khô, Hoắc Duẫn Anh thấp giọng cười, si mê nhìn Hoắc Duẫn Anh sắc mặt ửng hồng nằm trên nệm
"Duẫn Anh, cô cô không có ý định buông bỏ con, cô cô muốn con thuộc về cô cô, thực hiện lời hứa lúc bé của con"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro