Chương 89:
Trên đường trở về, Hoắc Duẫn Anh tựa như đứa trẻ bị dọa sợ, không nói một lời co quắp ở trong xe, không khí trầm mặc một đường chưa hề thay đổi. Kỳ thật bọn họ ai cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, lúc đó bọn họ ba người mua đồ trong siêu thị, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nổ, Ấn Sư Mân đối với nguy hiểm luôn mẫn cảm liền mang theo Ấn Kỷ Tuyền cùng Diệp Lê San an toàn đi theo thang bộ xuống lầu, về sau vì đi tìm Hoắc Duẫn Anh nên lãng phí chút thời gian đến chậm.
Mới đầu bọn họ lo lắng Hoắc Duẫn Anh xảy ra chuyện, có thể nghĩ đến Hoắc Duẫn Anh vốn chính ở lầu một, hẳn là sớm trốn ra ngoài, mới dự định ra ngoài tìm người, không nghĩ tới vừa đi ra, liền thấy người kia bất lực quỳ trên đất. Bọn họ biết rõ Hoắc Duẫn Anh đã mất đi rất nhiều người quan trọng, cũng minh bạch, hai chữ mất mát đối với nàng là đả kích nặng nề thế nào.
Trên đường đi, Diệp Lê San một mực lo lắng nhìn Hoắc Duẫn Anh, trong lòng tràn đầy tự trách, Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân cũng là như thế. Bọn họ sớm biết ba người không nên cùng đi, chí ít lưu lại một người ở bên cạnh Hoắc Duẫn Anh mới đúng.
"Duẫn Anh, tụi chị đều ở đây" Diệp Lê San vỗ vỗ lưng Hoắc Duẫn Anh, nhẹ giọng an ủi, Hoắc Duẫn Anh lúc này mới ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, lại nhìn Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền ngồi phía trước, nhẹ mỉm cười.
"Tốt, em bất quá bị hù mà thôi, không có chuyện gì, lại nói, ba người hôm nay không có mua đồ, vậy tính làm gì cho em ăn"
Hoắc Duẫn Anh nhìn ba người không có mua gì, cười nói, nhưng nàng mỉm cười quá miễn cưỡng, thậm chí để bọn họ có chút đau lòng. Diệp Lê San muốn nói gì đó, lại không mở miệng, ba người chỉ có thể dùng đồ ăn còn lại trong tủ lạnh nấu chút thức ăn ấm áp. Nhưng Hoắc Duẫn Anh cũng không ăn được mấy miếng, liền trở về phòng, nói là muốn ngủ sớm một chút.
Đứng dưới vòi hoa sen, Hoắc Duẫn Anh cúi thấp đầu, ngực lại không ngừng phập phồng. Sự tình hôm nay, chỉ cần nhớ tới, nàng vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi. Không phải sợ mất đi bọn họ sẽ trở nên thế nào, mà là Hoắc Duẫn Anh cảm thấy, chuyện lần này đại khái chỉ là dấu hiệu, nhắc nhở hiện tại quá tốt đẹp, mà nàng không nên quên chuyện quan trọng.
Nàng cho tới bây giờ chưa hề mê tín, nhưng Hoắc Duẫn Anh lại làm sao không thể nghĩ lung tung, Cha mẹ mất, Chung Tử Thanh rời đi, năm đó Hoắc Duẫn Anh cũng không nói một lời cũng rời đi. Hoắc Duẫn Anh biết, bọn họ đều là người nàng yêu thương. Thế nhưng mà....mình không thể quá ích kỷ. Coi như năm đó coi bói chỉ là thuận miệng nói ra, nàng không thể mê tín, lại không thể không phòng bị.
Hoắc Duẫn Anh sớm liền cảm thấy mình nên rời đi bọn họ, bất luận là Ấn Sư Mân hay là Ấn Kỷ Tuyền, còn có Diệp Lê San, ba người bọn họ đều là người ưu tú, bọn họ có thể tìm được một người tốt hơn mình một ngàn lần, vạn lần. Bọn họ cũng nên thuộc về người họ yêu duy nhất, mà không phải cùng người khác chia sẻ một thân thể, một người có trái tim nhiều ngăn.
Hoắc Duẫn Anh nhìn vết tích trên người mình, ngay cả chính mình cũng không biết những vết dấu hôn mờ đậm kia là ai để lại. Nàng cười khổ, cảm thấy mình giống như đãng phụ lấy nhiều chồng. Nàng tự trách, áy náy, mà những thứ này nàng không biểu hiện ra ngoài, nàng cũng không cự tuyệt ba người kia. Bởi vì nàng biết, mình có thể cho bọn họ cũng chỉ là những thứ này. Nàng không muốn khiến ba người không vui, nếu như bọn họ có thể quên đi nàng, Hoắc Duẫn Anh nguyện ý đi chết, thế nhưng hiện thực chính là, khó mà làm được.
"Hoắc Duẫn Anh , mày không thể lại tham lam, mày đã có nhiều thứ, nhanh tìm biện pháp rời đi, mày lại không thể lại ở bên cạnh bọn họ nữa." Hoắc Duẫn Anh ôm mình quỳ trên mặt đất, thân thể bởi vì sợ hãi mà run rẩy. Nàng thất thần một hồi, từ phòng tắm đi ra ngoài, lười nhác thổi khô tóc, nằm ở trên giường. Thế nhưng lúc nhắm mắt lại, ánh mắt lại chìm vào đêm tối, dù đèn đầu giường vẫn sáng. Nàng vẫn cảm thấy chung quanh tràn đầy bất ngờ cùng sợ hãi. Để nàng sợ hãi đến toàn thân phát run.
Nàng luôn luôn sẽ không khỏi phán đoán, nếu như hôm nay ba người kia gặp chuyện thì nên làm cái gì, nên nói cái gì...nàng nên thế nào...nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ là càng nghĩ càng sợ. Hoắc Duẫn Anh rất muốn gặp bọn họ, sợ không làm gì, cũng chỉ muốn nhìn ba người họ có tốt không. Thế nhưng mà, sau khi đứng dậy, nàng lại chần chờ.
Không thể như vậy mà đi, Hoắc Duẫn Anh, mày không thể tùy hứng như thế, mày không thể quấy rầy bọn họ lúc này. Mày không có tư cách bốc đồng, mày không thể làm như vậy. Trong lòng suy nghĩ, Hoắc Duẫn Anh vẫn khắc chế không được mở cửa đi ra ngoài. Phòng của nàng ở lầu hai vắng vẻ, bên cạnh là Diệp Lê San , đối diện là Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân.
Rõ ràng chỉ cách hai bước, nàng lại giống như bị đóng đinh không cách nào động đậy. Nàng không có tự cách đi gõ cửa từng người, thế nhưng ở hành lang vắng lặng này, nàng lại cảm thấy rất an tâm. Nghĩ như vậy, Hoắc Duẫn Anh chậm rãi ngồi xuống sàn hành lang, nàng dựa vào tường, tựa hồ có thể cảm giác được hơi thở của bọn họ. Khiến cho nàng vô cùng an tâm.
Ngay lúc Hoắc Duẫn Anh nghĩ như vậy, bỗng nhiên ba cánh cửa phòng cùng một lúc mở ra. Rất hiển nhiên, đối phương cũng không nghĩ Hoắc Duẫn Anh lại ngồi chỗ này. Ấn Sư Mân nhướn mày, mà trong mắt Diệp Lê San càng đau lòng, Ấn Kỷ Tuyền cũng nắm chặt nắm đấm.
"Duẫn Anh, sao lại ngồi chỗ này" Diệp Lê San sờ lấy tóc dài của Hoắc Duẫn Anh, trong mắt đều là ôn nhu.
"Không có gì, em chính là...không ngủ được....nghĩ muốn ra đây chờ một chút" Hoắc Duẫn Anh lúng túng nói, mà Ấn Sư Mân đã ôm ngang nàng, mang nàng đi vào phòng của nàng.
Khi thân thể bị đặt lên giường lớn mềm mại, Hoắc Duẫn Anh nhìn ba người đứng ở bên giường, chỉ cảm thấy cái mũi ê ẩm, tay nàng dấu dưới chăn bông nắm chặt ga giường, chỉ có dạng này mới không khóc lên.
"Duẫn Anh, đêm nay tụi tôi không ngủ, liền ở bên ngoài cùng em, em có chuyện gì gọi tụi tôi liền tốt" kỳ thật Ấn Kỷ Tuyền vốn định là ba người đều ở lại bồi Hoắc Duẫn Anh, nhưng sợ nàng cảm thấy xấu hổ, liền định ở phòng khách canh nàng. Lúc ba người dự định ra ngoài, thân thể bỗng nhiên bị Hoắc Duẫn Anh ôm lấy. Cánh tay của nàng rất nhỏ, ôm bọn họ căn bản không có lực quá lớn, nhưng bọn họ lại không cách nào xê dịch.
"Chớ đi, các người đừng đi, ở lại bồi em, có được không ?"
Hoắc Duẫn Anh, lại tùy hứng một lần đi, về sau có lẽ liền không còn cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro