Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90:

Thân thể bị mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ bao vây lấy, Hoắc Duẫn Anh bỗng nhiên có chút hối hận đại não mình vừa rồi không suy nghĩ liền đưa ra yêu cầu. Nàng nhíu mày nhìn Diệp Lê San nằm bên phải, bên trái là Ấn Kỷ Tuyền nằm nghiêng ôm mình, ở bên ngoài chính là Ấn Sư Mân, bỗng nhiên có cảm giác không biết làm sao. Giường mình mua rất lớn, dù cho bốn người bọn họ cùng nằm, cũng hoàn toàn không chen chúc, thế nhưng mà....Thế nhưng mình làm sao liền....làm sao liền..đưa ra yêu cầu bốc đồng như vậy ? Hoắc Duẫn Anh cau mày, vô luận thế nào cũng không ngủ được, lúc này, nàng cảm thấy tay Ấn Kỷ Tuyền đặt bên hông mình giật giật, chậm rãi sờ lên, xoa mặt của nàng. Hoắc Duẫn Anh đi ngủ đều có thói quen để đèn ngủ, mượn tia sáng ấm áp mờ nhạt, nàng nhìn thấy con mắt mỉm cười của Ấn Kỷ Tuyền.

"Thật có lỗi, đánh thức cô rồi hả?" Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, hai người rất gần, Ấn Kỷ Tuyền nói nhẹ cũng có thể nghe được, Hoắc Duẫn Anh bị bao lấy mùi hương, một phần là từ sữa tắm của nàng, phần khác chính là mùi sữa nhàn nhạt thuộc về người kia

"không có, tôi chưa có ngủ, ngược lại Duẫn Anh em không ngủ được hả?" Ấn Kỷ Tuyền thấp giọng hỏi, trong mắt tràn đầy ý cười.

"Ừm, ngủ không được" Hoắc Duẫn Anh luôn cảm thấy thanh âm Ấn Kỷ Tuyền có chút mập mờ, nhất là khoảng cách gần như vậy bị cô ấy nhìn, để Hoắc Duẫn Anh không khỏi nhớ đến hình ảnh hai người từng làm chuyện đó trên boong tàu, Hoắc Duẫn Anh có chút xấu hổ, cúi thấp ánh mắt.

"Để tôi làm vài việc để Duẫn Anh nhanh ngủ có được không?"

Ấn Kỷ Tuyền vừa nói ra lời này, Hoắc Duẫn Anh còn chưa kịp nói chuyện gì, Ấn Kỷ Tuyền đã đến gần hơn, tay cũng không thành thật tuột xuống, xoa ngực nàng, một chút một chút bóp thả.

"ừm....đừng, Ấn cầm thú, cô làm cái gì....A San cùng Ấn Sư Mân còn ở chỗ này" Hoắc Duẫn Anh cũng không phải chơi trò mèo muốn còn chống cự gì đó, dù sao khoảng thời gian ba người ở chung, mình cũng tùy ý cùng bọn họ thân mật. Nhưng trừ lần trước cùng Ấn Sư Mân ở trong phòng tắm phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nàng liền không có cùng ba người có bước tiến quan hệ gì nữa. Nhưng Ấn Kỷ Tuyền làm như thế, rõ ràng là nghĩ...

"Có sao đâu ? Lê San hẳn là cũng muốn làm a?" Ấn Kỷ Tuyền nói, nhíu mày ý vị thâm trường nhìn bọn Diệp Lê San. kỳ thật một tháng ở chung, ba người đều lòng đã biết rõ, Hoắc Duẫn Anh không cách nào chọn bất kỳ ai để ở riêng. Cho nên dựa vào tính tình của nàng, cũng chỉ có thể không chọn ai. Sớm hôm nay trước khi đi, Diệp Lê San quét dọn phòng, tìm thấy vé máy bay Hoắc Duẫn Anh giấu. Hoắc Duẫn Anh làm như thế nguyên nhân vô cùng rõ ràng, căn bản muốn trốn bọn họ. Bất luận là Diệp Lê San hay Ấn Kỷ Tuyền, bao gồm Ấn Sư Mân có lòng chiếm hữu lớn nhất đều im lặng. Đích xác, bọn họ mặt ngoài hòa bình, kỳ thật vụng trộm tranh đoạt trái tim của Hoắc Duẫn Anh, các nàng sơ sẩy làm như vậy, Hoắc Duẫn Anh sẽ càng thêm khó khăn.

Dựa vào tính tình của Hoắc Duẫn Anh, tất nhiên là vạn phần áy náy, cuối cùng chọn rời đi, cũng là kết quả thất nhiên.

Cho nên, bọn họ đêm nay muốn làm, chính là muốn cắt đứt suy nghĩ muốn rời đi của Hoắc Duẫn Anh. Mặc dù bất cứ người nào cũng không muốn chia sẻ người yêu của mình, nhưng so với việc mất đi, các nàng thà lựa chọn chia sẻ. Hoắc Duẫn Anh đã không thể lựa chọn, vậy bọn họ sẽ giúp nàng chọn.

"A Tuyền thật sự là nóng vội" Diệp Lê San vừa cười vừa nói, mà tiếng nói nhỏ này lại khiến thân thể Hoắc Duẫn Anh lắc một cái, nàng phát hiện Diệp Lê San cũng dựa vào, bàn tay thò vào trong chăn, sờ lấy mông của mình, Hoắc Duẫn Anh có chút thở dồn dập, việc đã đến nước này, nàng biết bọn họ muốn làm gì, thế nhưng mà....loại chuyện này, làm sao có thể....

"Không muốn...." Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, nhưng Diệp Lê San đã không nói lời nào cắn lên vành tai nàng, nhẹ nhàng hút lấy, Ấn Kỷ Tuyền cũng đem y phục của nàng kéo lên, đặc điểm của áo ngủ là rộng rãi và không mặc nội y, nhìn hai viên trắng nõn đầy đặn của Hoắc Duẫn Anh bắn ra, Diệp Lê San cười dùng hai tay nhẹ nhàng vò nặn, chuyện này, nàng muốn làm thật lâu.

"A San, chị cũng muốn làm thế này sao ? Cái này...rất kỳ quái" Hoắc Duẫn Anh biết hành vi của Ấn Kỷ Tuyền, nhưng Diệp Lê San thế mà cũng cởi mở, để nàng có chút không tin. Nhưng mà, Diệp Lê San nghe lời của nàng, lại nở nụ cười, dùng tay dọc theo khe hở mông của nàng vuốt ve lên xuống.

"Là Duẫn Anh không tốt, thế mà nghĩ sau lưng chị trộm lén ra ngoài, cho nên nhất định phải trừng phạt ngọt ngào Duẫn Anh. Bất quá, A Mân thật ngủ sao ? Một mực không có động tĩnh" Diệp Lê San nhẹ nói, mà lúc này đây, Ấn Sư Mân vẫn luôn quay lưng về phía bọn họ cũng ngồi dậy, cô nhìn Hoắc Duẫn Anh quần áo xốc xếch, còn có Ấn Kỷ Tuyền và Diệp Lê San sớm động thủ, cũng chậm rãi tiến tới.

"Các người ầm ĩ như thế, tôi làm sao có thể ngủ" Ấn Sư Mân ngồi một bên chân Hoắc Duẫn Anh, chậm rãi cởi quần dài của nàng, tầng che chắn cuối cùng biến mất, toàn thân Hoắc Duẫn Anh trên dưới cũng chỉ có một chiếc quần lót màu hồng nhạt. Dưới ánh sáng nhàn nhạt phủ lên người nàng, đem dáng người mỹ hảo của nàng chiếu sáng càng thêm xinh đẹp

Tất cả mọi người biết dáng người của Hoắc Duẫn Anh rất tốt, không chỉ bọn họ, ngay cả An Thất Thất quen thân với nàng cũng biết. Hoắc Duẫn Anh bình thường không thích mặc nhiều quần áo, mà nàng bên ngoài nổi tiếng hoa bướm, chỉ cần là người trong giới, đối với nàng ngấp nghé cũng không ít. Tướng mạo Hoắc Duẫn Anh chính là loại hình không an phận trong khuê phòng, cũng chính là dạng không khiến người tâm an. Nếu nói Diệp Lê San là ôn nhu, Ấn Kỷ Tuyền là lý tính, Ấn Sư Mân là đạm mạc, Hoắc Duẫn Anh chính là không tầm thường nhất, ngũ quan Hoắc Duẫn Anh rất tinh xảo, không phải loại đẹp khiến người tránh xa ngàn dặm mà là nhiệt tình như lửa, nhưng cũng có thể khiến thiêu thân phấn đấu quên mình bổ nhào vào, đây cũng chính là nguyên nhân tất cả mọi người sẽ thích nàng ngay lần đầu gặp.

Tóc dài của nàng lúc này lộn xộn không chịu nổi, đôi mắt phượng mang chút kháng cự, bởi vì trời sinh yêu mị mà vô cùng câu người. Nàng rất gầy, so với lúc mới quen gầy không ít, nhưng trước ngực hai viên sung mãn thịt mềm vẫn là ngạo nghễ như cũ. Hai chân thon dài thẳng tắp giao nhau, chân nhỏ cuộn tròn rúc lại một chỗ. Dạng này của Hoắc Duẫn Anh, để người khó mà kháng cực

"Các người...." Hoắc Duẫn Anh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ba người ném lên người nàng, mặc dù trong lòng đã sớm làm quyết định, muốn ở khoảng thời gian cuối cùng này tận lực thỏa mãn bọn họ. Thế nhưng mà...không phải loại thỏa mãn này a. Hoắc Duẫn Anh thừa nhận, trái tim nàng chia ra quá nhiều ngăn, nàng là tội nhân, nàng căn bản không xứng với nàng.

Nàng nguyện ý cùng bất kỳ ai trong bọn họ ân ái, bởi vì bọn họ muốn, mình liền nguyện ý cho. Thế nhưng mà, cái này không có nghĩa là Hoắc Duẫn Anh có thể thản nhiên tiếp nhận đồng thời cùng ba người làm chuyện này. Thứ nhất là cảm thấy quá khó xử, tiếp theo là, nàng không thể có lỗi với bọn họ như thế.

"Duẫn Anh, không muốn lộ ra biểu lộ như vậy, tôi biết mọi người đang suy nghĩ gì, đồng dạng A Mân cùng A Tuyền cũng biết, em không cần cảm thấy có lỗi với tụi chị, bởi vì so với việc mất em, tụi chị càng muốn cùng nhau chia sẻ em"

"Thế nhưng mà...không phải như vậy...em...ân..."

Hoắc Duẫn Anh còn muốn cự tuyệt, nhưng Ấn Kỷ Tuyền đã đoạt trước hôn môi nàng, đem toàn bộ lời nàng muốn nói nuốt vào trong bụng. Nhìn thân thể Hoắc Duẫn Anh bởi vì cái hôn này mà giãn ra, Ấn Sư Mân liếc mắt nhìn đôi chân thon dài của Hoắc Duẫn Anh, cô nhịn không được duỗi tay ra vuốt ve, cuối cùng đem ánh mắt rơi vào bàn chân nhỏ cuộn lại.

Hoắc Duẫn Anh thân cao chân dài, nhưng bàn chân lại trái ngược rất nhỏ nhắn, ngón chân nàng thẳng tắp, dài ngắn đều nhau, các ngón chân tròn trịa trắng trẻo nõn nà như bánh ngọt. Lại tựa như bánh lột da, sáng long lang để người nhìn thấy cả mạch máu màu xám bên dưới, cực kỳ mê người, Ấn Sư Mân không chút suy nghĩ, chậm rãi mở miệng, đem ngón chân trơn mềm dài nhỏ như bánh ngọt ngậm vào, quả nhiên Hoắc Duẫn Anh run rẩy đến lợi hại

Diệp Lê San cười nhìn thấy tất cả, hoặc là nhiều người đều cảm thấy nàng là người bảo thủ nhất, thế nhưng lại là người xem nhẹ quan trọng nhất. Diệp Lê San yêu Hoắc Duẫn Anh, cho nên nàng càng không thể chịu đựng mất đi nàng, nàng liền giả vờ không biết chuyện xảy ra ở quán bar giữa Hoắc Duẫn Anh cùng Ấn Kỷ Tuyền và Ấn Sư Mân. Bây giờ Hoắc Duẫn Anh không cách nào chọn một người trong bọn họ, vì thế quyết định chọn rời đi, đã như vậy, Diệp Lê San nghĩ tới biện pháp giải quyết chính là, tiếp nhận tất cả, lần này đề nghị, cũng là nàng đưa ra. Nàng đưa tay sờ lấy quần lót bị thấm ướt của Hoắc Duẫn Anh, dù cho cách tầng vải vóc, cũng có thể sờ đến trong đó nóng hổi ướt át, lòng bàn tay bị ướt át, Diệp Lê San còn đang không ngừng ấn nặn lấy khe hở, mỗi một lần đều cố ý lướt qua viên nho nhỏ cứng rắn kia. Nàng có thể cảm giác được Hoắc Duẫn Anh càng thêm ướt át, mà lại không biết có ảo giác hay không, hạt đậu nho nhỏ, đang âm thần không tiếng động mà nở lớn.

"A Tuyền, đừng chặn miệng của Duẫn Anh, tôi muốn nghe tiếng của nàng" Diệp Lê San vừa cười vừa nói, nàng cúi người, hôn lấy cái rốn của Hoắc Duẫn Anh, tay phải còn vuốt ve chân tâm của Hoắc Duẫn Anh, Hoắc Duẫn Anh ánh mắt mê ly, nàng nhìn mặt Ấn Kỷ Tuyền ở trong gang tấc, mà lúc này đây, mặt Ấn Kỷ Tuyền đột nhiên biến mất, bộ ngực nóng lên, đỉnh ngực ưỡn lên đã rơi vào trong miệng của nàng.

"A...đừng....các người....các người thật muốn như vậy....tôi không xứng....tôi rất bẩn..." Hoắc Duẫn Anh không biết nói gì cho phải, nàng gấp đến đỏ mặt, lại không cách nào ngăn cản thân thể vui thích, nghe nàng nói mình bẩn, ba người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nàng. Bọn họ điều tra qua Hoắc Duẫn Anh ngoại trừ Chung Tử Thanh, chỉ cùng ba người bọn họ làm qua, cho nên nói, chỗ nào bẩn chứ? Duẫn Anh của các nàng rõ ràng sạch sẽ nhất.

Thơm ngào ngạt, tựa như....một khối bánh kem vừa ra lò.

"Tôi cũng không cảm thấy Duẫn Anh bẩn nha" Diệp Lê San cười nói

"Duẫn Anh sạch sẽ như vậy, chổ nào cũng thơm, coi như em có bẩn, tôi cũng sẽ cùng bẩn với em" Ấn Kỷ Tuyền nói xong, lưu luyến không rời cắn lên bộ ngực của Hoắc Duẫn Anh.

"Nếu có ai dám nói em bẩn, tôi sẽ khiến người đó đẹp mặt luôn" Ấn Sư Mân cúi đầu xuống

Cho nên cô muốn cho tôi đẹp mặt sao, Hoắc Duẫn Anh ở trong lòng im lặng phản bác, vừa đúng lúc phát hiện càng bay càng xa. Những điểm mẫn cảm trên thân thể bị kích thích cùng một lúc sẽ có cảm giác thế nào, nàng rốt cuộc cảm nhận được. Ấn Kỷ Tuyền không thể nghi ngờ là người có kinh nghiệm nhất, biết tán tỉnh nhất, mà Diệp Lê San, mỗi một động tác của nàng đều ôn nhu như vậy, nhưng lại tràn ngập tâm cơ. Ấn Sư Mân cao cao tại thượng, giờ phút này lại hôn lấy ngón chân mình, như tín đồ thành kính.

Nhìn ba người bọn họ, khóe mắt Hoắc Duẫn Anh xẹt ra một tia nước mắt, bị nàng nhanh chóng liếm mất, thôi...các nàng muốn mình, nàng liền cho. Hoắc Duẫn Anh nàng, muốn đem thân thể cho các nàng, tất cả đều dâng hiến. Không có trở ngại tâm lý, Hoắc Duẫn Anh cảm giác thân thể của mình ngày càng mẫn cảm, nàng chưa hề biết, nguyên lai thân thể có thể ẩm ướt đến loại trình độ này. Không ngừng bị trêu chọc chỗ mẫn cảm, nhưng bọn họ lại chỉ phóng hỏa, không dập lửa, nhất là Diệp Lê San, mỗi lần chạm vào chân tâm mình, nhưng lại không chạm vào chỗ mẫn cảm phát đau. Hoắc Duẫn Anh thở hổn hển dồn dập, tay nắm lấy ga giường bởi vì dùng sức quá độ mà chuyển sang màu trắng.

"Đừng có lại tra tấn em...muốn em đi...hiện tại liền muốn em....dùng hết sức muốn em.....toàn bộ em đều cho mọi người, coi như giết em cũng không sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro