Chương 94:
"Ừm...." nằm trên ghế xích đu, Hoắc Duẫn Anh lười biếng duỗi người, hài lòng không nghĩ tới chuyện gì. Vài ngày trước giải quyết Tử Diệp Nam xong, cái gai trong lòng Hoắc Duẫn Anh cũng đã nhổ bỏ, cuối cùng cũng có thể bình an vô sự vài ngày nữa, nếu như...trong nhà không có ba tên gia hỏa nhìn nàng chằm chằm.
"Duẫn Anh, chân gà này mới vừa nướng chín"
"Duẫn Anh, uống nước trái cây rồi hãy ăn"
"Duẫn Anh, chị nướng bắp cho em nè"
Nhìn Ấn Kỷ Tuyền, Diệp Lê San, còn có Ấn Sư Mân đưa tay qua, khóe miệng Hoắc Duẫn Anh không thể nhận hết nổi mà run rẩy, nhất là phát hiện ba người này nhìn mình với ánh mắt thâm tình, da mặt trong chốc lát bởi vì ngượng ngùng mà nung đỏ, dẫn tới thân thể cũng là như vậy.
Hoắc Duẫn Anh không lo được cái gì, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng, nói là đi lấy đồ, kỳ thực muốn né tránh ánh mắt nóng bỏng của ba người kia mà thôi. Trở về phòng, Hoắc Duẫn Anh vỗ mặt, vì muốn cho da mặt hạ nhiệt một chút, lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Hoắc Duẫn Anh nhíu mày đi qua, hiếu kỳ ai sẽ tìm tới nhà, lúc nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Sở Lan, phản ứng đầu tiên của Hoắc Duẫn Anh chính là muốn đóng cửa lại, phản ứng thứ hai là sớm biết không mở cửa rồi.
"Duẫn Anh, đã lâu không gặp, cô rất nhớ con" Hoắc Sở Lan trên mặt nụ cười sáng lạn nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, giống như là sinh bệnh, thấy ống tay áo hoàn toàn trắng xóa, Hoắc Duẫn Anh chú ý bên trong cô mặc chính là quần áo màu đen, màu trắng đại khái là băng gạc.
"Cô cô tới tìm có gì hả? Thân thể không khỏe liền đừng có chạy lung tung" Hoắc Duẫn Anh không có hỏi Hoắc Sở Lan sao lại tới đây, bởi vì nàng cảm thấy Hoắc Duẫn Anh có bao nhiêu năng lực làm những chuyện này. Trên thực tế nàng một mặt không biết Hoắc Sở Lan làm việc gì, lúc trước Hoắc Sở Lan giao tất cả Hoắc gia cho mình, một mình chạy tới một nước gọi là Tiệp Khắc nào đó, ngay sau đó là mất liên lạc mấy năm, nhưng Hoắc Sở Lan lại vào lúc sinh nhật của mình mà chuyển khoản cho nàng một số tiền lớn. Lại nghĩ đến những chuyện này, trên mặt Hoắc Duẫn Anh hiện lên vẻ cô đơn, bị Hoắc Sở Lan phát giác được.
"Duẫn Anh, hiện tại quan tâm cô cô sao?" Hoắc Sở Lan cởi giày đi vào, thấy cô đặt đồ mang tới cho mình qua một bên, Hoắc Duẫn Anh phát hiện trong đó đều là đồ ăn vặt lúc bé mình thích.
"Cô cô còn có việc gì hả?"
Hoắc Duẫn Anh không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoắc Sở Lan, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, thấy nàng vội vàng muốn mình rời khỏi, Hoắc Sở Lan biểu lộ ủy khuất. Trên thực tế, Hoắc Duẫn Anh cùng Hoắc Sở Lan bề ngoài có vài phần giống nhau. Nhất là mặt mày cùng cái mũi, cơ hồ là một khuôn đúc ra. Ở Hoắc gia, Hoắc Duẫn Anh cùng cha mẹ cũng không giống nhau, ngược lại giống Hoắc Sở Lan.
Nhìn người có khuôn mặt giống mình biểu lộ như thế, Hoắc Duẫn Anh đương nhiên mềm lòng, dù sao không ai có thể nhẫn tâm với "chính mình". Nàng do dự một hồi, vẫn là không nói gì, ngồi xuống ghế salon phòng khách.
"Duẫn Anh, đây là kẹo cô mua cho con, là loại lúc con còn bé thích ăn nhất, cô còn tìm được nhiều loại mới nữa" Hoắc Sở Lan vừa ngồi xuống liền lấy lòng đưa cho Hoắc Duẫn Anh mấy món đồ ăn vặt, sau đó liếc mắt nhìn, lại dịch chuyển ánh mắt rời khỏi.
"cô cô, những vật này con không còn thích ăn nữa" Hoắc Duẫn Anh cúi đầu, nàng không biết nên làm sao ở chung với Hoắc Sở Lan, nàng cùng người kia, đã sớm sản sinh ra vết sẹo lớn.
"Phải không ? Duẫn Anh muốn nói là, kỳ thật mối quan hệ của cô cùng con không thể quay lại như trước? Duẫn Anh trước kia rõ ràng thích cô cô như vậy, còn nói sau này lớn lên muốn cưới cô cô, con...."
"Đủ rồi, con không muốn nghe những thứ này" Hoắc Duẫn Anh có chút bực bội, nàng nhíu mày đi lên lầu, nhưng vừa bước lên bậc thang, thân thể liền bị Hoắc Sở Lan lôi kéo, bị cô đặt lên tường.
" Duẫn Anh con còn trách cô cô sao ? Năm đó chuyện của Chung Tử Thanh cũng tốt đẹp, vẫn là cô cô bỏ con đi cũng có sao đâu, cô cô biết con và cô cô không thể như trước kia nữa. Hiện tại cô cô trở về muốn đền bù con, con không thể cho cô cô một cơ hội sao ?" sắc mặt Hoắc Sở Lan tràn ngập khẩn cầu, Hoắc Duẫn Anh nhìn nàng, đại não không bị khống chế nghĩ đến những hình ảnh kia.
Từ sau khi cha mẹ mất, nàng vẫn luôn sống chung với Hoắc Sở Lan. Nàng lúc ấy có bao nhiêu yêu thích người này. Liền ngay cả Hoắc Duẫn Anh cũng không thể hình dung được. Nàng từng sợ Hoắc Sở Lan sẽ rời bỏ mình, người này đối với nàng mà nói quan trọng đến mức có thể tổn thương nàng. Thế nhưng mà, cuối cùng Hoắc Sở Lan rời đi, không nói một tiếng, lúc mình còn đang đi học, thậm chí còn tưởng tượng cuối tuần cùng Hoắc Sở Lan đi chơi công viên trò chơi, bỗng nhiên biến mất.
Cô giao tài sản Hoắc gia cho mình, một căn biệt thự lớn, có rất nhiều phòng, còn có căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ kia. Cô không có để lại lời nào, thậm chí không có nói khi nào cô trở về, liền trực tiếp đi. Hoắc Duẫn Anh phát điên đi tìm cô, thế nhưng cô không thèm để ý. Nhưng bây giờ cô trở về, nói muốn đền bù mình, đủ rồi, Hoắc Sở Lan thật đủ rồi, con không cần cô đền bù.
Hoắc Duẫn Anh nói, muốn hất tay Hoắc Sở Lan, lại bị đối phương dùng sức đè lên tường. Tiếp đó chính là nụ hôn nóng bỏng của Hoắc Sở Lan, Hoắc Duẫn Anh hoàn toàn không có chuẩn bị, bị đột nhiên tấn công làm cho sững sờ, mà Hoắc Sở Lan thậm chí to gan cởi quần nàng, đưa tay dò xét vào.
"ô! Ô!" Hoắc Duẫn Anh không nghĩ tới mấy năm về sau khí lực của Hoắc Sở Lan trở nên mạnh thế, nàng dùng sức đẩy vai cô, cảm thấy tay Hoắc Sở Lan cách đồ lót sờ lên chân tâm của mình, tức giận để Hoắc Duẫn Anh đỏ mặt, nàng dùng sức cắn môi dưới Hoắc Sở Lan, khí lực lớn đến mức cắn rơi da thịt, Hoắc Sở Lan lại không chịu rời đi, thậm chí càng xâm nhập sâu hơn cùng tìm kiếm.
Hoắc Duẫn Anh né tránh nụ hôn của Hoắc Sở Lan, dùng sức cắn lấy lỗ tai cô, lần này Hoắc Sở Lan rốt cuộc bị đau mà buông ra, lui về sau mấy bước. Môi dưới của cô đều là máu, vành tai cũng in dấu răng, thấy con ngươi Hoắc Duẫn Anh mang thủy quang, tựa hồ có chút hối hận về sự vọng động của mình
"Hoắc Sở Lan, cô đến cùng là muốn thế nào? Cô biết cô đang làm cái gì không ?" Hoắc Duẫn Anh nhìn chòng chọc Hoắc Sở Lan, nếu như có thể, nàng thật muốn tìm mọi cách để người này vĩnh viễn biến mất khỏi mắt mình, thế nhưng mà....nàng không thể, bởi vì người này là cô cô của nàng, hết lần này đến lần khác đối với mình làm những chuyện này.
"Cô biết cô đang làm gì, cô cũng muốn làm thế nào với Duẫn Anh. Từ khi cô cô biết con thích con gái, cô liền hối hận đã rời bỏ con, nhưng cũng chính vì vậy, cô mới có thể nhìn thấy đủ loại người. Duẫn Anh, con không thể lại quên a ? Lần đầu tiên con cao trào là ai cho con, lúc con còn bé, cô sờ thân thể con, con vui sướng ở dưới thân cô phát ra thanh âm dễ nghe. Lúc đó con tựa như mèo con khát khao yêu thương, cô...."
"Đừng nói, tôi không muốn nghe, đừng nói!" Hoắc Duẫn Anh giơ tay lên, muốn tát Hoắc Sở Lan, nhưng đến cuối cùng, tay kia lại dừng. Nàng thấy Hoắc Sở Lan không có ý định tránh né, bỗng nhiên có chút vô lực buông tay:
"Duẫn Anh...cô không để con khó chịu, cô chỉ là...."
"Cô Cô, cô đi đi, rời khỏi nơi này, được không ?"
Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, trong ngôn từ tràn ngập bất lực, thấy nàng nói như vậy, Hoắc Sở Lan thở dài, chậm rãi đi ra ngoài, chỉ là lúc đi ngang phòng khách, dừng lại nhìn, ở trên ghế salon đủ dài có thể làm bất cứ điều gì, lại nhìn ba người ở vườn sau, quay người rời đi.
Hoắc Duẫn Anh cảm thấy may mắn ba người kia không có đi vào, cũng không thấy vừa rồi có một màn này. Nàng cúi đầu nhìn quần áo mình bị kéo tung, quần bị mở ra, có chút bối rối sửa sang lại, định đem nút áo cài lại. Thế nhưng cài một hồi lâu, Hoắc Duẫn Anh lại không thể hoàn thành một việc nhỏ trong vài giây.
Nàng nhìn hai tay mình phát run, cũng không biết tay run, hay là toàn thân đều đang run.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro