Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92:

Ấn Kỷ Tuyền mặc dù ngoài miệng đặt câu hỏi, nhưng động tác trên tay ngược lại không hề mập mờ, cảm thấy nàng sờ vào chỗ mà không thể nhận ra, Hoắc Duẫn Anh còn nhớ rõ ban đầu ở quán bar, Ấn Sư Mân chạm vào chỗ kia của mình mấy ngày không cách nào đi đường, nàng Ấn Kỷ Tuyền cầm thú lại khiến nàng nhớ tới chuyện cũ, lập tức hoảng hốt.

"Ấn cầm thú, đừng đụng chỗ kia" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Diệp Lê San bên cạnh, nàng cảm thấy Diệp Lê San sẽ giúp mình, nhưng Diệp Lê San chỉ cười cười, phủ phục xuống hôn nàng, còn dùng sức xoa ngực nàng. Hoắc Duẫn Anh mê ly nhìn vào mắt Diệp Lê San, trong lúc nhất thời bị hôn đến quên muốn làm gì, cho đến khi động nhỏ đằng sau bị ngón tay Ấn Kỷ Tuyền mở rộng ra một chút, nàng mới nghẹn ngào rên rỉ.

"Ừm...Đừng....sẽ đau...." Hoắc Duẫn Anh đối với chuyện lần đó còn giữ chút bóng tối, nhìn con ngươi của nàng tràn ra thủy quang, Diệp Lê San có chút tiếc thương hôn lên khóe mắt nàng, liền ngay cả Ấn Sư Mân cũng không khỏi giảm tốc độ, nàng biết mình lúc ấy tạo cho Hoắc Duẫn Anh một ký ức không bao giờ phai nhạt, cho nên lúc này mới khẩn trương như vậy.

"Duẫn Anh, buông lỏng chút, sẽ không đau, lần này không giống lần trước. Lần này, không ai làm đau em nữa" Ấn Kỷ Tuyền nhẹ giọng an ủi Hoắc Duẫn Anh, không ngừng dùng tay kia xoa phần eo của nàng. Cảm thấy thể xác Hoắc Duẫn Anh xác thực buông lỏng một chút, Ấn Sư Mân lần nữa tăng tốc độ, chiếm cứ toàn bộ Hoắc Duẫn Anh.

"A....Ân....quá sâu...." Hoắc Duẫn Anh bị Ấn Sư Mân làm cho không biết làm sao, hết lần này đến lần khác Diệp Lê San vào lúc này cũng gia nhập. Nàng cúi đầu ngậm lấy bộ ngực của mình, tay phải thẳng tắp hướng xuống phía dưới, sờ lên khe hở chân tâm. Nơi đó còn có Ấn Sư Mân đang không ngừng xâm chiếm, mà Diệp Lê San lại đi dọc theo khe hở cánh hoa, trên dưới vuốt ve nhu hòa, giống như là nâng niu bánh kem dễ bể nát cứ như vậy mà xoa hạch tâm của mình.

Hoắc Duẫn Anh cảm thấy mình sớm bị các nàng làm cho điên. Ấn Sư Mân đi vào vừa vội vừa nhanh, mỗi một lần đều dễ như trở bàn tay đi vào chỗ sâu nhất, mà Diệp Lê San lại chậm rãi sờ mình, ôn nhu vuốt ve để Hoắc Duẫn Anh cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng. Toàn thân nàng đều mềm nhũn ra, ngả người vào thân Ấn Kỷ Tuyền, theo bản năng lắc lư vòng eo, để có thể đi vào tận gốc rễ.

Mà ở thời điểm như vậy, hậu đình rốt cuộc có dấu hiệu buông lỏng, Ấn Kỷ Tuyền thừa dịp Hoắc Duẫn Anh mê ly, cực kỳ cẩn thận đem ngón tay đẩy vào trong. Lần đầu tiên hoàn toàn ở tình trạng bị chiếm cứ, Hoắc Duẫn Anh từ đầu đến cuối không hiểu cô gái này lại làm chỗ này sinh ra khoái cảm, lần trước Ấn Sư Mân trực tiếp đưa hai ngón tay đi vào, nàng có thể cảm giác cũng chỉ có đau.

Mà lần này, Ấn Kỷ Tuyền ngón tay rất nhỏ, nàng chậm rãi tiến vào bên trong, nhẹ nhàng khuấy động, Hoắc Duẫn Anh nói không nên lời loại cảm giác này, có chút tê dại, có chút ngứa, mà trọng yếu nhất chính là, Ấn Kỷ Tuyền mỗi một lần tiến vào, cũng dễ cùng Ấn Sư Mân trùng điệp đi vào. Các nàng cùng vào cùng ra, ngón tay va chạm lẫn nhau, Hoắc Duẫn Anh cảm thấy thân thể mình như vật chứa, ngón tay bị các nàng lấp đầy nhồi vào, thân thể của nàng không còn của mình, không nhận ra nàng, bất luận là cái gì điều khiển, mà là thuộc về ba người họ.

" Duẫn Anh, em thật xinh đẹp" Hoắc Duẫn Anh đắm chìm trong tình dục, dáng vẻ câu người, trên mặt nàng xinh đẹp, mồ hôi đã không còn là một lớp mỏng manh, mà là hình thành từng giọt từng giọt. Thân thể vốn là trắng nõn đã che kín ấn ký của các nàng, bộ ngực cao cao đứng thẳng, đỉnh ngực bị cắn qua nhiều lần, đã sưng đỏ.

Trên mặt nàng tràn ngập ẩn nhẫn, giống như giữ lại điểm cuối cùng tôn nghiêm, không có lớn tiếng kêu ra. Có thể thấy được nàng nhẫn nại cùng vất vả, hai tay của nàng vô lực rủ xuống hai bên, phần bụng xinh đẹp cùng vòng eo đong đưa lên xuống chập trùng, nhìn qua cực mê người.

"Ừm...đủ rồi...Không được....A...." Hoắc Duẫn Anh từ không nghĩ đến toàn thân mẫn cảm đều bị người ta nắm giữ như thế có cảm giác vô lực, rất dễ chịu, nhưng cũng rất mệt mỏi. Không có chỗ này không thoải mái, nhưng cũng không có chỗ nào có sức lực. Nàng cảm thấy eo không còn cảm giác. Nhưng vẫn dựa theo bản năng mà đong đưa. Hạ thể bị Ấn Sư Mân xuyên qua nóng hổi kinh người, liền ngay cả chính nàng cũng có thể cảm giác được

Mà viên hạch tâm mẫn cảm kia, đã sớm rơi vào trong tay Diệp Lê San, nàng hẳn là ôn nhu nhất so với hai người kia nhu hoa xoa nắn nơi đó, thỉnh thoảng đè ép, lại nhanh chóng trêu chọc. Nhưng hết lần này đến lần khác, nơi đó quá mẫn cảm, mặc dù bị đối đãi ôn nhu như thế, Hoắc Duẫn Anh đều bị vuốt ve đến toàn thân phát run.

Ngay lúc này đây, nàng phát hiện Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân ăn ý đến mức cực đoan, các nàng ra vào quá mức nhất trí, ngay cả thời gian cũng không lệch. Chổ chết người nhất chính là, rõ ràng đằng sau nơi đó bị tiến vào vốn nên không có cảm giác, nhưng ngón tay Ấn Kỷ Tuyền lại luôn cố ý cong lên, cách một tầng nhục bích, trực tiếp cùng ngón tay Ấn Sư Mân phía trên tương hỗ đè xuống. Các nàng khiến Hoắc Duẫn Anh cảm thấy không chỉ là thượng bích bị Ấn Sư Mân nhiều lần ấn nặn, liền hạ bích đều bị chiếu cố rất tốt.

Cảm giác quá mức thoải mái để lý trí Hoắc Duẫn Anh cùng thần trí muốn bị phế bỏ, nàng hôm nay lần đầu tiên mất khống chế kêu ra tiếng, nàng nắm chặt hai bên ra giường, như là thú cái sụp đổ phát ra tiếng thở dốc rên rỉ du dương cùng yêu dã.

"Duẫn Anh muốn tới" có khả năng cảm nhận được sự biến hóa của Hoắc Duẫn Anh, tự nhiên là Ấn Sư Mân, phát hiện hành lang bao lấy ngón tay kịch liệt co rút lại, chung quanh bốn vách tường siết chặt lấy ngón tay mình, tựa hồ bên trong có vô số gân mạch không ngừng nhảy múa. Dấu hiệu mãnh liệt như vậy, ai cũng có thể tùy tiện phát hiện.

"Ừm....đủ.....A....giết tôi đi....giết tôi....A....A a...." Hoắc Duẫn Anh đã gần như mất khống chế, có lẽ liền ngay cả chính mình cũng không biết đang nói cái gì, nàng hô hào để bọn họ giết nàng, nhưng bọn họ ngay cả làm bị thương nàng đều không nỡ, lại làm sao nỡ giết nàng. Nước mắt thuận khóe mắt Hoắc Duẫn Anh trượt xuống, nước mắt này không phải có thể dùng tình cảm giải thích, mà là trên sinh lý quá mức vui vẻ mà sản sinh.

"Duẫn Anh, lên đi, không sao đâu" Diệp Lê San biết Hoắc Duẫn Anh tựa hồ lo lắng cái gì, nàng nghĩ nghĩ, gian phòng này đủ lớn, mà sớm chuẩn bị rất nhiều chăn mền. Coi như Hoắc Duẫn Anh khiến cho căn phòng này không cách nào ngủ được, đêm nay các nàng vẫn có chỗ khác ngủ.

Hoắc Duẫn Anh cao trào quá mức kịch liệt, có lẽ lần này là lần cao trào cường liệt nhất từ khi nàng ra đời. Hai chân nàng không tự chủ được mà thẳng băng, ngón chân đều cuộn lại với nhau. Ga giường đơn giản bị xé rách đã không cách nào thỏa mãn, nàng không bị khống chế ôm chặt lấy Ấn Sư Mân cùng Diệp Lê San trước mặt, móng tay vô thức bấu vào da thịt sau lưng hai người. Chỉ bất quá Diệp Lê San cùng Ấn Sư Mân đều không thèm để ý một chút đau này.

Đây là đêm đầu tiên nàng nhiệt tình phóng thích tất cả những gì nàng có, không hề cố kỵ rên rỉ thở gấp. Cảm thấy thân thể Hoắc Duẫn Anh đã chặt chẽ đến mức nửa bước khó đi, Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền đồng thời đem ngón tay thăm dò vào chỗ sâu nhất, mà Hoắc Duẫn Anh cũng ăn ý thả lỏng thân thể. Cảm thấy hoa hạch của mình bị nắm trong tay kịch liệt run run, Diệp Lê San hơi dùng sức bóp, liền giống như một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, đem Hoắc Duẫn Anh đưa lên đỉnh phong sung sướng.

Dòng nước nóng hổi trong suốt thuận theo thân thể của nàng tràn ra, không phải chất lỏng khát vọng, mà là nhiệt tình sau khi cực độ hưng phấn. Ga giường bị thấm một mảnh lớn nước, một ít màu trắng pha lẫn với nước trong. Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân chậm rãi không có vội vàng đem ngón tay rút ra, mà Diệp Lê San cũng tri kỷ thỉnh thoảng nặn tiểu hạch còn đang nhảy nhót. Mỗi một lần ấn nặn, Hoắc Duẫn Anh đều sẽ phát run, lại tràn ra chút nước dinh dính.

Hoắc Duẫn Anh còn chưa ngừng chảy nước mắt, nàng khắc chế không được nước phía dưới, mà nước mắt bởi vì quá dễ chịu mà quên khắc chế. Thấy được hai con ngươi của nàng rưng rưng nhìn các nàng, tóc dài xốc xếch che lại gương mặt, trên thân che kín ửng hồng, điểm điểm vết tích, đỉnh ngực vàng bởi vì bị bóp quá nhiều mà sưng lên.

Hoắc Duẫn Anh tận tình qua đi để lại dáng vẻ chật vật, nhưng lại đẹp đẽ đến mức khiến người ta ngạt thở, chỉ là nhìn xem, ba người lại có cảm giác hơi thở cứng lại, rõ ràng trong lòng còn muốn tiếp tục, nhưng Hoắc Duẫn Anh lại không có cách nào tiếp nhận một lần. Cho đến khi dư vị của nàng dần dần lui xuống, ba người mới chậm rãi rút ra, đem bất lực bày ra, Hoắc Duẫn Anh cơ hồ buồn ngủ được đặt vào góc khô ráo trên giường.

"Nàng rất mệt mỏi" Diệp Lê San nhìn thời gian, đúng là 1 giờ sáng, nói cách khác, các nàng cơ hồ làm ròng rã 2 tiếng. Thể lực Hoắc Duẫn Anh vốn không tốt, liên tiếp lên mấy lần, vừa rồi lại kịch liệt như vậy, đoán chừng sẽ mệt chết.

"Duẫn Anh, có muốn tắm rửa rồi ngủ tiếp không?" nhìn Hoắc Duẫn Anh nhắm mắt co quắp ở chỗ kia, Ấn Kỷ Tuyền nhẹ giọng hỏi, Hoắc Duẫn Anh không còn khí lực nói chuyện, chỉ có thể gật đầu đáp lại, ba người thấy thế, liền để Ấn Sư Mân đem nàng ôm vào phòng tắm, giúp Hoắc Duẫn Anh thanh lý thân thể, cũng rửa ráy thân thể mình một chút, lúc này mới ẵm Hoắc Duẫn Anh đến phòng của Diệp Lê San.

Nhìn xem người kia vừa chạm giường đã cuộn mình thành một chỗ, như mèo con bất lực, ba người đưa mắt nhìn nhau, đều không đành lòng rời đi, dứt khoát tìm chăn mềm lớn hơn, cùng nhau nằm xuống, đem Hoắc Duẫn Anh bao vây

"ngủ ngon, Duẫn Anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro